Diệp Vô Phong bí hiểm cười nói: "Không đúng! Cái này gọi là Binh Bất Yếm Trá. Quân địch rất đông, nếu chúng ta dựa theo phương pháp xử lí thông thường, thì căn bản không có cách nào phá giải vòng vây của chúng được. Chúng ta đã gϊếŧ chết liên tiếp bốn tiểu đội chiến đấu rồi, quân địch chắc chắn sẽ đoán được hướng chạy trốn của chúng ta. Chúng ta phải đánh úp bất ngờ, ngược lại với hướng đi mà chúng nghĩ."
Lâm Thư Âm liền sực tỉnh, khen: "Vô Phong, chiêu này của anh quả nhiên là lợi hại. Quân địch nhất định sẽ không đoán ra được." Vì thế, hai người bắt đầu vẽ một vòng tròn dưới tán cây, sau đó bắt đầu nhắm vào hướng Đông để phá vòng vây.
Đúng như Diệp Vô Phong dự đoán, lính đánh thuê Hắc Điện bắt đầu bao vây từ đông sang tây, chờ đến khi bao vây xong rồi nhưng vẫn như trước, không bắt được Diệp Vô Phong.
Murasaki Hatsuyuki sau khi nghe tin thì nổi giận lôi đình, lập tức ra lệnh cho hai trung đội tự kiểm tra tình hình đội ngũ của mình. Trung đội trưởng ở đội phía Tây báo cáo: "Báo cáo đại đội trưởng, dựa vào hệ thống tin tức GSS của chúng ta, thì có mười hai binh lính của chúng ta bị gϊếŧ, địa điểm là...."
"Cái gì? Mười hai binh lính bị gϊếŧ?" Murasaki Hatsuyuki tức giận mắng: "Nhất định là tên khốn Diệp Vô Phong làm rồi."
Phân tích một chút địa điểm của bốn tiểu đội đang chiến đấu, Murasaki Hatsuyuki quyết định thật nhanh: "Quân địch đang đột phá vòng vây ở hướng Tây. Tôi ra lệnh, tất cả binh sĩ tham chiến, lập tức tụ tập lại tại hòn đảo phía Tây của khu rừng."
Bởi vì biết được rằng mục tiêu đang ở một hòn đảo nhỏ ở phía Tây, bọn họ liền đẩy mạnh quá trình tuần tra, vì cuộc điều tra trước đã không cẩn thận. Kết quả là, bằng cách thay đổi đồ với lính đánh thuê, Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm có thể dễ dàng vượt qua vòng vây kiểm tra.
Diệp Vô Phong cười nói: "Thư Âm à, rốt cuộc thì bọn chúng vẫn bị lừa! Chúng ta nên nghĩ cách để cướp một chiếc trực thăng. Để có thể nhanh chóng rời khỏi đây."
Mặc dù Lâm Thư Âm không có quá nhiều kiến thức về quân sự, nhưng cô biết, trang bị một chiếc máy bay trực thăng chính là kẻ thù của lính đánh bộ: "Vô Phong, anh tính cướp trực thăng sao, anh thực sự cho rằng mình là thần tiên hay sao? Chuyện này gần như không có khả năng xảy ra, em thực sự không nghĩ rằng anh có thể làm được đâu."
Diệp Vô Phong cười nói: "Em hãy nhìn cho kĩ đây. Chờ anh cướp được một chiếc trực thăng cho em ngồi..."
Phía trước lại xuất hiện một cái hố rất sâu, Diệp Vô Phong giúp đỡ cho Lâm Thư Âm trốn được ở bên trong: "Thư Âm, một lát nữa sẽ có đánh nhau rất ác liệt. Em nhớ cho kỹ, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra em cũng không được chạy ra ngoài này."
Lâm Thư Âm gật đầu: "Được rồi. Em nhớ rồi."
Sau khi đã bố trí ổn thỏa cho Lâm Thư Âm, Diệp Vô Phong nhảy lên một gốc cây đại thụ, quan sát xung quanh một chút bằng ống ngắm của súng bắn tỉa, lính đánh bộ đánh thuê Hắc Điện đã muốn càn quét tất cả. Có hai chiếc trực thăng đang bay từ phía Đông đang chậm rãi bay qua đây. Chiếc trực thăng đầu tiên đang dần dần tiến lại. Chờ cho trực thăng đã tiến vào tầm ngắm, Diệp Vô Phong đứng ở trên cây, khiêng cây súng trường lên để ngắm bắn, bắt đầu ngắm vào chiếc trực thăng.
Chiếc trực thăng có biệt danh là kẻ thù của lính đánh bộ, bên ngoài được bọc thép dày mười cm, mặc dù lực bắn của súng trường rất mạnh, nhưng cũng rất khó để có thể xuyên qua được loại thép này. Nếu như là bình thường, lính đánh bộ hầu như không có khả năng như không có khả năng hạ gục chiếc trực thăng này, còn Diệp Vô Phong là ai cơ chứ, chính là người có tài bắn súng vượt trội, người anh đang ngắm vào chính là phi công của chiếc trực thăng. Đương nhiên là, mặt kính ở trước mặt chỗ lái của phi công cũng đã được trang bị bằng thủy tinh chống đạn, một khẩu súng bắn tỉa cũng không thể bắn xuyên qua chúng được.
Nhưng Diệp Vô Phong tin tưởng rằng, phát bắn thứ hai của mình, có thể làm xuyên qua chỗ vết đạn đầu tiên. Sau đó sẽ xuyên qua được cả kính chống đạn và hạ gục phi công, nhưng để làm được việc đó thì cần phải có sự tính toán cùng độ chính xác cao. Chỉ cần lệch đi một chút, chẳng những không gϊếŧ chết được đối phương, mà còn lại bại lộ chỗ núp của mình. Tất cả các vũ khí trên chiếc trực thăng sẽ ngắm vào Diệp Vô Phong, đến lúc đó cho dù có là thần linh hay cao thủ, thì cũng sẽ bị gϊếŧ đến thịt nát xương tan.
Vào giờ phút này đây, tinh thần của Diệp Vô Phong tập trung cao độ. Hạ gục chiếc trực thăng bằng hai phát súng, nếu như không phải là một người gan dạ sáng suốt, cùng với tài thiện xạ hơn người, thì tuyệt đối sẽ không dám làm ra việc này. Luồng gió ở phía Nam hơi yếu khoảng một phẩy năm, đường đạn khoảng một trăm ba mươi hai mét. Sau khi ngồi tính toán cho chính xác một chút, tiếp theo một tiếng súng vang lên. Còn không chờ đến khi phi công tỉnh lại, Diệp Vô Phong đã bắn ra phát súng thứ hai!
Tính chuẩn xác cực kì cao và chỉ có sai lệch đi vài mét, một viên đạn đã được phóng ra từ cây súng bắn tỉa, hung hăng xuyên qua lớp kính chống đạn và phòng điều khiển, người của phi công run lên một cái, lập tức ngã úp xuống vũng máu.
Mặc dù không phải là trúng ngay tim, nhưng với lực ngắm bắn như thế, thì chỉ cần bất cứ bộ phận nào bị bắn trúng thì cũng có thể mà qua khỏi được. phi công vừa chết, chiếc trực thăng liền giống như một con ruồi mất đầu, ở trên trời liền bị mất khống chế, xoay mòng mòng, sau đó đập mạnh xuống mặt đất. Một tiếng ầm vang long trời lở đất, phi công cùng với những bọn lính đánh thuê, tất cả đều bị càn quét sạch.
Ở bên này Lâm Thư Âm đang trốn trong một cái hang đá để tránh bị tổn thương, nhưng vẫn lén chú ý hết tình hình bên này: "Quả thực nếu là người khác thì có thể là khó tin, thế mà con chồng của mình thì có thể xử lý cả một chiếc trực thăng."
Sau khi chiếc trực thăng này bị hạ gục, cách đó mấy trăm mét liền có một chiếc trực thăng khác phát hiện động tĩnh, liền bay tới chỗ của Diệp Vô Phong, tâm tình của Lâm Thư Âm lại lập tức khẩn trương. Cô muốn la to lên, để nhắc nhở Diệp Vô Phong chú ý an toàn, nhưng lại cảm thấy chính mình làm thế thì thật thừa thãi. Nên quyết định nhẫn nhịn, trốn vào bên trong hang động không dám lộn xộn.
Chiếc trực thăng có vũ khí này liền hướng tới Diệp Vô Phong và trực tiếp nổ súng. Các cơ quan pháo bắn lạch tạch kêu lên, bắn ra một làn đạn dày đặc tựa như là lưỡi dao của tử thần, ngọn lửa xanh thẳm ở phía cuối kia, đang bao phủ cả nơi ẩn náu của Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong nếu như không có sự chuẩn bị trước, nhất định sẽ bị thương mà chết trên cây. Người mà có nhiều năm kinh nghiệm chiến đấu trên cây như Diệp Vô Phong thì làm sao có thể ngồi chờ chết được? Sau khi hạ gục được phi công, anh liền nương theo thân cây mà nhảy xuống, sau đó nghiêng mình nhảy hai lần xuống một cái hố đất cách đó không xa. Trong một khoảnh khắc, cái cây cổ thụ mà anh vừa dùng để ẩn thân, đã bị đại bác cùng pháo của trực thăng bắn đến nỗi cành lá bay tứ tung.
Mười giây qua đi, cây cối rậm rạp đã bị bại bác trên trực thăng bắn cho tơi tả, còn chưa tính tới, vũ khí của trực thăng lại còn phóng ra một tên lửa. Sát thương cực lớn tới từ tới từ tên lửa đã làm cho cả mặt đất phải bắt đầu run rẩy, rừng rậm cây cối xung quanh cũng phải phát khóc. Vụ nổ thật lớn đến từ quả tên lửa khiến cho cả một mảnh rừng rậm phát sáng. Còn đám cỏ dại trên mặt đất thì bị bom dội xuống đến mức bốc cháy.
Lâm Thư Âm lúc đó vẫn không nhìn thấy được lúc Diệp Vô Phong leo từ trên cây xuống, nên khi cái cây lớn bị bao phủ bởi lửa, cô liền khẩn trương vô cùng. Trong lòng một mực cầu nguyện: "Vô Phong à, xin anh đừng chết."
Sau khi một trận lửa lớn bao trùm, phi công Vũ Trực báo cáo với Murasaki Hatsuyuki: "Báo cáo đại đội trưởng, chúng ta đã phát hiện quân địch, ngoài ra thì một chiếc trực thăng vũ trang của chúng ta đã bị quân địch hạ gục."
Murasaki Hatsuyuki buồn bực mắng: "Đồ vô dụng! Quả nhiên là đồ vô dụng, Vũ Trực đã bị lính đánh bộ xử lý, lính đánh thuê Hắc Điện còn mặt mũi nào nữa. Lần này nếu không bắt được Diệp Vô Phong, thì tất cả các người nên tự kết liễu mình đi
"Vâng, đại đội trưởng." phi công không dám hó hé gì.
Murasaki Hatsuyuki ra lệnh: "Các người lập tức ra lệnh cho hai phi công đối phó với anh ta, để lại một người ở trên không để giám sát, nhớ cho kỹ, không được để anh ta chạy thoát. Tôi sẽ lập tức điều người sang trợ giúp."