Khi cửa phòng y tế mở ra, một nữ bác sĩ mặc quần áo y tế, gọi một tiếng ở hành lang: “Ai là Lâm Thư Âm? Đến lấy sổ bệnh án đi này.”
Lâm Thư Âm nghe mình bị gọi, có chút khó hiểu, sổ bệnh án của cô? Nhưng cô vẫn trả lời: “Tôi là Lâm Thư Âm.”
Nữ bác sĩ nhìn cô một cái, ý bảo Lâm Thư Âm cùng vào trong.
Lâm Thư Âm cũng không nghĩ nhiều, cất bước đi theo.
Diệp Vô Phong cũng nghe được tiếng gọi, sửng sốt mọt chút rồi đột nhiên kinh hãi la lớn: “Thư Âm, đừng vào.” Nhưng lời này đã muộn, Lâm Thư Âm đã đi đến trước mặt vị nữ bác sĩ nọ, đối phương duỗi tay bắt lấy cổ tay Lâm Thư Âm, dùng sức kéo mạnh. Lâm Thư Âm bị đẩy vào trong phòng, cánh cửa cũng bị đóng lại ngay lập tức.
Diệp Vô Phong hét to: “Không ổn, người phụ nữ kia không phải bác sĩ, Thư Âm đang gặp nguy hiểm.” Diệp Vô Phong tách khỏi đám người chạy vội đến.
Bạch Tinh Đồng cũng đuổi theo sau, người ở hành lang không ít, tất cả đều là người của Bạch Vân Phong, mọi người lo lắng cho an nguy của ông cụ Bạch Vân Phong nên đều tập trung ở hành lang. Kết quả làm Diệp Vô Phong trễ mất thời gian cứu người tốt nhất.
Chờ đến khi Diệp Vô Phong tách được đám đông đuổi tới thì cửa phòng đã bị khóa từ bên trong mất rồi.
Bạch Tinh Đồng la lớn: “Diệp Vô Phong, tình huống thế nào?”
Diệp Vô Phong không có thời gian giải thích, trong nháy mắt vừa nãy, anh đột nhiên phát hiện vị nữ bác sĩ này có chút kỳ lạ, bởi vì tuy là bên ngoài cô ta mặc áo blouse trắng, nhưng mà trên chân lại mang một đôi giày chiến đấu của quân đội, không cần hỏi cũng biết, người phụ nữ này là lính đánh thuê!
Cho dù Diệp Vô Phong phản ứng lẹ cỡ nào đáng tiếc vẫn chậm một bước, Lâm Thư Âm đã bị kéo đi rồi. Diệp Vô Phong không kịp nghĩ ngợi, nâng chân lên nhắm ngay cánh cửa dùng sức đạp ra. Dưới sức công phá mạnh mẽ của Diệp Vô Phong, cánh cửa bị đạp hỏng.
Diệp Vô Phong nhanh chóng vọt vào phòng, ánh mắt tìm tòi khắp nơi trong căn phòng đồng thời chuẩn bị cứu người. Nhưng trong phòng không còn bóng dáng của Lâm Thư Âm nữa, chỉ có một vị nữ bác sĩ bị trói chặt tay chân, miệng bị bịt chặt, đang không ngưng la hét.
Diệp Vô Phong nhìn lại thì thấy cửa sổ đang mở, anh vội vàng đuổi theo, một chiếc xe tải ở dưới lầu đã bắt đầu khởi động: “Khốn kiếp, quả nhiên còn có phương án dự phòng!”
Diệp Vô Phong không có thời gian lo lắng nhiều, tung người nhảy từ lầu ba xuống. Nhưng chiếc xe đã kịp khởi động với một tốc độ cực nahnh, lao về phía cổng bệnh viện như một con ngựa hoang.
Bạch Tinh Đồng cũng nhảy xuống theo: “Diệp Vô Phong, Thư Âm có sao không?”
Đúng lúc đóm một chiếc xe việt dã dừng lại, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp bước từ trên xe xuống, uống éo mông đang chuẩn bị khóa xe. Diệp Vô Phong chạy tới đất cô ta ra: “Thực xin lỗi. Chị gái, mượn xe của chị một lúc.”
Diệp Vô Phong ngồi vào ghế lái, chưa kịp để người phụ nữ kia hiểu ra chuyện gì đã giẫm chân ga, chiếc xe lao thẳng ra ngoài.
“Xe của tôi. Ăn cướp! Mau dừng xe.” Người phụ nữ kia đuổi theo anh, nhưng cô ta đang mang giày cao gót, sao có thể đuổi kịp Diệp Vô Phong chứ?
Bạch Tinh Đồng không kịp leo lên xe Diệp Vô Phong, đành phải an ủi chị gái kia: “Tôi là đội trưởng đội hình sự Bạch Tinh Đồng, xe của cô không mất đâu…”
Sau đó, Bạch Tinh Đồng gọi điện ra lệnh, để cho tất cả cảnh sát của thành phố Tam Giang lập tức hành động, nhanh chóng phong tỏa tất cả các đường giao thông.
Hiện tại là giữa trưa, lượng xe cộ lưu thông trên đường rất lớn. Không phải thời điểm thuận lợi để truy đuổi. Sau khi chiếc xe tải bắt cóc Lâm Thư Âm rồi rời khỏi bệnh viện đã chạy thẳng một đường về hướng nam. Còn chưa đầy hai dặm nữa, phía trước còn có một khúc cua. Đột nhiên, một chiếc xe tải tương tự chạy song song với chiếc đã bắt cóc Lâm Thư Âm, điều khiến Diệp Vô Phong ngạc nhiên chính là biển số xe của cả hai chiếc xe này đều được dán bằng giấy màu.
Trong lòng Diệp Vô Phong chùng xuống: “Không xong rồi, bọn khốn kiếp này đã có kế hoạch từ trước.”
Anh nhất thời không thể phân biệt được Lâm Thư Âm đang ở trên chiếc xe nào, phía trước là đèn đỏ, hai chiếc xe không chút kiêng dè trực tiếp vượt qua, sau đó trái phải tách ra, chạy như bay
Diệp Vô Phong tức giận đập vào vô lăng, mắng: “Khốn kiếp, thật xảo quyệt!” anh thoáng chần chờ một chút, nhìn về phía hai chiếc xe, sau đó quyết định đuổi theo chiếc bên phải.
Khoảng năm phút đồng hồ sau, Diệp Vô Phong đã chặn được chiếc xe tải đó, anh nhảy xuống xe, nhanh chóng vọt đến trước xe tải, mạnh mẽ phá vỡ cửa xe sau đó nhìn người đàn ông trung niên râu quai nón đang hoảng sợ hỏi: “Anh làm cái gì vậy?”
Diệp Vô Phong liếc nhìn băng ghế phía sau, bên trong rỗng tuếch: “Mẹ kiếp! Thế mà đoán sai rồi.” Rất rõ ràng, Lâm Thư Âm đang ở trên chiếc xe còn lại.
Diệp Vô Phong tức đến điên rồi, kéo cái tên râu quai nón ra khỏi chỗ ngồi, tát cho hai phát đến mức miệng râu quai nón chảy máu tươi: “Khốn kiếp, ai xúi gục mày?”
“Anh, anh là ai, anh dựa vào cái gì mà đánh tôi?” Râu quai nón cảm thấy rất oan khuất. Sáng hôm nay có một người doanh nhân đã đưa cho anh một ngàn đồng để anh ta lái chiếc xe này đậu ở ngã tư đường, chỉ đợi một chiếc xe tải giống hệt chiếc này đến.
Bạch Tinh Đồng cũng nhanh chóng đuổi đến, sau khi hỏi rõ tình huống, Bạch Tinh Đồng để cho cấp dưới tạm thời bắt giữ tên râu quai nón này: “Diệp Vô Phong, Thư Âm bị bắt đi rồi, chúng ta làm gì bây giờ?”
Diệp Vô Phong bình tĩnh lại nói: “Hiển nhiên là quá muộn để đuổi theo một chiếc xe khác rồi. Có lẽ bọn họ đã sớm dời Thư Âm sang chỗ khác. Chẳng qua tôi cảm thấy không cần lo lắng quá, đối phương bắt cóc Thư Âm cũng tức là có mục đích khác. Bọn họ sẽ nhân cơ hội đặt điều kiện với chúng ta.”
Thư Âm bị bắt cóc, Diệp Vô Phong không hề giấu diếm lập tức nói tin tức này cho Tả Tiểu Thanh và Lâm Vĩnh Quân. Lúc ấy, Tả Tiểu Thanh sợ đến mất mật: “Con gái bảo bối của mẹ, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nhé.”
Lâm Vĩnh Quân xưa nay không có chủ kiến, nghe nói con gái bị bắt cóc, trong lòng bối rối, nhất thời không có cách nào đành nói lại chuyện này cho bà cụ.
Bà cụ nghe nói cháu gái bị bắt cóc cũng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, người một nhà nhanh chóng tụ tập lại, bà cụ lo lắng hỏi: “Diệp Vô Phong đâu?”
Tả Tiểu Thanh nói: “Cậu ấy sẽ tới ngay.”
Dù cả nhà đang vô cùng lo lắng thì Lâm Kiến Ba chỉ cảm thấy vui sướng khi người gặp họa.
“Cái gì cơ? Lâm Thư Âm bị bắt cóc? Thật là tốt quá. Tốt nhất là bọn bắt cóc gϊếŧ con tin đi, sau đó vứt thi thể cô ta xuống biển. Lâm Thư Âm chết rồi, cuộc hôn nhân giữa Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm sẽ tự động giải trừ. Bọn họ lại chẳng có con, sẽ không thể xem như người nhà họ Lâm chúng ta nữa. Nói không chừng đến lúc đó, bà cụ sẽ trọng dụng tôi lần nữa?”
Hơn mười phút sau, Diệp Vô Phong cùng Bạch Tinh Đồng đi vào nhà cũ của nhà họ Lâm, Diệp Vô Phong mang vẻ xấu hổ: “Bà nội, bố, mẹ, đều do con không tốt, không thể bảo vệ tốt Thư Âm, để cô ấy bị bắt cóc mất rồi.”
Tả Tiểu Thanh khóc sướt mướt, Lâm Vĩnh Quân than vãn, bà cụ thở dài: “Vô Phong, cũng không thể hoàn toàn trách cháu được, đều là nhân quả do chúng ta gieo trồng. Chuyện trả thù nên tới sẽ tới. Nhưng tốt cùng là ai bắt cóc Thư Âm chứ, có thể nào là nhà họ Mạc không?”
Diệp Vô Phong nói: “Lúc ở trên đường cháu có thử phân tích một chút, cho dù không phải nhà họ Mạc thì cũng không thoát khỏi liên quan đến bọn họ. Chẳng qua mọi người đừng sốt ruột quá, nếu đối phương không trực tiếp ám sát Thư Âm thì tức là họ sẽ đưa ra yêu cầu. Chúng ta cứ bình tĩnh chở điện thoại của bọn cướp đi.”