TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Bá Chủ
Chương 92: Chúng ta được...

Lạc Nam nhìn gương mặt đầy vẻ mờ mịt của Cơ Băng, dục hỏa thoáng cái mất sạch, trong lòng dâng lên một chút lo lắng, dò hỏi:

“Nàng thật sự không nhớ mình là ai sao?”

Nhìn ánh mắt ân cần của nam nhân đối diện, bên dưới hạ thân vẫn bị đối phương xâm nhập, Cơ Băng chỉ cảm thấy an tâm đến lạ, lúc lắc đầu thành thật đáp:

“Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không tồn tại bất kỳ thứ gì!”

“Nàng nhớ người tên Cơ Nhã chứ?” Lạc Nam hít sâu một hơi...

“Cơ Nhã sao? Hoàn toàn không có ấn tượng!” Cơ Băng buồn bã lẩm bẩm...

Ký ức của nàng hiện tại như tờ giấy trắng, chỉ có bộ dạng của Lạc Nam lúc này là rõ như in, nàng đủ trí tuệ để nhận ra trí nhớ của mình phát sinh vấn đề nghiêm trọng, tuy nhiên có người nam nhân này bên cạnh, mọi thứ giường như không quá kinh khủng...

Khẽ vuốt mái tóc dài óng ả, Cơ Băng nép mình vào lòng ngực hắn, như tìm ra chỗ dựa duy nhất trên cuộc đời...

Bản năng của người phụ nữ cho nàng biết, nam nhân này đáng giá để tin cậy...

Vòng tay ôm lấy vòng eo co dãn của nàng, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần trơn bóng như an ủi...

“Chuyện này không có gì lạ, công tử đừng quá mức lo lắng!” Âm thanh của Kim Nhi non nớt cất lên trong tâm trí hắn...

“Nói thế nào? Tu vi của nàng hiện tại chưa khôi phục, ngay cả trí nhớ cũng mất đi, ta sao có thể không phiền não?”! Lạc Nam cười khổ lắc đầu...

“Thương thế của Cơ Băng quá mức nghiêm trọng, nếu không có công tử chỉ sợ đã sớm hồn phi phách tán, nhờ có Ôn Hồn Liên nếu không sợ phải đợi công tử đạt Hồn Tu cấp Hóa Thần, tình huống bây giờ cũng không hẳn là xấu!” Kim Nhi lên tiếng an ủi...

“Khốn kiếp! Rốt cuộc là kẻ nào làm tổn thương Linh Hồn nàng? Đừng để ta biết hắn là ai!” Lạc Nam trong lòng thầm mắng, chưa bao giờ hắn phẫn nộ như vậy...

“Không được! Nàng có thể quên hết, thậm chí quên cả ta nhưng không thể quên tỷ tỷ của mình được!” Hắn cắn răng suy nghĩ...

Nghĩ đến Cơ Nhã làm tất cả hy sinh cho muội muội, nếu biết Cơ Băng quên đi nàng, sẽ đau lòng đến cỡ nào đây?

“Băng Nhi! Có muốn biết một ít chuyện trước đây không?” Lạc Nam nâng gương mặt tuyệt mỹ lên, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nàng ôn hòa hỏi...

“Muốn a! Nhưng bằng cách nào?” Cơ Băng nhẹ gật đầu, thổ khí như lan hỏi...

“Yên tâm! Ta sẽ truyền cho nàng!” Lạc Nam tự tin nói, nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống giường nệm...

“Ta hôn nàng nhé!” Lạc Nam dùng ngón tay gảy gảy cánh môi đỏ mềm mại cười hỏi...

Mặc dù ©ôи ŧɧịŧ cứng ngắc của hắn vẫn nằm trong cơ thể nàng...

Cơ Băng đỏ mặt, bất quá vẫn ngoan ngoan nhắm lại đôi mắt, đôi môi hé mở mặt quân ngắt lấy...

Lông mi nàng hơi rung rung vì hồi hộp, không biết vì sao thân thể của nàng rất dễ dàng tiếp nhận nam nhân này, lẽ nào trước đây ta cùng hắn thường làm chuyện xấu hổ này sao?

Nhìn đóa hoa hồng đang tỏa hương thơm ngát, Lạc Nam không chần chờ nữa, đặt xuống một nụ hôn cháy bỏng...

Chụt chụt...

Rất nhanh hai cái lưỡi ẩm ướt đã cuốn chặt lấy nhau, đôi nam nữ tận tình trao cho nhau nước bọt của mình...

Một tay Lạc Nam tìm đến bầu ngực sửa to tròn săn chắc, dịu dàng xoa nắn theo ý thích, thỉnh thoảng không quên xoe xoe đỉnh núi hồng hào đã cứng như ngọc...

Một bàn tay khác của hắn tìm đến khe nách nàng, nhẹ nhàng mân mê vuốt ve...

Hắn sẽ không quên địa phương nhạy cảm trên thân thể nàng...

Quả nhiên Cơ Băng rùng mình dữ dội, hυyệŧ bên dưới đột nhiên co bóp, dâʍ ŧᏂủy̠ róc rách xuất hiện...

Lạc Nam lúc này bắt đầu nhẹ nhàng chuyển động...

Nhấp đều... Nhấp đều...

Hồi lâu sau, khi nàng đã quen thuộc với tiết tấu của hắn, vòng eo uyển chuyển lắc lư nghênh hợp, Lạc Nam tách ra đôi môi hơi ửng đỏ, dịu dàng nói:

“Thả lỏng tinh thần! Ta đem một đoạn ký ức truyền cho nàng!”

Cơ Băng hơi run lên một chút, nhẹ liếm lấy đôi môi còn dư vị của hắn, nàng ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt...

Lạc Nam cũng nhắm mắt, điều động một tia Linh Hồn mang theo ký ức tiến nhập thân thể nàng...

Cơ Băng hoàn toàn thả lòng để linh hồn kia xâm nhập, rất nhanh đã hòa tan...

Theo sau đó, một đoạn ký ức xuất hiện trong tâm trí...

Lạc Nam quan sát biểu tình của nàng...

Hắn đem ký ức từ lần đầu gặp mặt Cơ Nhã tại Đấu Giá Hội, đến chuyện cùng nàng thỏa thuận chữa trị Cơ Băng, cùng quá trình song tu, tất cả mọi chuyện đều truyền sang cho nàng...

Mi mắt giai nhân trong lòng đã ướt đẩm nước...

Nàng không ngờ mình lại có một tỷ tỷ tuyệt vời như vậy, yêu thương nàng thậm chí vượt qua cả bản thân mình, mặc dù chưa thể nhớ những chuyện trước đây, nhưng bấy nhiêu đó cũng khiến nàng mãn nguyện...

Lại không ngờ mình và nam nhân này trước đó chưa từng quen biết nhau...

Cơ Băng mở to đôi mắt nhìn chầm chầm Lạc Nam, biểu tình phức tạp..., nàng thẩn thờ hỏi:

“Chàng làm tất cả chỉ vì giao dịch với tỷ tỷ thôi sao?”

“Ngốc! Làm sao có chuyện đó? Tình cảm ta đối với nàng chẳng lẽ nàng không cảm nhận được?!” Lạc Nam biết nàng suy nghĩ lung tung, vội vàng ôm vào lòng an ủi...

Cơ Băng nhợt nhạt cười, vươn bàn tay tinh xảo vuốt ve mặt hắn thủ thỉ nói:

“Thế ngày sau tỷ tỷ bắt thϊếp đi chàng định thế nào?”

Lạc Nam nghe vậy, nhìn nàng tràn đầy bá đạo nói: “Nàng là nữ nhân của Lạc Nam, ai dám mang đi? Cơ Nhã dám làm bậy ta đánh mông nàng ấy!”

“Khanh khách!” Cơ Băng che miệng cười khúc khích... Hình như mất đi ký ức khiến tính cách của nàng có phần ngây thơ như thiếu nữ...

Sự từng trãi của Hóa Thần Viên Mãn cường giả không hề tồn tại...

“Nào, phu thê chúng ta tiếp tục!” Gặp nàng đã ổn định tinh thần, Lạc Nam tiếp tục chuyển động...

“Ưm, chàng dịu dàng một chút!” Cơ Băng cũng không từ chối, vòng tay ôm vòng eo lực lưỡng của hắn rêи ɾỉ một tiếng...

Trong ký ức hắn truyền cho nàng, số lần hai người kết hợp rất nhiều, cũng không cảm thấy xấu hổ nữa...

Đó cũng là lý do Cơ Băng tiếp nhận hắn, bị người này ăn từ trong ra ngoài, nàng còn lựa chọn nào khác nữa sao?

Lạc Nam mỉm cười hài lòng, áp mình lên thân thể mềm mại, bắt đầu chuyển động côn ŧᏂịŧ...

“Chật quá bảo bối! Ta sướng lắm!” Cảm nhận ©ôи ŧɧịŧ như bị ép chặt, các thớ thịt mềm bên trong vùng cấm của nàng kịch liệt ma sát, hắn lên tiếng khen ngợi...

“Ừm, của chàng hết đó! Chơi đi!” Cơ Băng lắc lư vòng eo phối hợp, nơi tư mật bị lắp đầy không một kẽ hở khiến nàng mê ly...

Lạc Nam chợt cúi đầu tìm đến bộ ngực bự, nhẹ nhàng ngậm lấy nụ hoa liếʍ ɭáρ...

Nàng vừa hồi phục nên hắn không dám mạnh bạo, mỗi động tác đều hết sức dịu dàng...

Chơi đùa núi non của nàng hồi lâu, Lạc Nam chợt tinh nghịch liếm một đường ngay vùng nách nàng, cảm nhận mùi thơm của phụ nữ, hắn liên tục bú ɭϊếʍ vị trí trơn mềm đó...

“Á, gϊếŧ thϊếp sao? Chàng muốn thϊếp chết sao?”

Cơ Băng bị chạm đến nơi yếu điểm, hυyệŧ bất ngờ siết chặt, cơn sướng khiến nướ© ŧıểυ bất chợt xuất ra ngoài...

“Nàng thật thú vị! Sao lại mẫn cảm ở vị trí đó như vậy?” Lạc Nam liếm thêm vài cái mới mở miệng trêu chọc...

“Làm sao thϊếp biết? Tất cả là tại chàng huhu!” Cơ Băng thở hổn hển nức nở khóc huhu vì sướng...

Hυyệŧ được xâm nhập một cách liên tục, vùng nách bị liếʍ ɭáρ... Hai bộ vị mẫn cảm nhất được thỏa mãn, khiến nàng như muốn lên tiên...

Không kiên trì được bao lâu, thân thể mềm mại đã nhể nhại mồ hôi trơn bóng, Lạc Nam cũng gia tăng tốc độ chạy nước rút...

Bạch bạch bạch...

Hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© ma sát không ngừng nghĩ, hυyệŧ nữ nhân ngày một co giật, hai người ôm chặt lấy nhau, hoàn toàn không có một kẻ hở...

“Hức, Ưm thϊếp sắp ra rồi! Tiểu Nam mau ra cùng thϊếp!”

“Ta cũng ra! Nàng tuyệt quá, trước đây song tu ta phải nhịn rất vất vả!” Lạc Nam vừ đâm vừa rút cười nói...

“Hừ, sau này thϊếp bù cho! ra đi chàng, thϊếp sướng quá! A A A!”

Cơ Băng rốt cuộc lên đến đỉnh, theo một tiếng rêи ɾỉ dài nơi cổ họng, tiết thân...

Mà Lạc Nam cũng gồng mạnh, gầm nhẹ một tiếng, ©ôи ŧɧịŧ co giật bên trong nơi chật hẹp, một lần nữa bắn ra...

Đổ gục xuống thân hình mềm mại của nàng, Lạc Nam đem Cơ Băng ôm vào lòng, ngửi mùi thơm tươi mát trên tóc nàng...

Hai người cùng nở nụ cười thõa mãn...

“Bảo bối! Ta đem một môn công pháp truyền cho nàng! Cố gắng lĩnh hội!” Lạc Nam nhân cơ hội hai người còn chặt chẽ kết hợp, ôn nhu nói...

“Vâng, thϊếp biết rồi!” Cơ Băng ôm chặt hắn, ngoan ngoãn vâng lời...

Lạc Nam mỉm cười, đem tâm pháp Long Tiên Thánh Điển truyền cho nàng...

Cơ Băng nhanh chóng tiếp thu, gương mặt tràn trề hạnh phúc... Hắn vậy mà đem công pháp bất phàm như vậy vô điều kiện truyền cho mình...

Theo sau đó, Lạc Nam từ từ kể lại chuyện của mình cho nàng biết, nhất là về các nữ nhân của hắn...

Dù sao đều là người một nhà, giới thiệu trước sẽ đỡ bở ngỡ...

“Thϊếp là thành viên mới của Hậu Cung sao?” Cơ Băng thú vị nhìn hắn...

“Đương nhiên! Nàng muốn trốn cũng không thoát đâu!” Lạc Nam cười hà hà...

“Đắc ý gì chứ? Chàng có giỏi thì thu tỷ tỷ vào Hậu Cung xem nào?” Cơ Băng nhếch miệng thách thức...

Phốc...

Lạc Nam xém tí cắn lấy đầu lưỡi, nhớ lại bộ dạng lạnh lùng kiêu ngạo của Cơ Nhã, hắn thở dài nói:

“Vạn sự tùy duyên vậy! Dù sao đã ký kết khế ước, nàng ấy trốn không thoát!

“Thϊếp mỏi mắt mong chờ!” Cơ Băng hình như ước gì tỷ tỷ nhanh chóng rơi vào tay giặc thì phải...

Lạc Nam nhéo cái mũi nàng, lúc này đi vào chính sự:

“Trước đây công pháp của nàng cùng Cơ Nhã là Đồng Tâm Kiếm Pháp sao?”

Hắn bắt đầu cân nhắc để nàng tu luyện khôi phục tu vi...

Cơ Băng nghiêng đầu nhớ lại, lát sau thất vọng lắc đầu, hiển nhiên không nhớ gì cả, ngay cả công pháp từng luyện cũng quên mất...

“Được rồi! Để phu quân đại nhân tìm công pháp cho nàng luyện gϊếŧ thời gian!”

Nói xong mở ra Cửa Hàng May Mắn, sau hơn hai mươi lần Làm Mới tiêu tốn hơn hai vạn Điểm Danh Vọng, Lạc Nam đột nhiên mừng rỡ như điên chọn mua được một công pháp thích hợp cho nàng tu luyện...

Cơ Băng là tu sĩ thiên tài sỡ hữu song Linh Căn, Băng và Thủy...

“Công Pháp Linh Cấp Thượng Phẩm – Thủy Linh Băng Lung Kinh, giá bán năm vạn điểm Danh Vọng”

Một con số rất khủng bố, cũng là lần hiếm hoi hắn mua được vật phẩm đẳng cấp cao như vậy từ Cửa Hàng May Mắn...

Tuy nhiên tiền nào của nấy, công pháp này rất lợi hại, người tu luyện thời gian dài sẽ hình thành trong cơ thể một khỏa Băng Thủy Linh Lung Tâm, sở hữu quả tim này có thể lập tức lĩnh ngộ các loại vũ kỹ, thân pháp của Thủy và Băng hệ...ngoài ra gia tăng tốc độ hấp thu Linh Khí...

Điều khiến Lạc Nam vui mừng là công pháp Thủy Linh Băng Lung Kinh hắn vừa mua được chỉ là tầng thứ nhất mà thôi...

Tầng thứ nhất đã có cấp bậc Linh Cấp Thượng Phẩm, nguồn góc của môn công pháp này nhất định cực kỳ khủng bố...

Cùng Cơ Băng chọn một cung điện ở Tầng Hai Cung Đình Thụ, đặt tên Băng Cơ Cung...

Lạc Nam giao cho nàng ngọc bội chứa công pháp và một lượng lớn Linh Thạch...

Lúc này mới hài lòng rời đi...

Tiểu Sư lúc này mới có cơ hội quấn lấy chủ nhân, mang theo Lạc Nam bay lượn vài vòng khắp không gian Linh Giới Châu khoe khoang tốc độ...

Đối với chuyện này Lạc Nam hài lòng vô cùng, tu vi Tiểu Sư hiện tại còn vượt qua hắn... Cho gi hỏa này Yêu Đan kia quả thật là quyết định đúng đắn...

...

Trước cửa Thi Cầm Cung...

Một cổ khí tức chấn động kịch liệt khiến Lạc Nam hoảng hốt...

Vút...

Theo âm thanh xé gió vang lên, một cánh tay mềm mại đã bất ngờ đặt lên vai Lạc Nam...

Hắn giật thót người xoay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy từng làn gió đen tan biến, thân ảnh cao nhã đoan trang của Liễu Thi Cầm xuất hiện...

Nàng vẫn mặt một thân y phục đơn giản, tóc dài xõa vai, dung nhan tuyệt mỹ quen thuộc...

Chỉ là lúc này giữa vầng trán cao quý kia xuất hiện một ấn ký hình bán nguyệt màu lam, càng tô điểm thêm sức hút mãnh liệt cho nàng...

“Dì nhỏ! Nàng thật đẹp!” Lạc Nam thoáng thất thần lẩm bẩm nói...

“Dẻo miệng như vậy, trách không được các nàng bị ngươi mê đến thần hồn điên đảo!” Liễu Thi Cầm liếc xéo đôi mắt đẹp, chỉ là bên trong ẩn giấu một tia vui mừng...

Như ma xui quỷ khiến, Lạc Nam theo bản năng thốt ra một câu:

“Thế nàng có bị ta mê hoặc không?”

Nói xong hắn cảm thấy không ổn, quả nhiên gương mặt tươi cười của Liễu Thi Cầm động lại, nàng nhìn hắn cắn cắn môi, xoay người nhìn xa xăm...

Hai người đứng trên tầng mây cao chót vót, giữa bọn họ như có một rào cản vô hình...

Trong lúc Lạc Nam định lên tiếng giải thích, một âm thanh thở dài chứa đầy phiền não như gió nhẹ xuất hiện bên tai:

“Chúng ta không được!”

Lạc Nam thân hình rung lên, nhìn bóng lưng tiêu điều của nàng, trái tim như bị bóp chặt một cái...

Nữ nhân này chịu khổ quá nhiều, nàng có thiên phú tuyệt đỉnh không thua các thiên tài xuất chúng trên đại lục...

Chỉ tu luyện Băng Nguyệt Dạ Phong Kinh thời gian ngắn đã sắp đột phá Hóa Thần Kỳ là minh chứng rõ ràng nhất đối với thiên phú của nàng...

Điều còn thiếu hiện tại là vài trận chiến để gia tăng kinh nghiệm làm cơ sở đột phá Hóa Thần mà thôi...

Thế nhưng vì lo lắng cho tỷ tỷ cũng như đứa bé kia, lại phải gồng mình chèo chống một gia tộc trước vô số nanh vuốt bên ngoài đã làm bước tiến của nàng chậm lại...

Cũng may Lạc Nam xuất hiện kịp thời, bằng không kết cục chính là hương tiêu ngọc vẫn...

Nghĩ đến đây, trái tim Lạc Nam càng co thắt dữ dội, nếu đời này hắn không thể vĩnh viễn bảo hộ nàng, không thể mang lại hạnh phúc cho nàng, không thể để nàng tỏa sáng trên bầu trời Đại Lục...

Trở thành Bá Chủ có ý nghĩa gì đâu?

Không chần chờ nữa, bước đến từ phía sau, vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại tiêu điều kia, hắn khàn khàn nói:

“Nàng nói chúng ta không được? Thế tại sao khi nói không dám nhìn thẳng vào ta?!”

Giai nhân thân hình chấn động, trái tim như muốn phá vỡ lồng ngực lao ra ngoài, cảm nhận hơi thở dương tính mạnh mẽ từ nam nhân phía sau, chưa bao giờ trong lòng nàng rối bời đến thế...

Không cho nàng cơ hội, Lạc Nam nhanh nhẹn xoay người nàng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt ngập nước kia, môi dày khẽ nhếch bất cần, hắn khẳng định đầy bá đạo:

“Ta nói chúng ta được! Kẻ nói không, chết!”

...

Bình An Thành...

Liễu gia hôm này chào đón bốn vị tân khách lạ mặt...

Hàn gia bốn người ung dung ngồi giữa đại sảnh, chính là nơi trước khi chết người của Thanh Vân Tông từng ngồi...

“Đừng để bổn tiểu thư phải lập lại lần thứ hai, Liễu gia chủ đâu? Ta có chuyện quan trọng cần thương lượng!”

Giọng nói chanh chua có phần uy hϊếp vang vọng, Hàn Thẩm ngạo nghễ khoanh tay hất hàm nhìn Liễu gia hai vị trưởng lão và Liễu Tổng quản...

Nha đầu Liễu Mộng Mộng núp sau cây cột lớn nhìn nàng chầm chầm, nắm tay nhỏ quơ quơ, Mộng Mộng chưa từng thấy nữ nhân phách lối như vậy...

Ba người Hàn gia còn lại nhàn nhã uống nước trà, một bộ ta chẳng liên quan...

Đổi lại lúc bình thường bọn họ đã trực tiếp động thủ, nhưng Tam trưởng lão sau khi dùng Thần Thức dò xét một phen không hề cảm nhận được nhóm người trong Bức Họa, vì thế kiên nhẫn chờ đợi...

Đương nhiên kiên nhẫn có hạn, hắn sắp không nhịn được nữa...

“Gia chủ hiện đang bế quan, chư vị cảm phiền chờ thêm vài hôm!” Liễu tổng quản khom người, không kiêu ngạo không siểm nịnh...

Lần trước Lạc Nam và Mộc Tử Âm gϊếŧ trưởng lão Thanh Vân Tông ở Liễu gia không phải chuyện bí mật gì, mặc dù không ai ngu ngốc truyền ra ngoài, nhưng niềm tự hào vẫn phải có...

Gia chủ có bằng hữu cường đại như vậy, bọn họ cần gì phải tiếp tục khúm núm với người đến gây sự?

“Cẩu nô tài! Ngươi biết đang nói chuyện với ai sao? Vả miệng cho ta!” Hàn Thẩm nổi giận quát...

Nhớ đến bộ dáng khả ái của Tiểu Sư, nàng hận không thể lập tức tìm ra và chiếm hữu nó...

“Chát!”

Theo âm thanh một cái tát vang lên, người bị đánh không phải Liễu Tổng Quản...

Trái lại gương mặt trắng hồng của Hàn Thẩm lúc này hiện lên một dấu tay đỏ bừng năm ngón...

Ánh sáng lóe lên, Bạch Tố Mai thánh khiết như tiên trong Y Phục màu trắng Tiên Lữ Tình Duyên xuất hiện...

Cái tát vừa rồi là nàng đánh, Dạo Bước Tinh Thần quá mức nhanh chóng, dù Tam trưởng lão nhất thời cũng không kịp phản ứng...

Bộp bộp...

Âm thanh bước chân nhẹ nhàng truyền đến, nơi đại môn0 nhà họ Liễu, hai thân ảnh uyển chuyển nhẹ nhàng tiến vào...

Bầu không khí như bị động lại bởi ba tuyệt đại giai nhân...

Lý Trúc Loan kéo tay Mộc Tử Âm thân thiết, nàng nhìn đám người Hàn gia đang trợn tròn mắt, lên tiếng cười khúc khích:

“Tỷ tỷ, hôm nay thật náo nhiệt a!”

Đọc truyện chữ Full