TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Bá Chủ
Chương 82: Tinh Thần Biến - Ôn Hồn Liên

Theo âm thanh vỡ vụn lần nữa vang lên, bịch một tiếng, từ trong cục đá rơi xuống một mảnh gỗ có điêu khắc kinh văn...

Lạc Nam vội vàng nhặt lên lau chùi sạch sẽ bụi bậm, chúng nữ cũng chụm đầu lại quan sát...

Đây là một mảnh gỗ củ kỹ qua nhiều niên đại, bên trên có khắc họa các cổ tự thần bí khó hiểu...

Đám người nhìn nhau, phát hiện trong mắt đối phương đều là nghi hoặc...

“Đây là một bảng kinh văn được khắc trên Tinh Thần Mộc, muốn hiểu nội dung và xem xét hình ảnh trên nó cần dùng lực lượng Tinh Thần tiến vào bên trong” Kim Nhi lên tiếng giải thích...

“Lực lượng Tinh Thần? Đây không phải giành riêng cho Tố Mai sao?!” Lạc Nam vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ...

“Không sai, các cổ tự khắc trên nó có nghĩa là: “Tinh Thần Biến”, hẳn là một loại bí thuật từ thượng cổ” Kim Nhi giải đáp một cách nghiêm túc...

“Tố Mai, mau dùng Tinh Thần tiến vào thăm dò nó” Lạc Nam không kịp chờ đợi đưa tấm gỗ cho Bạch Tố Mai...

“Vâng, chủ nhân!” Bạch Tố Mai nhu nhuận gật đầu...

Trước ánh mắt tò mò của mấy người, lực lượng Tinh Thần riêng biệt trên thân Bạch Tố Mai tỏa ra, xâm nhập vào tấm gỗ...

Theo sau đó dị tượng xảy ra, các kinh văn bên trên tấm gỗ lập tức sáng lên, sau đó lần lượt tách rời tấm gỗ một cách kỳ diệu, chui vào đầu Bạch Tố Mai...

Mà lúc này Bạch Tố Mai sắc mặt dần trắng nhợt, mày liễu cau lại, cái trán đã lấm tấm mồ hôi... Hiển nhiên lượng tinh tức trên tấm gỗ quá lớn làm đầu nàng đau đớn...

Mặc dù vậy, nhưng nét mặt giai nhân lại trở nên vui mừng, đôi môi xinh xắn hồng nhuận hé cười, đẹp không sao tả xiết...

Hiển nhiên là nội dung kinh văn mang lại quá mức thích hợp với nàng...

Hồi lâu sau, quá trình truyền thừa dừng lại, Bạch Tố Mai thân thể xụi lơ ngã xuống, Lạc Nam vội vàng ôm nàng vào ngực...

Vuốt ve mồ hôi của nàng, cúi xuống đặt lên môi hồng một nụ hôn khích lệ, Lạc Nam mở miệng hỏi thăm:

“Bảo bối sao rồi?”

“Chủ nhân! Tố Mai đạt được truyền thừa một môn Bí Thuật từ thời đại viễn cổ, có thể hấp thụ lực lượng Nhật Nguyệt Tinh Thần gia tăng tu vi trong lúc chiến đấu, có tên gọi: Tinh Thần Biến, sau khi sử dụng không để lại tai họa ngầm... ” Bạch Tố Mai nhoẻn miệng cười hết sức vui mừng, bàn tay mềm mại áp vào má Lạc Nam thủ thỉ...

“Lợi hại như vậy?” Đám người hết sức kinh ngạc, bản thể của Tố Mai là Bạch Tinh Xà, có thể hấp thu lực lượng Tinh Thần của các ngôi sao để bổ sung lực lượng, chuyện này ai cũng biết...

Nhưng có thể hấp thụ thêm Tinh Hoa của Nhật Nguyệt, thậm chí tạm thời gia tăng tu vi, chuyện này quá mức kinh khủng...

Chúng nữ thay nàng vui mừng, mỗi người đều cười tươi như hoa...

“Muội muội, biết đẳng cấp cụ thể của Tinh Thần Biến không?” Mộc Tử Âm cười hỏi...

Bạch Tố Mai lắc đầu đáp: “Tinh Thần Biến có nhiều tầng khác nhau, tầng thứ nhất sánh ngang Bí Thuật Thiên Cấp Cực Phẩm, các tầng còn lại muội tạm thời chưa đủ khả năng lĩnh hội!”

“Thật đáng gờm, chỉ mới tầng thứ nhất đã là Thiên Cấp Cực Phẩm? Thời thượng cổ tu chân giới phát triển đến thế sao?” Lý Trúc Loan cảm thán nói...

“Mặc dù lịch sử có nhiều giai đoạn biến mất một cách bí ẩn, nhưng vẫn còn sót lại một chút điển tích, các nhà khảo cổ, nghiên cứu gia nổi tiếng trên đại lục đều kết luận thời đại Tu Chân Giới phồn hoa nhất chính là tại Thượng Cổ, kế đến là khoảng 500 năm trước với sự trỗi dậy mãnh liệt của Thế Hệ Hoàng Kim!”

Liễu Thi Cầm mở môi thơm giải thích nói...

Đám người gật đầu, Thượng Cổ là thời kỳ tu chân giới phồn hoa nhất, trách không được ngay cả loại Bí Thuật lợi hại như Tinh Thần Biến cũng xuất hiện...

“Phu quân, mau đập vỡ hòn đá còn lại!” Lý Trúc Loan hào hứng bừng bừng, Lạc Nam hai lần đập đá đều ra bảo bối, khiến nàng càng thêm trông đợi vào cục đá cuối cùng...

Mấy nữ còn lại cũng dùng sức gật đầu...

Lạc Nam xoa xoa tay, chính hắn cũng dần hồi hộp, cục đá còn lại chỉ to hơn quả cam một chút, hắn dùng sức đập mạnh...

Rắc...

Theo âm thanh vỡ nát vừa dứt, một luồng hùng hậu dồi giàu hồn lực lập tức hướng bốn phương tám hướng bắn mạnh mà ra...

Lạc Nam và chúng nữ trừng to mắt, các nàng mặc dù không phải hồn tu, nhưng bản thân cũng có linh hồn, bị luồng hồn lực hùng hậu đến cực điểm kia làm ngạc nhiên...

Ngay cả nằm trên giường ngủ say Cơ Băng dường như cũng cảm nhận được, lông mày hơi dãn ra, khóe miệng cười mỉm an tường...

Trước mặt đám người, một đóa bạch liên năm cánh trong suốt từ đám đá vụ bay lên, nhẹ nhàng xoay tròn, lơ lửng trên không trung...

“Nhất định là Dị Bảo loại Linh Hồn” Mộc Tử Âm đôi mắt đẹp lóe sáng nhìn Lạc Nam...

“Quá tốt rồi, phu quân là Hồn Tu, lần này chàng phát tài lớn” Lý Trúc Loan vui vẻ cười hì hì như chính nàng được bảo vậy...

Mấy nữ còn lại cũng mỉm cười vui vẻ, đóa liên hoa trong suốt này quả thật bộ dạng quá mức cao quý, vừa nhìn đã biết không phải phàm vật...

“Ôn Hồn Liên, siêu việt Linh Cấp Dị Bảo, độ hy hữu thậm chí vượt qua Dị Hỏa” Kim Nhi hướng Lạc Nam truyền âm càng khiến hắn nuốt nước miếng cái ực...

“Kim Nhi, nếu ta luyện hóa nó sẽ tốn bao nhiêu thời gian?” Lạc Nam dò hỏi...

“Khá lâu, tầm mười ngày đến nữa tháng, công tử có thể tiến hành trong lúc song tu cùng Cơ Băng, nếu hiệu quả viên mãn có thể đánh thức nàng” Kim Nhi non nớt nói...

“Quá tốt rồi!” Lạc Nam cười lên haha, mặc dù hắn biết Cơ Băng tỉnh lại không có nghĩa là Linh Hồn được chữa trị hoàn toàn, tuy nhiên dù sao cũng tốt hơn để nàng mãi ngủ say như vậy...

Thời gian qua hắn cùng nàng song tu nhiều lắm, đối với nữ nhân này yêu thương không kém chúng nữ, hiện tại có thể tỉnh lại nàng, sao có thể không mừng rỡ...

Lạc Nam đem chuyện kể với tứ nữ, các nàng đều thay Cơ Băng cảm thấy vui vẻ, trong tiềm thức, từ lâu mọi người đều đã xem Cơ Băng như người một nhà, nhìn nàng luôn hôn mê là cái gai trong lòng mỗi người, lúc này có thể đem nàng tỉnh lại, không còn gì tốt hơn...

“À phải rồi, các nàng ai nhận ra thứ này không?” Lạc Nam lấy ra tấm bản đồ da của Minh Thiên Tượng đưa chúng nữ xem xét...

“Không biết!” Chúng nữ xem qua cùng lúc lắc đầu...

“Được rồi, đây là số lượng lớn linh thạch, các nàng cứ dùng tu luyện, ta trước hết ra ngoài, chờ nữ nhân thần bí kia quay lại, sau khi mọi chuyện ổn thỏa sẽ luyện hóa Ôn Hồn Liên...” Lạc Nam hướng mấy nữ cười nói...

Thật ra hắn đang thèm cùng các nàng thân mật, nhưng có dì nhỏ ở đây đành tạm thời gác lại...

“Lão công, cần thϊếp theo chàng ra ngoài không?” Mộc Tử Âm ôn nhu hỏi...

Lạc Nam lắc đầu, chưa biết mục đích thật sự của nữ nhân kia, để các nàng bên trong cho an toàn, hắn sẽ không để chuyện ngoài ý muốn phát sinh...

Đưa tay ôm lấy Mộc Tử Âm, từ ngày nàng chấp nhận hắn, quả thật không có một điểm nào để chê trách, từ cách đối nhân xử thể đến xông pha chiến trường, quả thật là thê tử hoàn mỹ nhất...

Mộc Tử Âm bị hắn ôm xấu hổ không thôi, mấy nữ trong mắt lóe lên một tia cười trêu chọc...

Lạc Nam cũng ôm mấy người các nàng mỗi người một cái, để mặt Ôn Hồn Liên lơ lửng trên không trung, dù sao nó cũng trốn không thoát...

Lúc này ý niệm vừa động, rời khỏi Linh Giới Châu...

Chúng nữ nhìn nam nhân rời khỏi, mỗi người thu lấy một lượng lớn Linh Thạch, tìm chỗ ngồi xuống tu luyện, gia tăng tu vi...

Nhất là Bạch Tố Mai, nàng cần dụng tâm tìm hiểu Tinh Thần Biến...

Liễu Thi Cầm cũng muốn học Thanh Phong Kiếm Pháp cùng Đại Phong Bạo...

...

Bên ngoài, Lạc Nam lại một lần nữa xuất hiện trên đỉnh Thanh Vân...

Thấy xung quanh vẫn còn trống rỗng, Lạc Nam lẩm bẩm:

“Xem ra nữ nhân kia vẫn chưa trở lại..”

Bốp...

Lạc Nam nhảy dựng, quay người lại, quả nhiên Băng Lam Tịch vừa thu lại chân vừa đạp vào mông hắn, cười khanh khách nói:

“Ngươi nói ai là nữ nhân kia đâu?”

“Xú bà nương, ngươi là vong hồn sao?” Lạc Nam trừng mắt nhìn, nữ nhân này lưu manh như vậy...

“Nếu ta là kẻ thù ngươi đã sớm chết” Băng Lam Tịch nghiêm túc nói...

Lạc Nam âm thầm bĩu môi, nếu có kẻ muốn gϊếŧ hắn, bằng vào hồn lực mẫn cảm hắn có thể cảm ứng được sát khí của đối phương...

Nữ nhân này từ hư không bước ra, lại không mang theo sát khí, hắn bị tập kích là chuyện khó tránh khỏi...

Bất quá Lạc Nam đương nhiên sẽ không cho nàng biết mình là Hồn Tu.

“Đây là phần ngươi” Lạc Nam đem một nửa bảo khố đưa cho nàng...

Băng Lam Tịch không khách khí thu lấy, yêu kiều liếc mắt:

“Thân là nam sủng lẽ ra phải giao toàn bộ, bất quá lần đầu tiên, cho ngươi một nửa không sao!”

Lạc Nam giận dữ, nhào tới ôm lấy vòng eo nàng, cười quỷ dị: “Nam sủng muốn được sủng hạnh, chúng ta mau lên giường!”

“Vô sĩ” Nữ nhân trong lòng khẽ gắt một tiếng, lại nhìn hắn đầy thách thức:

“Bằng vào thực lực của ngươi, chỉ sợ ngay cả lớp màn mỏng của ta cũng không phá được!”

Lạc Nam vừa nghe lại quỷ dị nhìn nàng...

Băng Lam Tịch cảm thấy không ổn, quả nhiên chỉ nghe Lạc Nam như phát hiện tân đại lục, nhìn nàng cười hề hề:

“Không phải nói có nhiều nam sủng đến mức không nhớ hết sao? Hiện tại lại thừa nhận còn lớp màn kia? Không lẽ ngươi có khả năng tự lành thứ đó?”

Bên dưới lớp khăn che mặt, Băng Lam Tịch sắc mặt đỏ bừng xấu hổ, thầm mắng chính mình vụng về, đành mở miệng đánh trống lãng:

“Ta phát hiện ngươi có Pháp Bảo chứa được người sống nha, có đại lợi ích trước mắt lại không biết thu!”

“Đại lợi ích gì?” Lạc Nam quả nhiên cảm thấy hứng thú...

“Mau cầu ta, sẽ nói cho ngươi” Băng Lam Tịch đảo khách thành chủ hài hước nhìn hắn...

Lạc Nam lườm nàng, trong lòng hỏi thăm Kim Nhi...

Quả nhiên Kim Nhi không làm hắn thất vọng, chỉ nghe nàng nói:

“Các thế lực tu chân thường chọn nơi có mỏ Linh Thạch để xây dựng trụ sở, vì thế linh khí dồi giàu hơn các nơi khác, Thanh Vân Tông là Thất Cấp thế lực, đương nhiên sẽ không ngoại lệ, nơi này có ba mỏ Linh Thạch Cực Phẩm, nếu công tử thu vào Linh Giới Châu, cường độ linh khí bên trong sẽ gia tăng rất nhiều”

Lạc Nam càng nghe càng thích thú, mặc kệ Băng Lam Tịch đứng bên cạnh, bắt đầu dò tìm các mỏ Linh Mạch...

“Tên này sao đột nhiên biết được?!” Băng Lam Tịch nhìn bộ dạng của Lạc Nam tức giận đến dậm chân...

Lạc Nam bỏ một ngày công sức, rốt cuộc tìm được ba mỏ Linh Thạch nằm rãi rác trên Thanh Vân Sơn, sau quá trình gian nan đào bới, thành công thu chúng vào Linh Giới Châu...

Lạc Nam thân là chủ nhân của Linh Giới Châu, đương nhiên nhận ra cường độ Linh Khí bên trong đang gia tăng nhanh chóng, đã gấp 6 lần bên ngoài, và vẫn còn dấu hiệu gia tăng...

“Quả nhiên không phải tự nhiên mà Thất Cấp tu chân thế lực có thể nuôi nhiều đệ tử như vậy” Lạc Nam âm thầm cảm thán...

“Không chia ta một nữa sao?” Băng Lam Tịch xòe tay...

“Do ta tự tìm được, liên quan gì đến ngươi?” Lạc Nam bắt đầu keo kiệt...

“Hừ, của nam sủng ta chính là của ta!” Băng Lam Tịch chống nạnh...

“Được rồi đừng nam sủng nam sủng dễ nghe như vậy, nói đi, ngươi là ai? tiếp cận ta có mục đích gì? Nể tình ngươi giúp ta lần này, cần ta làm gì cứ việc mở miệng!”

Lạc Nam quyết định lật bài, hắn không thích một mối quan hệ không rõ ràng như vậy, ngay cả tên và diện mạo của nàng cũng chưa biết...

Băng Lam Tịch trầm mặt, đôi mắt đẹp hấp háy nhìn hắn, hiển nhiên đang lựa lời để nói...

“Lạc Nam! Ta muốn...” Nàng mấp máy môi...

“Tịch tỷ tỷ, sao nàng lại ở đây với vô danh tiểu tốt? Không nói để ta hộ tống nàng!”

Băng Lam Tịch nói chưa hết câu, một âm thanh bất chợt vang lên khiến sắc mặt nàng thoáng cau lại, trong mắt xuất hiện một tia chán ghét...

Chỉ thấy hư không cấp tốc nứt ra, bên trong bước ra một nam tử anh tuấn tầm 30 tuổi, tóc lam lạnh giá tung bay, thân hình cao thẳng, gương mặt góc cạnh...

Nam tử vừa xuất hiện ân cần nhìn Băng Lam Tịch, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn Lạc Nam một cái...

“Lâm Khánh! Ai cho ngươi bám theo ta?” Băng Lam Tịch sắc mặt đột ngột lạnh như băng, bộ dạng khác hẳn lúc ở cùng Lạc Nam...

“Tịch tỷ rời đi Đế Quốc một mình quá mức nguy hiểm, sao không nói một tiếng để ta hộ tống?” Nam tử gọi Lâm Khánh vẫn bộ dáng ân cần...

“Chúng ta rất thân sao? Đừng gọi ta Tịch tỷ, nghe thật buồn nôn!” Băng Lam Tịch lạnh giọng nói...

“Tại Đế Quốc ta nhiều lần muốn gặp tỷ nhưng không được, nào ngờ tỷ lại bí mật rời khỏi Đế Quốc để gặp mặt hàng này sao?” Lâm Khánh cười nhạt một tiếng, cao cao tại thượng nhìn xuống Lạc Nam...

“Đủ rồi!” Băng Lam Tịch quát một tiếng nói tiếp: “Ta gặp ai không cần ngươi quan tâm, đừng tưởng phụ thân ngươi leo lên ghế Tể Tướng thì có thể quản chuyện của ta, mau rời đi, ở đây không chào đón ngươi!”

Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, trong lòng thầm nghĩ: “Đế Quốc? Tể tưởng? Cái quỷ gì?”

Lâm Khánh vẫn cười cười, không hề có một chút xấu hổ, ôn hòa nói:

“Dù sao chúng ta cũng cùng nhau lớn lên, Tịch tỷ sao lại lạnh lùng như vậy?”

“Ai lớn lên cùng ngươi? Chó săn của Nhị Hoàng Huynh mà thôi, biến đi!” Băng Lam Tịch chính thức trở mặt...

“Tịch tỷ, ngươi nên khách khí một chút, ta dù gì cũng là nhân vật xếp thứ 64 trên Hoàng Kim Bảng” Lâm Khánh rốt cuộc bị chạm đến lòng tự ái, trầm giọng nói...

“Liên quan gì đến ta? Đừng để ta nhắc lại lần nữa, cút đi!” Băng Lam Tịch chán ghét xua tay...

“Ngươi...” Lâm Khánh bị chọc giận muốn ra tay, bất quá nghĩ đến thân phận của nàng, cho hắn tám lá gan cũng không dám...

Thẹn quá hóa giận, Lâm Khánh chuyển lực chú ý sang Lạc Nam gằn từng chữ nói:

“Tiểu tử, đừng mơ trèo lên cành cây cao, cóc ghẻ mãi mãi không thể sánh vai cùng phượng hoàng”

Lạc Nam không nói gì, chỉ nhìn hắn cười quỷ dị một cái, sau đó trước ánh mắt bất ngờ của đối phương, hắn kéo Băng Lam Tịch vào lồng ngực...

Trước sự ngỡ ngàng của hai người, Lạc Nam bá đạo kéo xuống khăn che mặt của nàng, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ, hắn bất chợt hướng đôi môi đỏ rực kia hôn mạnh xuống...

“Ưm” Băng Lam Tịch toàn thân rung lên, mắt đẹp trợn tròn nhìn người này đột ngột đoạt đi nụ hôn đầu của nàng...

Hơn nữa còn là trước mặt người khác...

“Hắn thật bá đạo, có khí khái nam nhân” Băng Lam Tịch trái tim đập thình thịt...

“Tiểu súc sinh, ngươi muốn chết?!” Lâm Khánh nhìn tình cảnh này, chỉ cảm thấy đây là cả đời sỉ nhục, tức giận gầm lên một tiếng...

Luyện Hư Sơ Kỳ tu vi cuồn cuộn mà ra, một tay hướng Lạc Nam vỗ xuống, uy lực khiến hư không rung rẩy...

Tốc...

Tốc...

Hai âm thanh cùng lúc vang lên, Lạc Nam phải thi triển liên tục hai lần Tốc Biến để né tránh một kích của Luyện Hư Kỳ...

Tách ra bờ môi đỏ hồng của mỹ nhân, Lạc Nam trêu chọc nhìn nàng một cái, lúc này hướng Lâm Khánh ung dung nhả ra từng chữ một cách khiêu khích:

“Cóc ghẻ ăn thịt Phượng Hoàng thì sao? Phượng Hoàng còn chưa có ý kiến, nào đến lượt chó theo đuôi như ngươi sủa bậy?”

Đọc truyện chữ Full