Diệp Vô Phong và Tiết Phi cùng nhau đi xuống đáy vực. Hai người tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy xác của Mạc Vân Sương.
Diệp Vô Phong nói:
“Người đàn bà mày cũng sống dai thật. Cái vách núi cao như vậy mà nhảy xuống vẫn chưa chết được. Đoán chừng cô ta đã bị thương nhưng vẫn chạy thoát.”
Rồi Diệp Vô Phong lo chuyện mấy gói thuốc. Anh sợ thuốc bác sĩ Miêu điều chế cho Lâm Thư Âm đã bị Mạc Vân Sương giấu đi thật nên nhanh chóng chạy về lại nhà của bác sĩ Miêu.
Lúc này thì ông lão nhà họ Viên và Lâm Thư Âm cũng đã có mặt. Họ đang bàn bạc chuyện này cùng với Bạch Nhạn Phi.
Bác sĩ Miêu nói:
“Các cô cậu yên tâm. Đúng là vừa nãy cô gái kia đã cướp được mấy gói thuốc từ trong tay tôi. Nhưng cô ta cũng không biết, số thuốc cô ta cướp được chỉ là số lẻ tôi chuẩn bị thêm cho Lâm Thư Âm. Phần thuốc chính vẫn còn ở đây.”
Nói rồi bác sĩ Miêu mở ngăn kéo lấy ra một cái giỏ xách. Bên trong đó có ba mươi gói thuốc. Bác sĩ Miêu tự tay giao thuốc cho Diệp Vô Phong mà dặn dò:
“Sau này cứ mỗi ngày uống một lần thuốc. Sau ba ngày thuốc thì cô ấy sẽ cảm thấy khó chịu trong một khoảng thời gian ngắn. Đó là do con sâu trong đầu cô ấy bị thuốc ảnh hưởng mà quậy phá. Khi cô ấy cảm thấy đau đầu thì có thể uống một liều thuốc ngủ mà ngủ say một giấc. Thêm ba ngày nữa là con sâu đó sẽ chết. Khi đó cơ thể của con sâu sẽ bị hòa tan dần dần rồi bị đào thải ra ngoài. Khi uống hết liệu trình một tháng cũng là lúc bệnh của vợ cậu được chữa dứt điểm.”
Đến lúc này thì Diệp Vô Phong mới yên lòng:
“Ông bác sĩ, thật sự là rất cảm ơn ông.”
Diệp Vô Phong khăng khăng muốn để lại ba mươi tỷ làm quà cảm ơn nhưng dù có nói cỡ nào thì bác sĩ Miêu cũng không chịu nhận. Cuối cùng thì Diệp Vô Phong đưa lại số tiền cho trưởng thôn:
“Trưởng thôn, ông hãy nhận lấy số tiền này đi. Dùng số tiền này để sửa đường, xây trường học, nếu có dư ra thì lập nên một quỹ học bổng.”
Ông trưởng thôn cảm ơn Diệp Vô Phong rối rít. Sau đó Diệp Vô Phong còn nói tiếp:
“Sau khi trở về tôi sẽ lập tức tuyển dụng mười giáo viên đến đây, tôi nói được thì làm được.”
Lúc nhóm người Diệp Vô Phong chuẩn bị rời khỏi thôn Miêu thì Thủy Tinh mang một chùm hoa tươi tới. Thủy Tinh tặng hoa cho Lâm Thư Âm, Lâm Thư Âm thì ôm lấy tay Thủy Tinh mà nói:
“Thủy Tinh, ông nội của em chính là bác sĩ tài ba nhất thế giới này. Chị cũng mong sau này em có thể trở nên giống ông nội em, trở thành một bác sĩ giỏi cứu chữa cho mọi người.”
Thủy Tinh đáp lời:
“Chị dâu, anh Vô Phong, em đã rõ.”
Diệp Vô Phong cũng nói thêm:
“Thủy Tinh em nhớ giữ gìn sức khỏe. Khi rảnh rỗi anh sẽ đến thăm nhà em.”
Chuyến đi đến thôn Miêu đã kết thúc, nỗi lo đè nặng trái tim Diệp Vô Phong cũng vơi được phần nào.
Đầu tiên là Diệp Vô Phong đưa ông lão nhà họ Viên về lại nhà. Rồi anh đi cùng Lâm Thư Âm, Bạch Nhạn Phi và Tiết Phi về lại thành phố Tam Giang.
Lúc Diệp Vô Phong về thành phố, anh cũng mang theo thanh đao Mạc Vân Sương dùng để ám sát anh về. Trong cuộc đụng độ ngày hôm đó Diệp Vô Phong đã phát hiện ra thanh đao này có độc.
Diệp Vô Phong đưa thanh đao cho cơ quan công an làm kiểm tra, khi họ xét nghiệm thì xác nhận đúng là thanh đao có độc. Mà loại độc này cũng hoàn toàn khớp với chất độc có trên thanh đao dùng để gϊếŧ chết Mã Không Đoàn kia. Qua đó đã đủ chứng minh hung thủ đứng đằng sau hai vụ án giả dạng Diệp Vô Phong gϊếŧ chết Mã Không Đoàn ở nhà máy bỏ hoang ngày đó và quả bom ám sát Mã Chính Vinh đều có liên quan mật thiết đến Mạc Vân Sương.
Phía bên cảnh sát lập tức phát lệnh truy nã Mạc Vân Sương. Chỉ là dù cảnh sát có tìm khắp thành phố Tam Giang thì cũng không thấy được dù chỉ cái bóng của cô ta.
Cảnh sát đã cho đóng cửa công ty của Mạc Tam Gia khiến cho Mạc Tam Gia tức đến ói ra máu dẫn đến chuyện bệnh tình của Mạc Tam Gia càng thêm nghiêm trọng hơn. Không lâu sau đó Mạc Tam Gia cũng không gắng gượng được thêm tí nào nữa mà lên bàn thờ ăn nhang.
Cả dòng họ nhà Mạc trước đây từng là một dòng tộc giàu có bậc nhất ở thành phố Tam Giang, đến cuối cùng đã bị xóa sổ không còn lại một vết tích gì. Người chết cứ chết, người trốn được vẫn tiếp tục trốn, những xí nghiệp thuộc nhà họ Mạc thì bị chính phủ tịch thu.
Kết quả, sau một hồi đấu giá thì tất cả sản nghiệp nhà họ Mạc đều rơi vào trong tay Diệp Vô Phong. Bến tàu chở khách theo lịch định kỳ ở vịnh Bích La Loan của thành phố Tam Giang cuối cùng cũng bị hai người Lâm Thư Âm và Bạch Nhạn Phi cùng nhau đoạt được. Từ đó nhà họ Lâm chính thức trở thành dòng họ giàu có bậc nhất của thành phố Tam Giang.
Cả gia đình Lâm Thư Âm lại chuyển qua căn biệt thự trên núi Nhạn Tây sống một lần nữa. Bệnh tình của Lâm Thư Âm cũng ngày một tốt hơn.
Có một ngày, Lâm Thư Âm nhìn thấy Diệp Vô Phong đứng ngoài ban công biệt thự nhìn về điểm cuối của dòng sông lớn nơi xa. Cô ấy không nhịn được hỏi một câu:
“Chồng ơi, có phải anh đang muốn đầu tư vào thành phố Hoa Hải không?”
Diệp Vô Phong cười đáp lời cô:
“Vợ yêu quả nhiên là rất hiểu anh. Giữa anh và Du Kinh Hồng đã có một ước định, anh phải giúp cô ta tìm được tấm bản đồ kho báu kia. Nhưng cũng tiện thể, anh muốn tặng cho em một món quà đặc biệt. Sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu, rồi thành phố Hoa Hải có nền kinh tế phồn vinh nhất kia sẽ trở thành nơi Lâm Thư Âm em lập nghiệp!”