Rất lâu về trước...
Trong một chiều hoàng hôn, bầu trời nhuộm lấy sắc vàng...
Bên trong một tòa đình viện sang trọng giữa hồ sen...
Một mỹ phụ xinh đẹp cao quý hai tay gãy đàn, vẫn là giai điệu quen thuộc ấy, buồn bã ấy, cô độc ấy...
Từng bông tuyết trắng xóa mà bay, gió nhẹ nhàng thổi, dù không gian thấm đậm nỗi sầu nhưng lại rất nên thơ...
Khúc đàn này có tên “Tuyết Vũ Hoàng Hôn”...
Phía sau mỹ phụ đánh đàn, một thiếu nữ 15 16 tuổi, gương mặt trắng hồng, đôi môi chúm chím, cặp mắt to tròn xanh da trời hấp háy nhìn bóng lưng mỹ phụ...
Trong lòng thiếu nữ là một nam hài sơ sinh còn rất nhỏ đang cất tiếng khóc non nớt hòa vào tiếng đàn, làm bầu không khí càng trở nên tịnh mịch...
Hồi lâu sau, mỹ phụ rốt cuộc dừng lại dây đàn, từng bông tuyết trắng xóa phai tàn trong gió...
Nàng thở dài một tiếng, quay đầu nhìn hai tâm can bảo bối của mình, với ánh mắt tràn ngập yêu thương, âm thanh như suối trong nhẹ nhàng cất lên:
“Tịch nhi, con gái của ta, nhớ kỹ những lời ta sắp nói”
Thiếu nữ gật đầu thật mạnh, đôi mắt to tròn xuất hiện nước mắt, thông minh lanh lợi như nàng đã mơ hồ đoán được có chuyện chẳng lành...
Nam hài trong lòng như cảm nhận được gì đó, càng khóc to hơn...
Mỹ phụ nhìn tình cảnh này, đau thấu tim gan, lại vẫn kiên trì mà nói:
“Mẫu thân là phi tần duy nhất thay phụ hoàng các ngươi sinh ra hai người con...”
“Mặc dù hắn hàng năm chăm lo quốc sự, bận rộn tu luyện, nhưng thời gian bên cạnh ta vẫn là nhiều nhất...”
“Chính vì thế địa vị của ta ngày một tăng lên, lại vô tình làm ảnh hưởng đến lợi ít của không ít người...”
“Bọn hắn trù tính nhiều năm, một khi ra tay, dù là phụ hoàng ngươi đích thân điều tra, chỉ sợ cũng không ra manh mối”
“Hơn nữa với quyền thế của bọn hắn tại Băng Huyền Đế Quốc này, dù điều tra ra, phụ hoàng ngươi rất có thể giả vờ không biết, nhằm duy trì cân bằng lúc bấy giờ...”
Thiếu nữ lúc này đã khóc không thành tiếng, chỉ mới tuổi thanh xuân, nàng đã nhận được thế nào là bất lực trước sức mạnh tuyệt đối...
Mỹ phụ đè nén nội tâm giằng xé từng cơn đau, khàn khàn nói tiếp:
“Tịch nhi, vô tình nhất là Đế Vương Gia, để ngươi và Dũng nhi sống trong hoàn cảnh này, là sai lầm lớn nhất đời của mẫu thân...”
“Nhớ kỹ, cách duy nhất để bảo vệ mình tại nhà Đế Vương, là được nắm quyền uy tuyệt đối, quân lâm thiên hạ...”
“Hãy bằng mọi giá leo lên chiếc ghế đó, dù là Tịch Nhi hay Dũng Nhi, ai trong hai con cũng được...”
Ức...
Âm thanh kỳ quặc trong người mỹ phụ phát ra khiến ánh mắt thiếu nữ đại biến...
“Là Độc, vô vị vô muồi, vô thanh vô tức, các ngươi thật lợi hại a...” Mỹ phụ ánh mắt thê lương, từ khuôn miệng sinh đẹp một tia máu tươi tràn ra...
“Mẫu thân” Thiếu nữ hét ầm lên, đặt xuống đứa bé trong lòng muốn ôm chặt mẫu thân của mình...
“Đừng!” Mỹ phụ vận sức cuối cùng, một chưởng đem con gái của mình đánh bay ra ngoài...
Nàng sợ độc dược trong người sẽ lây sang thân thể nữ nhi...
“Tịch Nhi, mẫu thân đi rồi, thay ta chăm sóc đệ đệ thật tốt, kiếp này mẫu thân nợ tỷ muội các ngươi quá nh...”
Theo âm thanh sau cùng chưa hết, toàn bộ kinh mạch trong người mỹ phụ trở nên bạo liệt...
Một làn khói xám nhàn nhạt từ miệng mỹ phụ bay ra, nhanh chóng tiêu tán trong thiên địa...
Nếu tiến hành kiểm tra, bất kỳ tu sĩ nào cũng có thể lập tức kết luận mỹ phụ này xảy ra ngoài ý muốn trong quá trình tu luyện, dẫn đến hương tiêu ngọc vẫn...
Thân thể uyển chuyển ngã xuống đất...
Trong chiều hoàng hôn, tuyệt đại giai nhân ra đi...
“Mẫu thân! KHÔNG!”
Thiếu nữ như phát điên, từ xa chạy đến ôm chầm thi thể người mỹ phụ, nước mắt thành sông,...
Ngoe ngoe ngoe...
Tiểu nam hài lăn lộn trên mặt đất cũng lớn tiếng khóc rống...
Thê lương đến cực điểm...
Hồi lâu sau, thiếu nữ khóc cạn nước mắt...
Nàng ngơ ngác nhìn quanh như tìm kiếm điều gì...
Chợt ánh mắt thiếu nữ dính chặt vào cổ cầm nằm im trên mặt đất...
“Đây là di vật mẫu thân để lại cho ta, phải lưu giữ bằng mọi giá” Thiếu nữ thì thào, ôm lấy cổ cầm...
Nàng nhìn thi thể mẫu thân nằm im trên mặt đất, nhẹ nhàng lẩm bẩm:
“Mẫu thân, Tịch nhi sẽ trở nên mạnh mẽ, sẽ giúp đệ đệ ngồi lên chiếc ghế kia, sẽ tận tay gϊếŧ sạch bọn chúng”
“Để Tịch nhi đàn đưa tiễn mẫu thân lần cuối!”
Hai bàn tay nhỏ đặt lên dây đàn, đôi mắt sưng đỏ hằng từng tơ máu nhắm lại...
Tưng tưng tưng...
Vẫn là giai điệu quen thuộc ấy...
Tuyết Vũ Hoàng Hôn...
Nhưng...
Theo tâm tình của người thiếu nữ, sát khí kinh thiên cùng nỗi buồn man mát hòa vào từng đóa hoa tuyết...
Gió giục mây vân...
Tuyết ngưng tụ thành khối...
Lại trở thành băng nhọn...
Đầy trời sát khí từ đó được sinh ra...
Tên của nó là:
“Băng Vũ Hoàng Hôn”...
Thiếu nữ liên tục gãy đàn, mặc cho cảnh vật xung quanh ngày càng trở nên hoang tàn, uy lực kinh thiên động địa gây nên chú ý của vô số cường giả xung quanh...
Thiếu nữ vẫn không để ý, thế giới của nàng toàn bộ bị tiếng đàn bao phủ, cùng sự thê lương, cô tịch...
Chợt, một âm thanh không đúng thời điểm vang lên bên tai:
“Xú bà nương, mau tỉnh lại!”
Lời nói có phần thô tục nhưng lại chứa đầy lo lắng...
Đã từ rất lâu rồi, nữ tử chưa được ai quan tâm như vậy...
“Rốt cuộc là ai?” Thiếu nữ vẫn gãy đàn, nhưng bắt đầu xuất hiện tò mò...
“Mau tỉnh lại! Muốn gϊếŧ chết ta luôn sao?” Âm thanh kia vẫn vang lên, lần này có thêm một tia tức giận...
“Mặc kệ ngươi” Thiếu nữ giận dữ hừ lạnh...
“Bới người ta, xú bà nương muốn hại chết nam sủng” Âm thanh vô sĩ khiến thiếu nữ hận đến nghiến răng...
“Khà khà, vẫn không chịu tỉnh, xem ra ta phải dùng chiêu rồi” Âm thanh kia xuất hiện một tia hèn mọn...
“Hừ, xem ngươi làm được gì” Thiếu nữ bướng bỉnh vẫn tiếp tục gãy đàn...
“Tuyệt chiêu độc môn, Bóp Vếu Long Trảo Thủ”
Âm thanh vô sĩ vừa nói xong, không kịp đợi thiếu nữ định thần, một cái đại trảo đã chọp đến bộ ngực tròn trịa của nàng...
Thiếu nữ lông tơ dựng đứng, đôi mắt đẹp trợn tròn, một tay quất mạnh...
...
Bên trên lưng Bạch Hạc, trên mặt Lạc Nam xuất hiện năm ngón tay đỏ chót...
Băng Lam Tịch trợn tròn đôi mắt ngập nước, nhìn một bàn tay vẫn còn nằm trên bầu ngực hùng vĩ của mình, nghiến răng nghiến lợi...
Lạc Nam nhìn tình cảnh này, không sợ chút nào, trái lại còn thở phào nhẹ nhõm:
“Phù, cuối cùng cũng tỉnh, phải ép ta dùng tuyệt chiêu độc môn...”
Thật ra Lạc Nam đã cố gắng dùng Hồn Lực câu thông nàng, nhưng không phải song tu, hiệu quả không được như ý, cuối cùng đành dùng hạ sách vô sĩ...
Băng Lam Tịch nghe lời nói của hắn, lúc này mới định thần lại, nhìn trăm dặm xung quanh đã hoang tàn vắng vẻ, không ít thi thể rãi rác trên mặt đất...
Thông minh như nàng lập tức biết chuyện gì xảy ra...
“Cảm ơn ngươi!” Môi thơm khẽ mở, âm thanh nhu hòa vô hạn, không có một tia ngang ngược như lúc đầu...
Lạc Nam sửng sốt rút tay khỏi bầu ngực, hắn chưa kịp thích ứng bộ dạng hiện tại của nữ nhân này...
Quát...
Bạch Hạc kêu to một tiếng, bộ lông trắng đã máu me đầm đìa...
“Thật xin lỗi Tiểu Bạch, tạm thời nghỉ ngơi đi!”
Băng Lam Tịch ôn nhu vuốt ve đầu nó, lấy ra đan dược bỏ vào miệng Hạc, lúc này đem nó thu vào không gian sủng vật...
Nhìn nữ nhân này ôn nhu như vậy, Lạc Nam cảm thấy không tự nhiên cho lắm, ấn tượng ban đầu nàng gây ra cho hắn quá lớn...
Ngang ngược không nói lý lẽ mới là hình mẫu quen thuộc a...
Băng Lam Tịch lau nhẹ nước mắt, thu hồi Cổ Cầm...
Mưa băng rốt cuộc tiêu tán...
Đám đệ tử còn lại của Thanh Vân Tông như được đại xá, nhanh chóng thu lại Phong Liên Kiếm Trận, xụi lơ ngã trên mặt đất...
Cố Phi Thiên hai người lúc này ló đầu ra, đằng đằng sát khí bay đến, một lần nữa oán hận đứng đối diện cùng hai người Lạc Nam...
“Liệt Vân Trảm” Hai người cùng lúc ra tay, kiếm khí phô thiên cái địa bao phủ...
“Hợp Linh Chưởng”
Không biết từ khi nào, Lạc Nam đã ngưng tụ một viên linh lực năng lượng tam sắc giữa hai lòng bàn tay...
Lần này là Mộc, Thủy, Thổ ba loại linh lực...
Tầng thứ nhất của Hợp Linh Chưởng chỉ cho phép dung hợp ba loại mà thôi...
Lạc Nam sử dụng loại vũ kỹ này ngày càng thành thạo...
Hai tay chưởng mạnh đến hai người đang lao tới kia...
“Nguy hiểm” Cố Vấn Thiên trước tiên cảm nhận được, vội vàng phi thân né tránh...
Cố Phi Thiên không nhạy bén như hắn, nhìn tia năng lượng kinh khủng dồn đến, hắn sợ hãi muốn chết...
“Liệt Vân Trảm, Đại Phong Bạo” Theo bản năng Cố Phi Thiên chém ra vài lần vũ kỹ...
Hóa Thần Viên Mãn vẫn không đơn giản, hai loại vũ kỹ mạnh nhất của Cố Phi Thiên hóa giải được một nữa sức mạnh từ Hợp Linh Chưởng...
Tuy nhiên cũng chỉ là một nữa...
Tia năng lượng rốt cuộc va chạm vào Địa Cấp Trung Phẩm trường kiếm đang ngăn trước người...
Theo một tiếng Rắc vang lên...
Trường kiếm vỡ nát...
Cơ thể Cố Phi Thiên hổng một lỗ lớn, toàn bộ nội tạng cấp tốc bị nghiền nát, lực phá hoại vẫn tiếp tục lan tỏa ra xung quanh...
Trước tình huống này, hắn rất quyết đoán vứt bỏ thể xác, một tiểu Nguyên Anh hoảng sợ lao ra, hướng Cố Vấn Thiên gầm thét:
“Gia gia, mau cứu ta!”
Cố Vấn Thiên nghe cháu nội cầu cứu mới thoát khỏi rung động Hợp Linh Chưởng mang lại, hắn chợt làm ra hành động khiến vô số người trừng to mắt...
Xoay người bỏ chạy...
Kinh nghiệm sống lâu khiến hắn biết Thanh Vân Tông lần này rốt cuộc kết thúc, người đeo mặt nạ kia có chưởng pháp khủng bố như vậy, lại thêm nữ nhân vẫn đứng một bên chưa nhúng tay vào thực lực vượt qua hắn...
Có ngu mới ở lại chịu chết...
Một khe nứt hư không xuất hiện, Cố Vấn Thiên nhanh chóng bước vào...
“Ta đuổi theo giải quyết, chuyện ở đây giao cho ngươi” Băng Lam Tịch quay sang Lạc Nam nói khẽ...
“Không thành vấn đề! Đa tạ” Lạc Nam gật đầu cảm ơn...
Nếu không có nữ nhân này, trước một vị Luyện Hư Kỳ muốn chạy trốn, ngoại trừ dùng một kích của Tần Mộng Ảnh thì Lạc Nam không có cách nào khác...
Dù Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ lợi hại nhưng so với khả năng xé rách không gian của Luyện Hư Kỳ còn kém nhiều...
“Hừ” Băng Lam Tịch hừ một tiếng, dường như không hài lòng hắn khách sáo, lúc này xé ra không gian đuổi theo Cố Vấn Thiên...
“Tha mạng a” Nguyên anh của Cố Phi Thiên lên tiếng cầu xin trong bàn tay Lạc Nam...
Đáng tiếc Lạc Nam đương nhiên không mềm lòng, hành vi đó khác nào thả hổ về rừng, hắn đương nhiên không ngu xuân như vậy...
Lấy ra Hắc Hộp lần trước chứa đựng Dị Mộc, Lạc Nam nhét Nguyên Anh Cố Phi Thiên vào bên trong...
Hắn cần thời điểm thích hợp đoạt hồn tên này, linh hồn của Hóa Thần Viên Mãn khiến Lạc Nam không dám nóng vội...
Thân thể phi thăng mà lên, trước ánh mắt của đám tu sĩ Thanh Vân Tông còn sót lại, Lạc Nam âm thanh vang vọng:
“Thanh Vân Tông chính thức giải tán, kẻ nào không phục cứ đến tìm ta, mặt nạ này chính là đặc điểm cho các ngươi nhận dạng”
Lạc Nam chỉ vào Ngạo Tiếu Mặt Nạ trên mặt mình...
Đám người Thanh Vân tông không nói lời nào, biểu cảm trên mặt biến ảo chập trùng...
Có may mắn khi được sóng sót, có đau buồn, có bi ai, có phẫn nộ, thậm chí có căm thù...
Nhưng tất cả đều hiểu một điều, tu chân giới vốn là như vậy...
Mạmh được yếu thua...
Trong lúc nhất thời, cả đám lục tục kéo nhau rời đi... Không giám buông lời oán hận...
Sợ Lạc Nam đột ngột trở mặt gϊếŧ sạch...
Lạc Nam không rãnh để ý đám người này, hắn thu lấy Nhẫn Trữ Vật của Cố Phi Thiên, lại xâm nhập vào đại điện Thanh Vân Tông...
Muốn vơ vét của cải, chiến lợi phẩm...
...
Băng Lam Tịch trên đường truy đuổi Cố Vấn Thiên, nhớ lại quảng thời gian ngắn ngũi gần đây...
Nàng nghe theo chỉ dẫn của Trần quân sư đến Linh Vũ Thành tìm kiếm thân ảnh Lạc Nam...
Tại nơi đó quả thật có không ít tinh tức về hắn...
Nào là chấn nhϊếp Đấu Thú Trường, khỏa thân cuồng, có quan hệ mập mờ với chủ nhân Quân Lâm Khách Sạn...
Nhưng tin tức khiến nàng quan tâm và chú ý nhất là Huyết Linh Tông lại âm thầm truy tìm tung tích hắn...
Băng Lam Tịch thông minh vô cùng, lập tức âm thầm theo dỗi đám người Huyết Linh Tông...
Đối tượng theo dõi đương nhiên là Huyết Linh Tứ Đại Hộ Pháp...
Cho đến khi bốn người Huyết Linh Tứ Hộ Pháp chia nhau ra hành động thì Băng Lam Tịch quyết định theo sau Huyết Ưu...
Đơn giản thực lực Huyết Ưu kém nhất trong bốn người, nên bị sai khiến điều tra phạm vi rộng nhất...
Khả năng đạt được tin tức về Lạc Nam cao nhất...
Quả nhiên Huyết Ưu không làm nàng thất vọng, vậy mà trực tiếp tìm thấy Lạc Nam đang truy đuổi Cố Độn Địa...
Trong suốt quá trình Lạc Nam gϊếŧ Huyết Ưu, lại gϊếŧ thêm Cố Độn Địa, nàng vẫn luôn âm thầm theo dõi hắn...
Bị khả năng khủng bố của hắn triệt để chinh phục, âm thầm khen ngợi ánh mắt tinh tường của Trần quân sư...
Sau khi hắn tu luyện thân thể xong, bộ dạng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, Băng Lam Tịch lập tức xuất hiện...
Nàng biết đó là thời cơ tốt nhất gây ấn tượng với nam nhân này...
Quả nhiên Lạc Nam bị nàng trêu chọc không nhẹ...
Nhớ lại bộ dáng của hắn, Băng Lam Tịch cảm thấy buồn cười...
Đôi môi giai nhân nhếch lên, thổ khí như lan lẩm bẩm:
“Thật đúng là nam nhân thú vị đây!”
Mà lúc này, bóng lưng Cố Vấn Thiên trước mắt ngày một gần....