Kể từ khi Ma Đô bị hải yêu chiếm lấy, toàn bộ Hoa hạ đại lục vẫn luôn chìm trong hỗn loạn cùng sợ hãi, mặc dù chính phủ, hiệp hội ma pháp đã đối với dân chúng trấn an và động viên, thế nhưng một toà thành thị phồn vinh, trung tâm kinh tế, nơi đặt trụ sở của Trung Quốc ma pháp hiệp hội lại bị thất thủ như vậy mang đến nhất định là to lớn lực trùng kích. Không ít người vì quá sợ hãi đã lục tục rời khỏi thành thị mình đang sinh sống, di chuyển về càng nhiều ở vùng phía Tây Hoa Hạ.
Mà khi những người di cư đã dần ổn định ở miền đất mới, một vài bộ lạc yêu ma thuộc Côn lôn đế quốc, không biết lý do, cũng không có dấu hiệu nào bắt đầu tấn công, xâm lấn thành trì cùng lãnh thổ ở phía tây, Trung Quốc lúc này hai bờ đông tây tựa hồ rơi vào tình cảnh lưỡng đầu thọ địch. Đối với những người đang cố gắng trốn chạy, bờ Đông là Hải yêu xâm lấn, phía tây là yêu quốc đe doạ, thật sự còn biết nơi nào là an toàn?
Quân đội đã điều đến nơi này một nhánh siêu giai cùng cao giai pháp sư tinh anh để trợ giúp, trong đó kêu gọi tình nguyện hỗ trợ từ những pháp sư từng trải qua kinh nghiệm chiến đấu ở những vùng sông băng núi tuyết giống như vậy.
"Bọn khốn kiếp đó, từ đầu đến cuối chỉ gửi đến nơi này một nhánh ít ỏi quân đội pháp sư, khi những thị trấn xung quanh bị tấn công cũng chậm trễ cứu viện, cái gì là cấm chú hội, cái gì hiệp hội ma pháp, trong mắt bọn chúng chẳng bao giờ để ý đến nơi xa xôi hẻo lánh này..." Quan Ngư vừa nói, trong ánh mắt hắn lại tràn đầy lửa giận.
"Quan Ngư, chuyện này cùng ta quan hệ có liên quan, có một số chuyện diễn biến sau thời gian Ma Đô sự kiện, cấm chú hội Trung Quốc cũng bị ảnh hưởng bởi Thánh Thành công pháp hạn chế rất nhiều". Mạc Phàm nói rằng.
Hắn sau đó cũng lặng lẽ đứng dậy đi ra cửa, đôi mắt hắn vô hỷ vô nộ nhìn về phía tuyết sơn xa xa.
"Ngươi làm ta suýt nữa cũng quên mục đích mình tới đây, nhưng thôi chuyện đó tạm thời gác sang một bên, chúng ta đi thôi!" Mạc Phàm cười khổ nói với Quan Ngư.
"Ngươi định đi đâu?" Quan Ngư một mặt không hiểu.
"Côn Lôn sơn, tìm hai người bọn họ!"
"Mạc Phàm, ngươi nghe ta, ta trước đây cũng tin tưởng chính mình, mặc dù ngươi rất mạnh, nhưng nơi đó là tử địa, càng đáng sợ hơn ngươi nghĩ rất nhiều, đế vương quái vật khẳng định là có, ta... ta... không thể mất thêm một người đồng đội nào nữa.” Quan Ngư nội tâm cũng là rung động kịch liệt.
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, quốc phủ huy hiệu này vẫn có thể xác định vị trí của bọn họ đúng không?" Mạc Phàm vẫn duy trì trạng thái lạnh lùng.
"Phải, nhưng..."
Quan Ngư định nói thêm nữa, nhưng nhìn thấy Mạc Phàm ánh mắt kiên định, thân thể đồng dạng toả ra một loại khí tức sắt đá uy nghiêm, tà khí ngập tràn hết cả gian phòng tuôn như suối, nếu để ý kỹ sẽ thấy tám cái hào quang ma sơn đang cùng theo hô hấp của hắn phì phà lộ ra bên ngoài.
Tám tòa ma sơn phút chốc để lộ ra hai cái đồng nhãn to lớn nhìn trực tiếp đến xa xăm Côn Lôn đế quốc, mà cỗ lực lượng đồng dạng sát khí lạnh thấu xương cũng kinh khủng khiến Quan Ngư lâm vào sợ hãi chấn kinh, nó lạnh như băng vậy, còn có mùi máu tanh nồng nặc, thật giống như một kẻ đã từng kinh qua máu tươi tẩy lễ.
Lúc này đối với Mạc Phàm mà nói cảm giác trong lòng giống như có từng tia lưỡi dao lạnh giá cắt lướt qua.
Mà loại này lạnh giá, không rõ đến từ ngày kia thần ngẫu ngộ ở sông băng vết tích Thiên Sơn, hay là đến từ Côn Lôn tuyết lạnh vô tình, nơi hắn có thể sẽ phải tiễn đưa bọn họ một lần sau cuối!!
“Đi thôi, nói cho chúng biết, ai mới thực sự là quái vật!!!”
……
……
Côn Lôn đế quốc phân bố phần lớn diện tích hệ thống Côn Lôn sơn mạch, trải dài miên man từ Tây và Nam Hải thành đến toàn bộ Tây Bắc trung du cương thổ, hình thành nên một cái khủng bố vành đai hình lòng chảo bên trong đại lục, vậy cũng có thể coi như đã chiếm trọn gần một nửa tài nguyên quốc gia, bao quát hơn một phần tư lãnh thổ Hoa Hạ rồi.
Văn minh nhân loại song hành phát triển cùng yêu ma, quái thú cũng không tính là đồng thời, nếu không muốn nói càng chậm hơn rất nhiều. Mà Côn Lôn yêu tộc lại chính như một trong những cổ đại ma tộc lâu đời nhất ở vị diện, tất yếu xem như bên trong không hẳn đều đoàn kết thống nhất thị gia, càng muốn chia đàn xẻ nghé lãnh thổ.
Ngũ hành thời không, Tả huyết tứ quốc, nhất tộc ngoại nhân.
Nếu có một vị trí đủ cao để đứng quan sát về hướng toàn bộ Côn Lôn ở phạm vi nhất định, không khó để nhận ra năm ngọn khổng lồ thiên sơn nổi bật nhất nằm ở năm tuyến trụ trọng yếu cốt lõi nhất toàn bộ sơn mạch.
Cái gọi là Ngũ Hành sơn trong sử thi tồn tại cũng vì vậy mà có tên.
May mắn chính là một trong năm trọng yếu địa phận lại thuộc về nhân loại chiếm giữ, chính xác hơn là Minh Lang thôn tổ tiên trấn thủ thành công. Tòa sơn này cũng là Tây Hải thành khu vực, lấy tên theo bài danh nhất tộc, gọi là Minh Lang sơn.
Còn lại tứ tử vết tích, lần lượt Kỳ Liên sơn, Mộc Cách sơn, Bạch Đằng sơn, Côn Lôn Thánh sơn, toàn bộ đều thuộc về yêu tộc.
Mộc Cách sơn, hải sơn nằm sâu bên trong tầng vỏ địa hệ thống, theo đánh giá của Tự do thần điện nghiên cứu, nơi đây tà khí khá thấp, ốc vỏ lẫn sinh thái thực vật đều không trơn tru phát triển, có lẽ thiên địa kịp dung không được trọn vẹn, vì vậy cũng xem như là địa phận yếu ớt nhất của quần cư yêu tộc.
Bạch Đằng sơn, không nghi ngờ gì, có thể xưng là đệ tam băng cực địa cầu, đỉnh tuyết sơn nơi đây là cao nhất Côn Lôn, tộc vương Côn Lôn Tổ hổ, tầng lớp giai cấp thống trị phi thường cao, cùng quốc thú xem như có quan hệ huyết mạch, thánh đồ đằng bạch hổ.
Côn Lôn Thánh sơn, như tên gọi của mình, nhất nhất một cái phong vị thái sơn bắc đẩu, soái khí kiêu ngạo, tại thượng huy hoàng như thần giới bên trong yêu quốc tồn tại, dĩ nhiên cũng là lãnh thổ trọng yếu, khởi nguyên của yêu ma quốc nội hình thành, tụ tập đông đảo nhất vạn ma thú.
Cuối cùng là Kỳ Liên Sơn,
…
“Lão tứ, ngươi nói phía trước có phải hay không là một cái thân ảnh ám sư (sư tử) vừa chạy qua?" Lão ngũ hai mắt chớp chớp hoang mang nói rằng.
“Ngươi có bệnh sao? Ám sư dù phi thường mạnh mẽ, nhưng ở địa phương này, vạn độc xâm lấn, nhất định dù cả bầy đàn cũng không có khả năng ghé tại!" Lão tứ quát mắng.
Họ là nhóm đoàn thợ săn năm người ban nãy đã tới được mốc chặn cao nhất đỉnh núi, họ thần sắc đều có đồng dạng trắng bệch do vừa trải qua cả ngày nằm dưới tuyết lăn để ẩn núp khỏi đàn băng chu chạy loạn, hiện tại khó khăn lắm mới thoát được, nhanh chóng đem hết ma cụ ra dựng một cái kín đáo hang ổ phục hồi.
Chọn cách âm thầm trốn đi cũng không phải vì họ không đủ thực lực đánh một trận với đàn băng chu tại đây, mà bất quá nếu đá động băng chu, theo quán tính bầy đàn liên kết, khẳng định sau đó sẽ va vào đầu Băng bích chu mẫu vương của bọn chúng, cấp bậc phi thường cao, rất có thể đã chạm đến cái tiệm cận đế vương tồn tại rồi.
Đúng vậy, Kỳ Liên Sơn, độc dược ma tích, băng chu thống trị, còn được gọi là Dược tố bách sơn. Nơi đây nhưng tồn tại hơn trăm ngàn loại sinh vật phát độc, đồng thời con số tương tự với những liên hoa thảo dược, có thể coi như chí bảo chí linh cải thiện mệnh tức. Vì vậy, bất chấp nguy hiểm cỡ nào, không ít nhóm thợ săn, đàn lính đánh thuê tụ tập liều mình đi một chuyến tới thu hoạch.
“Lão đại, ngươi nói, sâm cúc kỳ liên đó có công dụng gì, ta làm thợ săn cũng hơn hai năm kinh nghiệm, đối với Côn Lôn chi địa xem như có từng đến đây một lần, liền quá nhiều kỳ trân dị bảo, không thể hiểu hết được?” Lão nhị không nhịn được hỏi rằng.
Lão đại, nhưng chính là nữ nhân duy nhất trong đoàn, nàng thậm chí có tuổi đời cũng là trẻ hơn hẳn bốn người còn lại, nhưng thực lực đối với băng chi môi trường quả thật có chút cao hơn. Nhờ đó được gọi là Lão đại, kẻ cầm đầu của đoàn người này...