Tiết Phi nói: “Tôi không nói bậy, tôi thấy tình trạng của cô chủ không bình thường! Có lẽ bị ai đó ám rồi!”
Ánh mắt anh ta trở nên sắc bén, hận không thể lập tức bắt được tên đã ám cô chủ, làm thịt tên đó.
“Bị ám? Ý anh là bị mấy tên tà đạo ám à?” Diệp Vô Phong rùng mình, ánh mắt cũng dần trở nên sắc bén: “Người ám cô ấy, ngoài người nhà Mộ Dung thì còn ai nữa?”
Lúc này, Diệp Vô Phong thiếu chút là tức điên lên! Nếu không cứu sống được Bạch Nhạn Phi, nhất định anh sẽ bắt nhà Mộ Dung phải nợ máu trả máu!
Tiết Phi nói: “Họ Mộ Dung kia, tao và tụi mày thề không đội trời chung! Nhưng nhà Mộ Dung quá mạnh, nếu chúng ta muốn chúng bị diệt vong thì vẫn phải bàn kỹ hơn.”
Diệp Vô Phong đã trải qua nhiều chuyện nên rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Ừ, bây giờ chúng ta cần nghĩ cách cứu Bạch Nhạn Phi đã! Tiết Phi, anh cho người đến công ty Hoa Cường kiểm tra camera thử xem, hy vọng có thể tìm được manh mối về cách Bạch Nhạn Phỉ bị hại. Tôi sẽ đi viếng thăm một người, có lẽ có thể chữa được cho Bạch Nhạn Phi.”
“Được! Mã Vũ, cậu ở lại đây canh gác, tôi và anh Vô Phong chia nhau hành động! Tuyệt đối không được để cô chủ xảy ra chuyện gì.” Tiết Phi vừa giao nhiệm vụ xong đã vội vã chạy đi.
Người Diệp Vô Phong muốn tìm tên là Giả Minh Vân, người đời gọi là thần tiên Giả, cậu ta từng làm lính đánh thuê ở Long Môn một thời gian, sau đó vì bị thương nên mới xuất ngũ về nước.
Diệp Vô Phong nhớ rõ, lúc đó đầu cậu ta bị va chạm, hơi điên điên khùng khùng. Nhưng sau này Diệp Vô Phong liên lạc với cậu ta, cậu ta nói là từng gặp một số môn phái kỳ diệu gì gì đấy.
Diệp Vô Phong đến thành phố Hoa Hải mới nhớ ra vị thần tiên Giả này là người thành phố Hoa Hải, vậy nên anh lập tức ra khỏi bệnh viện, gọi taxi, dựa vào địa chỉ thần tiên Giả cho trước đó để tìm đường.
Còn chưa đến được con hẻm nhỏ của nhà thần tiên Giả đã bị các loại xe chen chúc nhau cản lại, sợ là khó mà đi tiếp được, Diệp Vô Phong trực tiếp xuống xe, trả tiền xe, rồi đi bộ về hướng căn nhà trong ngõ nhỏ của thần tiên Giả.
Trong ngõ có khá nhiều người, không ít kẻ ăn mặc chỉnh tề, tụm năm tụm ba lại bàn về sự thần kỳ của thần tiên Giả.
“Thần tiên Giả xem nhà cho tôi xong, tôi theo lời anh ta sửa lại nhà, kết quả con tôi thi đậu Bắc Đại đó!”
“Anh biết thần tiên Giả kỳ diệu cỡ nào không? Tôi chưa nói gì hết, thần tiên Giả nhìn tôi đã bảo hai cây táo già trước cửa là nguyên nhân của nhà chúng tôi, chỉ cần chặt nó đi là xong.”
“Èo, ông chưa biết gì à? Có thứ còn kỳ diệu hơn cơ! Thần tiên Giả vừa gặp đã hỏi tôi đến muốn nhờ xem bệnh cho vợ tôi đúng không? Cứ yên tâm, cậu gặp được tôi thì không sao nữa, bệnh của vợ cậu sẽ sớm khỏi thôi! Không tin cậu cứ gọi vợ mình hỏi thử xem. Quả nhiên! Tôi vừa hỏi, bênh của vợ tôi mới đó đã khỏi rồi! Ha ha! Tôi đưa ba trăm triệu tiền nhan đèn cho thần tiên Giả! Ha ha… Tôi vui lắm đó!”
Diệp Vô Phong cười khổ lắc đầu: Vốn là lính đánh thuê siêu cấp, giờ lại được gọi là thần tiên? Chẳng lẽ cậu ta có siêu năng lực, có thể xem phong thủy, xem mộ với mấy loại bệnh do trúng tà.
Trong ngõ thế mà xếp thành một hàng dài, có khoảng mười mấy người, coi bộ vị thần tiên Giả này làm ăn cũng tốt ra phếch.
Diệp Vô Phong lấy điện thoại ra xem giờ, đã là hai giờ chiều, anh gấp lắm rồi! Chỉ đành xông thẳng vào trong.
“Ơ kìa? Tôi nói cậu đấy! Sao cậu làm thế được hả? Không thấy mọi người đang xếp hàng à?” Cậu thanh niên đầu đinh thấy Diệp Vô Phong chen vào như vậy thì cảm thấy khó chịu: “Thấy không hả? Mấy người ở trước đến sớm hơn cậu!”
Diệp Vô Phong giải thích: “Tôi đến tìm người, không phải đến chữa bênh.”
“Tìm bạn à? Bạn cậu tên gì? Làm nghề gì? Tôi tìm giúp cậu!” Thanh niên đầu đinh cảnh giác hỏi.
Diệp Vô Phong đứng trước cửa sân, gào vào bên trong: “Giả Tam Ni! Giả Tam Ni!”
Đó là biệt hiệu dùng trong Long Môn của thần tiên Giả, chỉ có chiến hữu thân thiết nhất mới biết.
Thanh niên đầu đinh hơi ngạc nhiên, nhưng cậu ta lại nghĩ, cái tên “Giả Tam Ni” người này kêu chắc chỉ là người nào đó trong xóm thôi, chắc chắn không phải là thần tiên Giả.
“Ôi cha! Là vị nào? Ra đây ra đây!” Thần tiên Giả mặc một bộ quần áo đạo sĩ, phong thái thần tiên, vội vàng bước ra: “Anh… Long? Ôi chà, ông bạn già! Sao anh lại đến đây? Mọi người giải tán! Về hết đi! Hôm nay tôi bận rồi!”
Cả đám người đồng loạt nổi hết da gà da vịt: Té ra vị thần tiên Giả này còn có một biệt danh đặc biệt khác là Giả Tam Ni!
Gọi Giả Tâm Ni linh nghiệm vậy à? Cả việc cũng không làm luôn ư? Biết thế bọn tôi cũng gọi thử từ lâu rồi.
Cậu thanh niên đầu đinh vừa nãy không vui nói: “Ơ kìa? Thần tiên Giả à, tôi nói này, mọi người đã chờ rất lâu rồi đấy! Cậu ta vừa gọi xong ông không thèm xem cho bọn tôi nữa à? Còn công lý không thế? Không phải bất công quá ư?”
Mặt thần tiên Giả nhăn lại không vui: “Cậu dám hạnh họe với tôi đúng không? Cút xa ra hộ cái! Đi hết đi! Mọi người giải tán! Ngày mai lại đến xem tiếp, xin lỗi nhé.”
Cậu thanh niên đầu đinh là kẻ nóng nảy, lập tức giận dữ xăn tay áo lên xông về phía thần tiên Giả: “Thần tiên Giả cái quần què, hôm nay để tao xem thử bản lĩnh của mày đến đâu!”
Thanh niên đầu đinh to con, tay nắm cổ của thần tiên Giả, từ vóc dáng đối lập của hai người thì thấy thần tiên Giả đang trong thế yếu.
Nhưng Diệp Vô Phong lại thờ ơ lạnh nhạt, hoàn toàn không định đến giúp.
Lập tức có người nhìn Diệp Vô Phong không vừa mắt, nhưng chỉ có thể nhỏ giọng nghị luận: “Bạn của thần tiên Giả cũng hèn quá chớ? Thần tiên Giả sắp bị đánh mà cậu ta chẳng thèm quan tâm gì cả ư?”
Nhưng không ai ngờ được, thần tiên Giả nhìn có vẻ yếu thế, cùng lúc đó lại dùng trái xỉa vào người cậu thanh niên, tay phải hất văng cánh tay phải đầy gân của cậu thanh niên đầu đinh, đồng thời tát một cái.
Ầm! Cái tát này quá lớn! Đánh đến mức cậu thanh niên lảo đảo, chút nữa đã té xuống.
“Cút ra xa hộ cái! Có nghe rõ không? Muốn chơi tôi à? Cả cái tư cách cậu còn chẳng có!” Nói gì thì thần tiên Giả vẫn còn giữ lại chút tài nghệ từ những cuộc chiến thời thiếu niên.
Nhìn thần tiên Giả vừa mạnh mẽ đánh tên thanh niên đầu đinh xong, vừa quay qua Diệp Vô Phong đã trở thành thằng cháu nhỏ, khom lưng khuỵu gối, quả thật không còn tí liêm sĩ gì: “Úi chà? Anh Phong à, chúng ta đi thôi, kiếm quán nào đó ngồi uống tí nhỉ!”
“Trời ạ, tên thần tiên Giả này thật chẳng đâu ra đâu, nhiều người chờ cậu ta như vầy, cậu ta lại dắt người khác uống rượu? Không có quy tắc à?”
Một ông cụ đứng trong đám người không nhịn được mở miệng nói.
Thần tiên Giả quay đầu lại trừng mắt với ông ta: “Ở đây, tôi chính là quy tắc! Không muốn chờ thì mời về!”
Nói xong, cậu ta thân thiết kéo tay Diệp Vô Phong đi ra ngoài. Mấy người ở đây ai cũng có chuyện muốn nhờ cậu ta, nên cũng chẳng còn ai dám cản nữa.
“Hôm này tôi tìm cậu có việc, không rảnh uống rượu với cậu, còn là chuyện quan trọng liên quan đến mạng người! Cậu mau theo tôi!” Diệp Vô Phong vừa đi vừa nói.
“Chuyện quan trọng gì? Anh Phong…” Thần tiên Giả nhỏ giọng: “Không phải chứ? Đại ca à, còn có chuyện anh không giải quyết được ư? Anh đừng đùa với em chứ?”
“Bớt nói nhảm, đi thôi, chúng ta ra ngoài gọi xe, lập tức đi theo tôi.” Diệp Vô Phong nhíu mày.
“Dạ dạ dạ, em có cần đi thay đồ không?” Thần tiên Giả ngập ngừng hỏi.
“Được rồi! Đi nhanh lên!” Diệp Vô Phong không muốn trễ một giây nào, vì tính mạng của Bạch Nhạn Phi đang gặp nguy hiểm!