“BẠO!”
ẦM ẦM ĐÙNG...
Tiếng nói của Lạc Nam vừa dứt, âm thanh dữ dội khủng bố vang vọng đất trời, Lăng Mộ và Sâm Lâm như hai quả bom được kích nổ, vô số linh lực bạo tạc mà ra, uy lực kinh khủng đến mức cả tòa Thanh Vân Sơn rung lên mãnh liệt...
Lạc Nam phi thân mà lên, né tránh uy lực vụ nổ...
Hắn nhìn chằm chằm vào bên trong, Thấu Thị Vạn Lý xuyên qua từng tầng khói bụi mịt mù...
Chợt...
Ánh mắt Lạc Nam hơi co lại...
“Liệt Lôi Chỉ”
Từ bên trong vụ nổ, hàng loạt Tia Sét bắn mạnh mà ra, phô thiên cái địa bao trùm thân thể hắn...
“Bát Quái Hồi Thiên Chưởng”
Một chân làm trụ, thân thể Lạc Nam xoay tròn, hai tay đánh ra vô số chưởng ấn tiến hành phòng thủ...
Liệt Lôi Chưởng tiếp xúc với tầng phòng hộ bất khả xâm phạm của Lạc Nam, toàn bộ bị văng ra ngoài, ngay cả cọng tóc hắn cũng không bắn trúng...
Mà lúc này, khói bụi cũng dần tản đi, bên trong xuất hiện một thân ảnh lập lòe ánh sáng điện quang bao trùm toàn thân, bảo hộ đối phương khỏi vụ nổ kinh khủng...
Lâm Khánh chầm chậm bước ra, khác với lúc bị nhốt lại, hiện tại trên người hắn được một kiện Lôi Giáp kiên cố lấp lánh điện mang bao phủ...
Chính kiện Lôi Giáp này là thứ thành công ngăn chặn hai vụ nổ vừa rồi...
“Bốp Bốp”
Lâm Khánh từ tốn vỗ tay như khen ngợi, hai mắt hắn gắt gao nhìn chầm chầm Lạc Nam, tỏ vẻ lắc đầu tiếc nuối than thở nói:
“Khá khen cho ngươi làm được nhiều thứ như vậy! Bất quá trước nội tình của một Bát Cấp gia tộc, ngươi vĩnh viễn chỉ là con kiến hôi, mặc ngươi vùng vẫy cố gắng thế nào, cũng không thể sánh ngang con voi được!”
“Lạc Nam, Lôi Giáp đó là một kiện Địa Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo” Âm thanh truyền âm của Băng Lam Tịch ôn nhu truyền đến...
Lạc Nam gật đầu, đột nhiên nhìn Lâm Khánh bật cười hỏi:
“Một kiện rác rưởi Pháp Bảo khiến ngươi tự tin nhiều như vậy?”
Lâm Khánh hơi sựng lại, sau đó há miệng cười lên ha hả:
“Rác rưởi? Hahaha, ếch ngồi đáy giếng quả nhiên chỉ có như vậy, pháp bảo đẳng cấp gì cũng nhìn không ra sao?”
Cười xong hắn quay đầu nhìn sang Băng Lam Tịch, chỉ tay vào Lạc Nam chất vấn:
“Đây chính là người nàng chọn sao? Một thằng hề nhảy nhót, ngay cả Địa Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo – Kinh Lôi Giáp cũng nhận không ra, haha, buồn cười chết ta!”
Hiển nhiên trong suy nghĩ của Lâm Khánh, Lạc Nam hoàn toàn nhận không ra lai lịch và đẳng cấp của Kinh Lôi Giáp nên mới xuất khẩu cuồng ngôn, là điển hình của một thằng hề...
Băng Lam Tịch gương mặt tuyệt mỹ bình thản không nói, chỉ là ánh mắt nhìn Lâm Khánh chứa một tia trêu tức, nàng theo dõi Lạc Nam từ lâu, đương nhiên biết hắn có tư cách khinh thường một kiện Địa Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo...
Chứng kiến ý trêu tức trong mắt nàng, Lâm Khánh như muốn điên cuồng, giường như thằng hề từ đầu đến cuối luôn là hắn vậy...
“Vô danh tiểu tốt như ngươi mãi mãi không thể biết uy lực thật sự của Địa Cấp Thượng Phẩm pháp bảo là như thế nào, ta sẽ cho ngươi cơ hội...” Thẹn quá hóa giận, Lâm Khánh nhìn Lạc Nam khinh thường nói...
Lạc Nam như bị gợi lên hứng thú, cười hỏi:
“Cơ hội gì?”
“Ta đứng im cho ngươi công kích ba lần, bất kể dùng thủ đoạn gì, chỉ cần có thể xuyên qua Kinh Lôi Giáp làm ta bị thương, ta sẽ gọi ngươi một tiếng gia gia”
Lâm Khánh ngạo nghễ nói, hiển nhiên đối với Kinh Lôi Giáp vô cùng tự tin..
Lạc Nam nghe đối phương nói xong, ánh mắt hiện lên một tia cổ quái...
“Sao? Sợ hả? Nếu ngươi không làm được, gọi ta một tiếng gia gia, dập đầu ba cái, ta sẽ tha cho ngươi!” Lâm Khánh khiêu khích...
“Cứ theo lời cháu ngoan nói đi!” Lạc Nam nhìn Lâm Khánh hòa ái cười, ánh mắt như nhìn cháu trai vậy...
Lâm Khánh bị chọc giận, gằn từng chữ nói:
“Tiểu súc sinh, nếu không làm được thì câm mồm, đừng hơn thua miệng lưỡi!”
Lạc Nam ngoáy ngoáy tai, cười hỏi: “Chuẩn bị xong chưa? Ta đánh đây!”
“Đương nhiên, trong vòng ba chiêu!” Lâm Khánh đạp chân lên không trung, hai tay vòng qua trước ngực, Kinh Lôi Giáp lập lòe ánh sáng...
Nhìn bộ dáng không xem ai ra gì của đối phương, Lạc Nam cười hỏi:
“Ta dùng pháp bảo công kích được chứ?”
“Đương nhiên rồi, loại như ngươi có thể sở hữu Pháp Bảo gì chứ? Rác rưỡi mà thôi! Mau tới đi!”
Lâm Khánh càng thêm khinh thường, bộ dạng duy ngã độc tôn, thiên hạ do ta làm chủ...
Lạc Nam đột ngột móc ra một cây cung...
Lâm Khánh ý cười biến mất, gương mặc cứng ngắc lại...
Dây cung kéo căn, bầu trời như tối sầm, Chòm sao Bắc Đẩu hiển hiện sau lưng thiếu niên, ba ngôi sao rực rỡ ánh sáng...
Vèo...
Âm thanh xé gió vang vọng, mũi tên sắc nhọn được ngưng tụ từ Phệ Thiên Mộc nhắm thẳng lồng ngực Lâm Khánh...
“Kinh Lôi Hộ Chủ” Lâm Khánh gương mặt như muốn phát điên, vẻ tự tin hoàn toàn biến mất, hắn gầm lên một tiếng điều động bảo giáp bảo vệ mình...
Theo lệnh của chủ nhân, Kinh Lôi Giáp bộc phát kinh người Lôi Quang, đem thân hình Lâm Khánh bao bọc trong một lãnh thổ lôi điện...
Phóc...
Âm thanh kỳ lạ vang lên...
Mũi tên chạm vào tầng tầng lôi điện, như vào chốn không người, dễ dàng xuyên thấu mà qua...
Thậm chí những nơi nó đi qua, Lôi Điện bao bọc quanh người như bị nuốt chửng, trở nên yếu ớt chẳng khác màn trinh thiếu nữ...
Trước ánh mắt muốn nứt ra của Lâm Khánh, Kinh Lôi Giáp bị xuyên thủng...
Mặc dù vậy nhưng quỷ đạo của mũi tên đã bị thay đổi sau va chạm cùng lớp giáp, đâm lệch vị trí tim hắn một chút...
Máu tươi phun trào, mũi tên cắm ngay lồng ngực...
“Làm sao có thể? Sao có thể?”
Lâm Khánh như người mất hồn lẩm bẩm, rút ra mũi tên đang gâm vào cơ thể, không thèm để ý thương thế trên người mình, trợn trừng mắt nhìn thanh cung thần bí và cao quý nằm trên tay Lạc Nam...
“Cháu trai ngoan, mau gọi gia gia!” Lạc Nam hài hước nhìn đối thủ...
“Khốn kiếp! Làm sao có thể? Ngươi làm sao sở hữu Thiên Cấp Pháp Bảo? Đáng chết!”
Lâm Khánh gương mặt đố kỵ đến mức vặn vẹo, trong lòng tràn đầy cảm giác tự giễu, thì ra từ đầu hắn mới chính là kẻ ếch ngồi đáy giếng, cầm một kiện Địa Cấp Thượng Phẩm ra oai trước mặt người ta...
Bất quá Lâm Khánh vẫn cảm thấy khó tin vô cùng, tại toàn bộ Lâm gia, chỉ có phụ thân hắn một người sở hữu Thiên Cấp pháp bảo mà thôi, vậy mà giờ đây trong tay một thiếu niên trẻ tuổi, Thiên Cấp Pháp Bảo xuất hiện...
Hắn sao có thể không đố kỵ? Không ghen ghét? Không cảm thấy đả kích?
“Là nàng, nhất định là nàng cho ngươi, nhất định là nàng dùng hết tài sản đem Thiên Cấp Pháp Bảo mua cho ngươi!”
Lâm Khánh không muốn thua kém Lạc Nam, tìm cho mình cái cớ, mở miệng cười gằn nói...
“Thật nhục nhã!” Băng Lam Tịch chán nãn lắc đầu, ngay cả nàng cũng không sở hữu một kiện Thiên Cấp pháp bảo đâu...
Pháp Bảo khác với Vũ Kỹ hay Công Pháp...
Công Pháp và Vũ Kỹ có thể cho nhiều người khác nhau tu luyện, tuy nhiên Pháp Bảo thì khác, một kiện Thiên Cấp pháp bảo chỉ có thể do một người sử dụng mà thôi...
Vì lẽ đó dù là tại các thế lực lớn như Bát Cấp thì Thiên Cấp pháp bảo vẫn vô cùng hiếm hoi, có tiền chưa chắc đã mua được...
Lâm Khánh biết rõ đạo lý này, nhưng lại ngoan cố tìm cớ để gỡ gạt sỉ diện, hắn đường đường là người trên Hoàng Kim Bảng, vậy mà gia tài thua kém một tên vô danh tiểu tốt?
“Còn không mau gọi gia gia?” Lạc Nam cười lạnh một tiếng...
“Tiểu súc sinh đừng đắc chí, Thiên Cấp pháp bảo do Công Chúa Đế Quốc vì tư tình cho ngươi, với tư cách là thành viên của Đế Quốc, ta có trách nhiệm thu hồi!” Lâm Khánh hiên ngang lẫm liệt nói...
“Đế Quốc? Chẳng lẽ bọn họ là người của...” Lạc Nam nghiêm túc suy nghĩ...
“Vô liêm sĩ, thật làm mất mặt Lâm gia!” Băng Lam Tịch nghe Lâm Khánh nói rốt cuộc không nhịn được mở miệng quát mắng...
“Hừ, ngươi mang tài sản Đế Quốc giao cho ngoại nhân, ta chỉ thay mặt Hoàng Thất thu hồi mà thôi!”
Lâm Khánh chụp mủ cả hai người, hắn đã động nên tham niệm, mặc kệ Pháp Bảo là của ai, trước tìm cớ cướp đoạt trước rồi nói sau...
“Bái phục, thực lực không có bao nhiêu nhưng da mặt dày không ai bằng!” Lạc Nam cũng cười tà nói, một lần nữa kéo căng dây cung...
Lâm Khánh trong lòng xấu hổ muốn chết, bị hai người xem thường làm hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã, bất quá ngoài mặt lại ra vẻ đường hoàng nói:
“Thực lực không bao nhiêu? Để đòi lại Pháp Bảo của Đế Quốc, ta sẽ dùng đến tu vi Hóa Thần Kỳ, đối với ngươi không cần dùng thực lực Luyện Hư Kỳ làm gì!”
“Đi chết!” Lạc Nam không nhẫn nhịn nổi sự vô liêm sĩ của tên này, Mộc tiễn bắn mạnh mà ra..
“Thiên cấp Pháp Bảo thì đã sao? Lọt vào tay người tu vi yếu kém như ngươi có thể làm gì được ta?”
Lâm Khánh ý niệm vừa động, một thanh Trường Mâu lập lòe Lôi Đình đã xuất hiện trên tay hắn...
Tu vi Hóa Thần Viên Mãn bộc phát, Trường Mâu hướng mũi tên vừa đến đâm mạnh...
Keng...
Lôi đình lấp lóe kết hợp với tu vi Hóa Thần Viên Mãn, Mộc Tên rốt cuộc bị ngăn chặn...
“Keng, hoàn thành nhiệm vụ [Lần Đầu Chiến Hoàng Kim], nhận được một lần triệu hoán Bí Thuật”
Xem ra chỉ cần Lâm Khánh phá bỏ lời hứa áp chế tu vi, hệ thống sẽ công nhận như Lạc Nam đánh bại đối phương trong cùng cấp...
Ánh mắt Lạc Nam lúc này nheo lại nhìn trường mâu trên tay Lâm Khánh...
“Kinh Lôi Mâu, cùng một bộ với Kinh Lôi Giáp, cũng là Địa Cấp Thượng Phẩm”
Băng Lam Tịch hướng Lạc Nam giải thích, nàng biết thực lực thật sự của Lạc Nam nên chưa có ý định xen vào...
“Chịu chết đi, Kinh Lôi Chiến Pháp”
Lâm Khánh gầm lên, chân đạp Lôi Ảnh Bộ biến mất, Kinh Lôi Mâu mang theo uy thế ngập trời, như Lôi thần hàng thế đâm xuống đầu Lạc Nam...
Kinh Lôi Chiến Pháp là một môn Công Pháp Địa Cấp Thượng Phẩm, có thể kết hợp với vũ khí dài như Mâu, Kích, Thương...
RỐNG...
Thổ Hùng to bằng ngọn núi xuất hiện, như một hộ vệ kiên cường nhất sau lưng Lạc Nam...
“Cái quỷ gì? Đi chết!” Lâm Khánh hơi ngạc nhiên, bất quá thế công không giảm..
Thổ Hùng không chịu yếu thế, gầm lên một tiếng đấm liên tục về phía trước...
RÀO RỐNG...
Nấm đấm Thổ Hùng bị tan vỡ trước Lôi Mâu bá đạo, nó gào lên một tiếng, dùng thân mình che lắp toàn bộ thế công của Lâm Khánh...
“Hừ, không biết lượng sức mình!” Lâm Khánh cười lạnh một tiếng, Kinh Lôi Chiến Pháp đánh ra ngập trời lôi đình, nhanh chóng xoắn nát thân thể Thổ Hùng...
“Mộc Hình Quyền!”
Ngay khi thân thể Thổ Hùng tiêu tán, Lạc Nam gầm lên một tiếng, hai cánh tay hình thành cổ thụ, hướng Lâm Khánh đấm mạnh...
Phốc...
Không kịp phản ứng, Lâm Khánh thành công bị đấm vào gương mặt, phụn ra một ngụm máu tươi, quai hàm như bị sứt mẻ...
Mộc Hình Quyền thế công vẫn không giảm...
Lần này Lâm Khánh đã kịp thời đề phòng, Kinh Lôi Mâu không lùi mà tiến, đâm thẳng vào nấm tay Lạc Nam...
ẦM...
Va chạm kịch liệt diễn ra, Dị Mộc hấp thụ phần lớn Lôi Đình trong công kích của Kinh Lôi Mâu, tuy nhiên cuối cùng vẫn thành công bị xuyên thấu, đầu Mâu quẹt ngang cánh tay Lạc Nam, để lại một vết thương dài...
“Không hổ là Lôi Linh Căn, sức công phá thật mạnh, dù là Dị Mộc vẫn chịu không nổi!” Lạc Nam thầm nghĩa...
Tam Chuyển Thể Tu Vận Chuyển, khả năng hồi phục nhanh chóng, vết thương của hắn từ từ khép lại...
“Haha, chết đi!” Lâm Khánh gặp mình thành công đánh trúng đối thủ, cười lớn một tiếng tiếp tục đâm tới...
Tốc...
Nhìn Lôi Mâu bá đạo sắc bén, Lạc Nam thi triển tốc biến, thân hình xuất hiện sau lưng Lâm Khánh...
“Đại Hồng Cước!”
Một chân đạp mạnh vào lưng đối phương...
Keng...
Cước lực va chạm Kinh Lôi Giáp, lực đạo ma sát sinh ra tia lửa...
Lâm Khánh không bị thương nhưng vẫn bị đạp bay một đoạn, cắm đầu xuống đất...
“Khốn kiếp! Đây rốt cuộc là thân pháp gì?”
Lâm Khánh trong lòng khϊếp sợ, Lôi Ảnh Bộ của hắn chính là Địa Cấp Cực Phẩm thân pháp, khi triển khai có tốc độ sánh ngang sấm sét, nhưng vẫn bị thân pháp quỷ dị của Lạc Nam bỏ xa...
Trong lúc nhất thời, ghen ghét và tham lam trong lòng ngực dâng lên dữ dội...
Nếu hắn gϊếŧ được người này, chiếm hết tất cả thủ đoạn trên thân hắn, Lâm Khánh tự tin mình có thể nhanh chóng leo lên mười vị trí nữa trên Hoàng Kim Bảng...
“Bất quá kẻ này rốt cuộc là ai đây?” Lâm Khánh có một chút kiêng kỵ, hắn không tin người như Lạc Nam sẽ có thân phận bình thường...
Được đích thân Băng Lam Tịch rời Đế Quốc theo đuổi, lại sở hữu nhiều thủ đoạn kinh khủng như vậy sao có thể là người tầm thường?
“Ngươi rốt cuộc là ai?!” Lâm Khánh nhìn Lạc Nam nghiêm nghị hỏi...
“Hừ, kẻ thua cuộc lại bất tính không có tư cách biết!” Lạc Nam cười khẩy một tiếng...
“Ngươi...” Lâm Khánh bị chọt ngay chỗ đau, lên cơn tức giận quát:
“Ta sẽ đánh cho ngươi nói! Kinh Lôi Nhất Kích!”
Kinh Lôi Mâu đưa lên trời cao, chỉ thoáng chốc, vô số lôi đình chóp động, Lâm Khánh phi thân mà lên, nắm chặt chui mâu, bàn tay đưa về phía sau vận sức...
Hướng ngay đầu Lạc Nam phóng Mâu bay tới...
Kinh Lôi Mâu phá không mà bay...
Ầm Ầm Ầm...
Xung quanh trường mâu, Lôi Đình lập lòe dữ dội, như thiên kiếp hàng thế, không khí như bị xé nát...
Cảm ứng được Kinh Lôi Mâu đã khóa chặt lấy mình, chỉ sợ muốn né tránh cũng không được, Lạc Nam lẩm bẩm nói:
“Con bà nó, không có vũ khí đánh thật thiệt thòi, xem ra sau lần này phải tìm một thanh”
ÒM...
Ý niệm vừa động, Mộc Quy thình lình xuất hiện, Lạc Nam nhanh nhẹn núp sau mai rùa...
Mà cùng lúc đó, Kinh Lôi Mâu đã phá không mà đến, mang theo vô tận lôi đình, đâm thẳng vào Mộc Quy...
ĐOÀNG...
Như thiên thạch va chạm tinh cầu, âm thanh kinh thiên động địa vang lên, linh lực lan tỏa khiến toàn bộ Thanh Vân Sơn chấn động dữ dội, quang cảnh bị phá nát không nhẹ...
ÒM ÒM...
Mộc Quy gào thét dữ dội, mai rùa nó phát sáng mạnh mẽ, Phệ Thiên Mộc đem hầu hết lôi quang thôn phệ...
Bên trong đan điền, Thiên Mộc Đỉnh vù vù xoay tròn, không ngừng bổ sung Linh Lực...
Nhưng...
Ầm...
Lôi đình cũng không phải hạng tầm thường..., chúng nó như hòa lẫn cùng nhau, không ngừng tàn nhẫn phá hoại lấy Mai Rùa của Mộc Quy...
Lâm Khánh đứng trên không trung thu hết tình cảnh này vào đáy mắt...
Gương mặt hắn không còn vẻ cuồng ngạo như lúc ban đầu, thay vào đó là vô hạn ngưng trọng cùng một tia khϊếp sợ...
Không sai, Lâm Khánh thật sợ...
Một thiên tài trên Hoàng Kim Bảng kinh sợ trước thực lực và thiên phú khủng bố của thiếu niên này...
Lâm Khánh cũng là người thông minh, trong khoảng thời gian chiến đấu cùng Lạc Nam hắn nhận ra rất nhiều...
Kẻ này quá mức khủng bố, nếu Băng Lam Tịch cùng đối phương nên duyên, hắn mất đi nữ nhân ngưỡng mộ không nói, mà Nhị Hoàng Tử sẽ có thêm một đại địch trong tương lai...
Phải biết rằng, Lâm Khánh hắn hiện tại đang dùng thực lực của một Hóa Thần Viên Mãn chiến với đối phương chỉ mới Nguyên Anh...
Hắn đã dốc hầu hết phần lớn thủ đoạn của mình vẫn không thể đem đối phương đánh bại...
Vũ Kỹ quỷ dị đa dạng, thân pháp khủng bố, pháp khí kinh người...
Quan trọng nhất người này còn quá trẻ, nếu để hắn tiếp tục trưởng thành, chỉ sợ top 10 Hoàng Kim Bảng phải có sự thay đổi to lớn...
Càng nghĩ Lâm Khánh càng nhận ra sự khủng bố của Lạc Nam, cũng khơi dậy sát tâm mãnh liệt chưa từng có trong lòng hắn...
“Bằng mọi giá, kẻ này không thể lưu!” Lâm Khánh nắm tay siết chặt...
Nhìn Lôi Đình Nhất Kích của mình rốt cuộc thành công bị cản trở, cùng con rùa màu xanh kia đồng quy vu tận, tiêu tán trong đất trời...
Lâm Khánh hai tay kết ấn, mái tóc dài tung bay...
Đất trời chợt tối sầm lại, mây đen đem thiên không bao phủ...
Nhìn tình cảnh này, Lạc Nam lẩm bẩm một tiếng:
“Thiên địa dị tượng? Là Thiên Cấp Vũ Kỹ sao?”
Không dám xem thường chút nào, tay trên tay dưới một lần nữa khép lại, ba tôn Đại Đỉnh vù vù điều động vô hạn linh lực, ba loại thuộc tính dần dần kết hợp...
ẦM ĐÙNG ẦM...
Sấm chớp ngày một mãnh liệt...
Hàng loạt tia sét xuất hiện trên không trung, Lôi Đình phô thiên cái địa dần dần che phủ...
Dấu ấn trên tay Lâm Khánh rốt cuộc hình thành, toàn bộ Lôi Đình trên thiên không đột nhiên bị hắn hút vào ấn ký...
Theo sau đó, ấn ký ngày một rõ ràng hơn, hình thành một chữ “Quân”...
Lạc Nam thân hình chùn xuống, hai tay dần chuyển về bên hông...
Giữa hai lòng bàn tay hắn, quả cầu tam sắc chầm chậm xoay tròn...
Hai người gắt gao nhìn nhau...
Lâm Khánh sắc mặt ngạo nghễ gầm lên:
“Thiên Cấp Trung Phẩm Vũ Kỹ - Lôi Quân Ấn”
Theo âm thanh vừa dứt, hai tay ấn mạnh...
Lôi Quân Ấn như sức nặng ngàn quân, mang theo cuồn cuộn thiên uy, lôi đình chớp động, hướng về Lạc Nam đang đứng phía dưới cấp tốc đè xuống...
Muốn đem hắn trấn áp một cách triệt để...
Lạc Nam ánh mắt rung động, đồng dạng gầm lên một tiếng kinh thiên động địa:
“Hợp Linh Chưởng”
Hai tay chưởng mạnh lên không trung...
Mục tiêu rõ ràng là đang lao xuống Lôi Quân Ấn...
Hai loại Vũ Kỹ kinh khủng chưa kịp chạm nhau, một âm thanh hoảng hốt kèm theo đầy vẻ lo lắng của Băng Lam Tịch vang lên:
“Lạc Nam không tốt!”
Chỉ thấy Lâm Khánh sắc mặt dữ tợn, Luyện Hư Sơ Kỳ tu vi không biết đã hồi phục từ bao giờ, đột ngột xé rách hư không...
Một lần nữa xuất hiện đã ở sau lưng Lạc Nam...
Kinh khủng uy áp của Luyện Hư Kỳ khiến Lạc Nam như bị ép đến ngạt thở, không ai ngờ đột nhiên Lâm Khánh hồi phục tu vi, không ai ngờ đường đường một Luỵên Hư kỳ vứt bỏ hết liêm sỉ đánh lén Nguyên Anh Kỳ...
Băng Lam Tịch cũng không ngờ...
Lâm Khánh cười dữ tợn một tiếng, vì gϊếŧ chết người này hắn đã bỏ hết liêm sỉ thi triển thủ đoạn hèn hạ...
Ngay cả Thiên Cấp Vũ Kỹ Lôi Quân Ấn cũng chỉ là mồi nhử đánh để đánh lạc hướng...
“Chết!”
Lôi đình bao phủ bàn tay, Lôi Báo Trảo xuất hiện, chỉ là lần này càng thêm hung hăng, càng thêm mạnh mẽ do linh lực của Luyện Hư Kỳ cung cấp, không gian thậm chí có dấu hiệu nứt vỡ...
Mục tiêu là trái tim Lạc Nam...