Nơi biên giới Bắc – Nam Băng Thiên Địa Lục...
Tại một rừng rậm hoang sơ, hai nhóm tu sỉ đang giương cung bạc kiếm, sát khí nồng đậm tỏa ra xung quanh, không ai nhường nhịn ai...
Khu rừng hoang này gọi Lĩnh Hoang Lâm, là một nơi không thuộc phạm vi của bất cứ thế lực nào, có diện tích rộng lớn, bên trong yêu thú đa dạng sinh sống, đương nhiên cũng không thiếu các loại kỳ hoa dị thảo, linh dược trợ giúp cho tu luyện...
Lĩnh Hoang Lâm là nơi lý tưởng cho đệ tử các thế lực đến lịch lãm rèn luyện, ngoài ra cũng là miếng mồi ngon cho các đoàn lính đánh thuê săn gϊếŧ yêu thú...
So với Sơn Mộc Lâm, Lĩnh Hoang Lâm hoang sơ hơn nhiều lắm, nguy hiểm tiềm ẩn cũng nhiều hơn, các loại độc dược, các loại yêu thú cường đại luôn rình rập xung quanh...
Nhưng đối với phần lớn tu sĩ đã có kinh nghiệm giang hồ nhiều mà nói, thì đối tượng nguy hiểm cần đề phòng nhất Lĩnh Hoang Lâm chính là...con người...
Trước mắt có thể thấy hai nhóm tu sỉ đang đối chọi gay gắt ngay bên trong khu rừng này là người thuộc hai thế lực khác nhau...
Một phe hơn mười người, có cả nam và nữ, thân mặc y phục màu đỏ rực, từng gương mặt đều âm trầm như bị sát khí ăn mòn...cầm đầu là một thanh niên tuổi chừng 25 26, mái tóc đỏ rực, tu vi trên thân phát ra chính là Nguyên Anh Hậu Kỳ...
Phe còn lại gồm 6 người, tất cả đều là nữ nhân xinh đẹp, thân mặc hoa y phục trang, như một đám tiên nữ hạ phàm, chỉ là lúc này các gương mặt xinh đẹp chứa một tia lo lắng, hiển nhiên là kiêng kỵ đám người kia...
Cầm đầu phe thế lực này là một nữ tử thân mặc kim bào cao quý bó sát cơ thể để lộ thân hình tuyệt mỹ mê người, mái tóc đen tuyền như thác...
Dù hiện tại mang khăn che mặt nhưng có thể đoán được dung nhan của nàng nhất định nghiêng nước nghiêng thành, tu vi trên thân là Nguyên Anh Trung Kỳ...
“Huyết Dịch, rốt cuộc Huyết Linh Tông các ngươi muốn như thế nào?”
Trước bầu không khí ngưng trọng, nữ tử cầm đầu đám nữ nhân yêu kiều nhìn thanh niên cầm đầu thế lực kia quát lạnh...
Lời nói của nàng cũng trực tiếp tiết lộ thân phận nhóm người đối diện, chính là Bát Cấp Thế Lực - Huyết Linh Tông...
Mà Huyết Dịch chính là một tên đệ tử hạch tâm của Huyết Linh Tông, trong đồng bối, thân phận của hắn chỉ kém Huyết Linh Tam Thánh Tử...
Huyết Dịch đã từng cạnh tranh ngôi vị thánh tử, nhưng cuối cùng vì sơ sảy mà thất bại trong gang tấc...
Nghe nữ nhân giận dữ, Huyết Dịch thè ra đầu lưỡi liếm liếm môi, dâʍ tà nói:
“Hoa Ngọc Phượng, người khác có lẽ sợ Bách Hoa Tông nhưng Huyết Linh Tông chúng ta không có chuyện đó, ngươi và đám nữ nhân này theo huynh đệ chúng ta một chuyến, tha mạng các ngươi!”
Từ lời nói của Huyết Dịch, không khó nghe ra phe thế lực toàn nữ nhân kia là đệ tử Bách Hoa Tông, mà người cầm đầu các nàng chính là Bách Hoa Nhị Thánh Nữ - Hoa Ngọc Phượng...
Lần này Hoa Ngọc Phượng nhận nhiệm vụ tông môn tiến vào Lĩnh Hoang Lâm săn gϊếŧ một yêu thú, sau khi thành công hoàn thành vốn định rời đi thì gặp phải đám người Huyết Linh Tông chặn đường gây chuyện...
Đối với Huyết Linh Tông, có thể nói là tiếng xấu đồn xa, thủ đoạn lại ngang tàng độc ác, vì thế Hoa Ngọc Phượng hiện tại đang đề phòng cẩn thận, tránh xảy ra thương tổn cho các nữ đệ tử phía sau...
“Muốn tỷ muội chúng ta theo người Huyết Linh Tông? Các ngươi sao không soi gương thật kỹ?”
Hoa Ngọc Phượng lạnh lùng chế giễu, tính cách của nàng xưa nay vốn cao ngạo, đối với người trong đồng bối rất ít phục ai, huống hồ đám người không ra người, quỷ không ra quỷ này? Nếu không phải bên Huyết Linh Tông đông người hơn, chỉ sợ đã lao vào động thủ...
Nghe nàng sỉ nhục, đám người Huyết Linh Tông sắc mặt giận dữ, một tên trong đó nhìn Huyết Dịch cười lạnh nói:
“Lão đại, chúng ta người đông thế mạnh, sao không trực tiếp bắt lấy các nàng?!”
Huyết Dịch ánh mắt lấp lóe, phe của hắn có hơn mười người, trong khi Bách Hoa Tông chỉ có 6 người, tu vi hắn lại cao hơn Hoa Ngọc Phượng một tiểu cảnh giới...
Sau khi cân nhắc lợi hại, Huyết Dịch cười lạnh một tiếng:
“Là Hoa Ngọc Phượng ngươi không biết điều, cùng tiến lên bắt lấy các nàng!”
Hắn hướng đám đệ tử Huyết Linh Tông hạ lệnh...
Thực lực đệ tử Bách Hoa Tông chỉ có Hoa Ngọc Phượng là Nguyên Anh Trung Kỳ, còn lại chỉ toàn Kim Đan...
Trong khi bên phía Huyết Linh Tông, ngoài Huyết Dịch còn có hai nam đệ tử Nguyên Anh Sơ Kỳ tu vi khác...
Sự chênh lệch giữa Bát và Thất cấp thế lực có thể thấy được lóm đóm...
Huống hồ dù trong Bát Cấp thì Huyết Linh Tông cũng thuộc hàng đáng gờm, có danh tiếng không nhỏ...
Theo mệnh lệnh của Huyết Dịch, hơn mười tên đệ tử Huyết Linh Tông gương mặt dữ tợn, máu huyết cuồn cuồn xung quanh thân thể bọn hắn...
Như đám hổ săn cừu, lao đến đệ tử Bách Hoa Tông...
Huyết Dịch hay tay khoanh tròn trước ngực, ngạo nghễ nhìn một màn này, tạm thời chưa có ý định xen vào...
Đương nhiên hắn cũng không ngốc mà chủ quan, ngược lại đang âm thầm quan sát Hoa Ngọc Phượng, chỉ cần nàng động thủ hắn sẽ lập tức ra tay...
Ngoài dự đoán của Huyết Dịch, Hoa Ngọc Phượng chỉ nhàn nhạt đứng nhìn, hoàn toàn không có ý xen vào...
Mắt thấy đám đệ tử Huyết Linh Tông sắp tiếp cận các nữ nhân yêu kiều kia...
Dị biến nảy sinh...
Một tòa cự đại trận pháp đột ngột xuất hiện, không biết đã được bố trí từ bao giờ...
Trận pháp như một rừng hoa anh đào, đem người của Huyết Linh Tông toàn bộ bao trùm trong đó, bọn hắn muốn cử động nhưng bị từng nhánh hoa dưới mặt đất chui lên quấn chặt...
“Là Đào Hoa Trận? Không tốt!” Huyết Dịch sắc mặt biến đổi thốt lên...
Đáng tiếc mọi thứ đã chậm, Hoa Ngọc Phượng môi thơm khẽ mở ngạo nghễ nói:
“Bạo cho ta!”
Theo âm thanh của nàng, toàn bộ Đào Hoa Trận nổ tung dữ dội, trấn động một vòm trời...
Đám đệ tử Bách Hoa Tông đã sớm hiểu ý của Thánh Nữ nhà mình, thi triển thân pháp thối lui..
Khói bụi tản đi, Đào Hoa Trận cũng biến mất, thảm cảnh bên trong cũng theo đó xuất hiện...
Chỉ thấy vốn có hơn mười người Huyết Linh Tông đệ tử, lúc này chỉ còn lại năm người...
Hai tên Nguyên Anh sơ kỳ và ba tên Kim Đan Viên Mãn... Những kẻ còn lại vì tu vi thấp hơn nên bị nổ thành từng mảnh...
Tuy sống sót, nhưng năm người kia cũng bị thương không nhẹ...
Huyết Dịch hai mắt đỏ bừng nhìn tình cảnh này, hắn thật sự không ngờ rằng trình độ trận pháp của nữ nhân này cao như vậy...
Trong lúc đấu khẩu tranh chấp cùng hắn vậy mà đã âm thầm bố trí trận pháp, điều đáng nói nhất là thủ đoạn của nàng cao siêu đến mức hắn không phát hiện...
“Trách không được có thể trở thành Bách Hoa Tông thánh nữ, nhưng hôm nay ngươi vẫn phải ngoan ngoãn, ta sẽ đem ngươi luyện thành con rối, nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©!” Huyết Dịch nghiến răng nghiến lợi..
“Chỉ bằng ngươi?!” Hoa Ngọc Phượng khinh thường liếc mắt nhìn...
“Haha, ngươi tinh thông trận pháp, bằng ta có lẽ còn chưa đủ, nhưng có thêm nó thì lại khác!” Huyết Dịch cười dữ tợn...
Hoa Ngọc Phượng nghe đối phương nói, trong lòng nhàn nhạt cảm thấy bất an...
Quả nhiên chỉ thấy Huyết Dịch vung tay, một quan tài đột nhiên xuất hiện...
Bên trong quan tài là một tôn Huyết Sát Cương Thi nhanh chóng leo ra ngoài...
“Cương thi?” Hoa Ngọc Phượng ánh mắt co rụt lại...
“Không sai, hơn nữa còn tương đương với Ngũ Chuyển Luyện Thể, ngươi lấy gì chống lại ta? Hahaha” Huyết Dịch điên cuồng cười lớn...
Bên dưới lớp khăn che mặt, Hoa Ngọc Phượng cắn lấy môi đỏ, gương mặt tuyệt mỹ nghiêm túc chưa từng có...
Đối với một mình Huyết Dịch, nàng còn tự tin ứng phó được, nhưng hiện tại xuất hiện thêm cái này cương thi, quả thật làm khó nàng...
“Thánh nữ chạy trước, tỷ muội sẽ ở phía sau ngăn địch!” Một nữ đệ tử Kim Đan Viên Mãn hiểu rõ tình hình nghiêm trọng, hướng Hoa Ngọc Phượng đề nghị...
“Đúng vậy, Thánh Nữ quan trọng nhất, xin hãy rời đi!” Mấy nữ còn lại cũng nhao nhao lên...
“Các ngươi hồ đồ!” Hoa Ngọc Phượng yêu kiều mắng, trong lòng đã sớm bị ấm áp bao phủ...
Tỷ muội Bách Hoa Tông, dù thỉnh thoảng cạnh tranh, nhưng khi đối kháng cùng người ngoài, luôn đồng tâm hiệp lực như vậy...
“Thích thì chiến thôi! Ta có chết cũng kéo theo bọn hắn chôn cùng!” Hoa Ngọc Phượng hiên ngang lẫm liệt nói, bản tính kiêu ngạo như phượng hoàng được thể hiện rõ...
“Đúng, chiến đi!” Đám nữ đệ tử Bách Hoa Tông chiến ý ngập trời, linh lực toàn thân đã âm thầm vận chuyển...
“Khá khen cho các ngươi! Bất quá vùng vẫy trong tuyệt vọng mà thôi! Gϊếŧ cho ta!”
Huyết Dịch gầm lên một tiếng, lần này đích thân hắn muốn ra tay...
Huyết Sát Cương Thi nhanh chóng di chuyển theo sau...
Mục tiêu của cả hai là Hoa Ngọc Phượng...
Mà đám đệ tử Bách Hoa Tông cũng không thua kém, nhao nhao tế ra vũ khĩ lao đến đám đệ tử Huyết Linh Tông còn trọng thương...
Chiến cuộc kịch liệt diễn ra...
“Đào Hoa Chưởng!” Mắt thấy Huyết Dịch tiếp cận, Hoa Ngọc Phượng bàn tay xinh đẹp đẩy ra một chưởng...
Mộc Hệ Linh Lực cuồn cuồn ngưng tụ thành từng đóa Anh Đào, nhẹ nhàng nhưng linh hoạt, xinh đẹp nhưng sắt bén...
Tầng tầng lớp lớp đóa hoa liên hệ chặt chẽ công kích Huyết Dịch...
“Trò mèo! Huyết Châu!” Huyết Dịch cười lạnh, một viên Huyết Châu xuất hiện trên không trung, máu huyết cấp tốc mà ra, chống chọi với Đào Hoa Chưởng...
Rống...
Huyết Sát Cương Thi nhảy lên cao, một đấm hướng Hoa Ngọc Phượng đập tới...
“Đào Hoa Ảnh!” Hoa Ngọc Phượng biến sắc, toàn thân bổng chốc hóa thành vô số cánh hoa anh đào...
Nhận lấy một đấm của Cương Thi, Hoa Anh Đào tan vỡ...
Cách đó không xa, Hoa Ngọc Phượng hoàn hảo xuất hiện...
Chỉ là gương mặt của nàng đã sớm tái nhợt, linh lực trong người còn không đến một nửa...
Việc bố trí trận pháp và thi triển thủ đoạn tiêu hao quá nhiều Linh Lực của nàng...
“Huyết Linh Trảo!” Huyết Dịch thành công hóa giải Đào Hoa Chưởng, tiếp tục nhắm vào Hoa Ngọc Phượng...
Bên trong huyết châu, vô số máu huyết tràn ra, hình thành một trảo ấn khổng lồ hướng nàng vồ tới...
Rừ...
Huyết Sát Cương Thi không chịu thua kém, nhanh chóng chạy đến, đấm ra một kích thật mạnh...
Trước hai loại công kích khủng bố, Hoa Ngọc Phượng trong mắt xuất hiện một tia quyết tuyệt, khuôn miệng xinh đẹp quát lạnh:
“Anh Đào Táng Thân!”
Theo tiếng quát của nàng vừa dứt, toàn bộ linh lực toàn thân như bị móc sạch tiến vào mặt đất...
Ngay sau đó, chỉ thấy năm gốc anh đào dữ tợn từ dưới đất mọc lên, chúng nó như mang theo linh tính của riêng mình, vậy mà nhanh chóng quấn lấy năm tên đệ tử Huyết Linh Tông đang chiến đấu cùng mấy đệ tử Bách Hoa Tông kia...
“Bạo!”
Hoa Ngọc Phượng quát lạnh...
BÙM BÙM BÙM BÙM BÙM
Năm âm thanh kinh thiên động địa vang lên, từng gốc anh đào nổ tung táng thân, mang theo năm gã đệ tử Huyết Linh Tông tuyệt mạng...
“Mau chạy đi! Mặc kệ ta” Hoa Ngọc Phượng hướng đám đệ tử Bách Hoa Tông còn đang ngơ ngác hét lớn...
Hiển nhiên trước khi bị Huyết Dịch và Cương Thi đánh trúng, Hoa Ngọc Phượng muốn giải cứu đệ tử bên cạnh mình...
Dù sao thì nàng cũng biết mình không ngăn được hai kẻ thù cường đại, dứt khoát chọn cái chết để đổi lấy tính mạng cho 5 tỷ muội cùng tông...
“Nhị thánh nữ!”
Đám nữ đệ tử cũng hiểu ý đồ của nàng, gương mặt cả đám đỏ bừng tuyệt vọng, nước mắt lăn dài trên má, khóc không thành tiếng...
“Hừ, quả nhiên ngu xuẩn! Chết đi cho ta!”
“Rống!”
Công kích của hai kẻ cường đại đã tiếp cận, bao phủ toàn bộ thân thể yêu kiều kiên cường của nàng...
Hoa Ngọc Phượng nhắm lại đôi mắt đẹp, một giọt nước mắt rơi xuống...
“Xin lỗi sư phụ, xin lỗi Bách Hoa Tông, Ngọc Phượng đi rồi!” Nàng tuyệt vọng thầm nghĩ...
“Dạo Bước Tinh Thần!”
Âm thanh nhàn nhạt vang lên trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc...
Theo sau đó, một ánh sáng cấp tốc lóe lên, thân ảnh như đạp Nguyệt mà đến, ngự tinh mà đi, tốc độ vượt qua hai loại công kích khủng bố kia, nắm lấy thân hình Hoa Ngọc Phượng bay ra ngoài...
“Trúc Diệp Miên Chưởng!”
Một âm thanh khác khàn khàn vang lên, một bóng người xuất hiện trên không trung, hai tay đánh ra nhất chưởng...
Linh Lực Phệ Thiên hình thành ngập trời lá trúc, màu xanh kỳ dị che phủ cả một vùng không gian, một cự đại chưởng ấn do vô số lá trúc kết thành đối kháng trực diện hai loại công kích khủng bố kia...
Trước vô vàn lá trúc quỷ dị, máu huyết từ Huyết Linh Trảo nhanh chóng bị thôn phệ...
Nấm đấm của Huyết Sát Cương Thi bị đẩy lùi, xuất hiện không ít vết sẹo...
Rống...
Cương Thi gầm lên tức giận, Ngũ Chuyển Thể Tu như nó đương nhiên không bị thương quá nhiều, nấm đấm giơ cao, điên cuồng lao tới người vừa ngăn cản nó...
“Hồ Điệp Áp Sát!”
Lại một âm thanh khác xuất hiện giữa không trung, tử sắc kiếm ảnh lóe lên đầy mãnh liệt...
Phốc...
Một cái đầu lâu tung bay, Huyết Sát Cương Thi ầm ầm ngã xuống...
Đến khi chết nó vẫn không biết đau đớn là như thế nào...
Nó vốn là khôi lỗi không có trí tuệ, đương nhiên không cảm nhận được gì...
Nhưng Huyết Dịch thì lại khác... Gương mặt hắn lúc này như thấy quỷ nhìn ba thân ảnh vừa xuất hiện phá vỡ toàn bộ nhân sinh của hắn, như đem lại cơn ác mộng kinh hoàng cho hắn...
Áo choàng đen tung bay trong gió, mặt nạ hình mặt người đang khóc nhưng không có nước mắt che phủ diện mạo...
Quỷ dị và thâm trầm đến cực điểm...
Trong lòng một người áo choàng đen, Hoa Ngọc Phượng mở lấy đôi mắt to tròn nhìn chầm chầm người vừa cứu mình...
Nàng rõ ràng có thể ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt dễ chịu trên người đối phương...
Trong lúc nhất thời, Hoa Ngọc Phượng quên mất cả việc cảm ơn cứu mạng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
“Nữ nhân sao?”
Người áo đen phát hiện Hoa Ngọc Phượng nhìn chầm chầm mình, đưa tay vứt mạnh...
Thân thể Hoa Ngọc Phượng bay lên không trung, rơi đúng vị trí đám nữ đệ tử Bách Hoa Tông...
“Khốn kiếp! Các ngươi là ai? Biết mình vừa chọc đến ai không? Huyết Linh Tông sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Huyết Dịch cố nén sợ hãi, nhìn ba người thần bí áo đen lớn tiếng uy hϊếp...
Ba người áo đen thoáng nhìn nhau gật đầu, một người trong số đó đột nhiên biến mất...
Tử sắc Mộc Kiếm xuất hiện...
Phốc...
Một cột máu tươi phóng mạnh lên cao, cái đầu Huyết Dịch bay một vòng mới rơi xuống đất...
Gương mặt hắn còn tràn ngập cảm giác mê mang khó hiểu... Hiển nhiên trước khi chết, vẫn không hiểu vì sao đối phương không sợ Huyết Linh Tông, dám dứt khoác ra tay với mình...
Ực...
Đệ tử Bách Hoa Tông nuốt nước miếng cái ực, cả đám bảo vệ xung quanh Hoa Ngọc Phượng, đề phòng nhìn ba người thần bí áo đen kia...
“Các ngươi muốn gì?” Một nữ đệ tử sợ hãi rung cầm cập dò hỏi, ba người này sát phạt quyết đoán quá mức kinh khủng...
“Đừng vô lễ, là họ cứu mạng chúng ta!” Hoa Ngọc Phượng khoát tay, hướng ba người áo đen cung kính cúi đầu:
“Ngọc Phượng đa tạ ba vị cao nhân cứu mạng! Ngày sau nhất định báo đáp thỏa đáng!”
“Không cần thiết, chỉ cần là người Bách Hoa Tông, sẽ là bằng hữu của chúng ta!” Một người trong đó khàn khàn nói, không nghe ra nam nữ...
“Bằng hữu?” Hoa Ngọc Phượng nghi hoặc cau mày...
“Các ngươi có thể đi, thay mặt chúng ta gửi lời hỏi thăm Yên Nhược Tuyết!” Một người khác nhàn nhạt xua tay...
“Tam muội?” Hoa Ngọc Phượng trừng to mắt, hiển nhiên không hiểu Nhược Tuyết nhà mình có bằng hữu cường đại như vậy bao giờ...
“Chúng ta cáo từ!”
Ba người áo đen muốn phi thân rời đi...
“Xin lỗi! Không biết có thể để lại chút ít đầu mối, ta còn hướng Tông Môn và Tam Muội bàn giao!” Hoa Ngọc Phượng gọi với theo...
Ba thân ảnh áo đen trên không trung thoáng dừng lại, theo sau đó một âm thanh tự hào từ tận linh hồn vang lên trong không gian tĩnh lặng:
“Chúng ta...là người của Hậu Cung!!!”