Diệp Vô Phong cực kỳ tức giận đối với loại phụ nữ ác độc như Quản Lệ Xu.
Nhưng anh vẫn giữ giọng điệu hòa hoãn: “Mộ Dung Trí, tôi coi ông là tiền bối, hơn nữa, mặc dù đệ tử của ông làm bị thương người của tôi, nhưng tôi vẫn rất hy vọng, chỉ cần ông chịu ra tay giúp đỡ vậy thì khúc mắc giữa chúng ta coi như bỏ qua.”
Không phải Diệp Vô Phong có lòng dạ khoan dung, mà là bởi vì anh cảm thấy pháp thuật phù chú của Đạo gia rất ảo diệu, trong một lát không có cách nào xử lý, cần phải có Mộ Dung Trí ra tay.
Mộ Dung Trí cười lạnh nói: “Ra tay giúp đỡ sao? Tại sao tôi phải cứu đám người vô danh tiểu tốt như các cậu? Hơn nữa, cậu dám làm bị thương mặt mũi đồ đệ của tôi, đã là con đường chết rồi! Lại còn dám ** Lệ Xu nhà tôi, đúng là chết chưa hết tội! Không cần nói nhiều nữa, ra tay đi!”
“Đúng vậy, chú, mau gϊếŧ anh ta!” Quản Lệ Xu hung ác trừng mắt nhìn Diệp Vô Phong.
Đối mặt với đám người này, Diệp Vô Phong vẫn rất yên lặng, sau đó anh từ từ tiến lên: “Mộ Dung Trí, nếu đã như vậy, chỉ có thể so tài xem ai hơn ai!”
Anh mở ra cảnh giới, linh hoạt tiến lên, tung ra một đấm đánh về phía bàn của Mộ Dung Trí, chiêu thức tung ra rất rõ ràng.
Mộ Dung Trí tung cây phất trần lên, tránh khỏi cú đấm của Diệp Vô Phong, hai người hợp lại đánh nhau một chỗ.
Diệp Vô Phong đương nhiên không bung hết sức ra, nhưng anh đã nhanh chóng phát hiện ra, thân thủ của Mộ Dung Trí rất tuyệt vời, đi lại như gió. Ông ta vậy mà rất lợi hại!
Hơn nữa, cây phất trần trên tay Mộ Dung Trí xoay nhanh như chớp, tạo ra uy hϊếp rất lớn cho Diệp Vô Phong.
Sau khi Mộ Dung Trí giao chiến với Diệp Vô Phong mấy chục chiêu xong, trong lòng ông ta cũng rất kinh hãi: Tên nhóc này dù là tốc độ hay kỹ thuật ra chiêu cũng không hề kém hơn mình chút nào! Bất kể Mộ Dung Trí tấn công bằng cách gì, Diệp Vô Phong luôn luôn có thể ung dung đáp trả, còn có vẻ như không hề phí sức lấy một chút.
Vả lại, có vẻ như cậu ta còn thấy rất thoải mái?
Mộ Dung Trí âm thầm rút một tấm phù chú ra, nắm trong tay, dưới chiêu thức biến ảo, bỗng nhiên vung tay ném về phía Diệp Vô Phong!
Diệp Vô Phong cậy mình rất tinh mắt, nhìn rất chuẩn mỗi lần Mộ Dung Trí ra tay lúc nào, lại còn đoán trước được hướng tấn công của tấm phù do Mộ Dung Trí tung ra.
Vậy nên cách di chuyển của Diệp Vô Phong lập tức đi theo hình chữ “chi” bất quy tắc, lóe lên vài cái quỷ dị, thế mà anh đã đi đến trước mặt Mộ Dung Trí!
“Hả?” Mộ Dung Trí vốn cho rằng tấm phù chú này của mình đủ để vây khốn Diệp Vô Phong, nhưng ông ta không sao ngờ được tên nhóc này vậy mà lại có thể né tránh đòn tấn công bằng phù trú này?
Hơn nữa, sự xuất hiện của Diệp Vô Phong không những quái dị mà còn mang theo tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức Mộ Dung Trí không cảm nhận được trình độ gì! Giống như sử dụng dịch chuyển tức thời vậy.
Loại tốc độ đạt đến mức tối đa như này, Mộ Dung Trí chỉ nhìn thấy nó khi Bát Tí Hải Thần ra tay! Tên nhóc này có thể ngang cấp với Hải Thần sao? Chuyện này cũng quá phi lý rồi phải không?
Trong nháy mắt, Mộ Dung Trí không kịp có quá nhiều suy nghĩ liền cảm giác được ngón tay của Diệp Vô Phong đang nhắm về phía cổ họng mình. Đồng thời thấy phất trần trong tay phải của mình không biết bằng cách nào đã nằm trong tay Diệp Vô Phong.
“Hả?” Vậy mà người đầu tiên sợ hãi hét lên không phải Mộ Dung Trí mà chính là người tên Quản Lệ Xu kia!
Nhìn thấy Mộ Dung Trí bị bắt, Quản Lệ Xu bị dọa cho thất thần: Vừa này còn muốn đập Diệp Vô Phong thành trăm mảnh, bây giờ tình thế đổi lại, mình có thể nào toàn tính mạng không đây?
Mặc dù công phủ của ông ta rất cao thâm, nhưng chỗ yếu nhất là cổ họng đã bị khống chế, vậy thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời đối phương, trừ khi ông ta không muốn sống nữa.
Ông ta biết, với tốc độ và công phu của Diệp Vô Phong, thì chỉ cần ông ta hơi động đậy một chút thôi nhất định cái cổ này sẽ không còn nữa.
“Thả tôi ra.” Giọng điệu của Mộ Dung Trí vẫn còn cảm giác rất cao ngạo.
Diệp Vô Phong chậm rãi nói: “Cứu sống hết anh em của tôi, nếu không, tôi sẽ khiến ông muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”
“Cậu dám ra lệnh cho tôi à?” Mặc dù Mộ Dung Trí đã bị khống chế, nhưng ông ta vẫn không bỏ được mặt mũi của mình.
“Bộp bộp bộp” Diệp Vô Phong điểm mấy huyệt đạo sau lưng ông ta, sau đó buông lỏng tay đang đặt trên cổ ông ta xuống: “Đương nhiên tôi có đủ tư cách ra lệnh cho ông.”
Cả người Mộ Dung Trí cứng đờ, hung ác trừng mắt nhìn Diệp Vô Phong: “Tên khốn kiếp này! Cậu dám đối xử với tôi như vậy, nhất định sẽ phải hứng chịu sự trả thù của nhà họ Mộ Dung!”
Diệp Vô Phong lạnh lùng nhìn ông ta: “Còn điều ông nhìn thấu bây giờ, chính là sự trả thù của Diệp Vô Phong tôi đây!”
Ngay sau khi anh lấy được cây phất trần, thì anh đã biết đây là cây phất trần làm bằng kim loại.
Thấy Mộ Dung Trí rơi vào bước này rồi mà vẫn còn không chịu tỉnh ngộ, Diệp Vô Phong đột nhiên tung cây phất trần kim loại trong tay lên: “Bốp!”
Mộ Dung Trí tận mắt nhìn thấy Diệp Vô Phong đung cây phất trần kia đánh trúng Quản Lệ Xu!
Đầu Quản Lệ Xu như một quả dưa hấu, chỉ trong nháy mắt đã bị bổ làm đôi, máu me óc tủy trào ra, còn thi thể thì ngã quỵ!
“Hả? Vậy mà cậu dám gϊếŧ nó sao? Tên khốn kiếp này!” Mộ Dung Trí đau lòng tột độ, hai mắt ông ta tóe lửa nhưng huyệt đạo đã bị khống chế, căn bản không thể động đậy.
“Bốp!” Diệp Vô Phong không hề nói một lời, dùng cây phất trần bằng kim loại đánh về phía chân phải của Mộ Dung Trí!
“Á!” Mộ Dung Trí hét thảm một câu như con heo bị chọc tiết. Mặc dù cơ thể ông ta không thể động đậy nhưng cả người lại đau đến không thở nổi, các bắp thịt trên mặt ông ta đều biến dạng.
Diệp Vô Phong bắt đầu để lộ ra sát khí: “Mộ Dung Trí, bây giờ ông phải hiểu rõ một điều, ông chỉ là tù bịu của tôi thôi. Tôi muốn ông làm gì, chỉ cần ông dám có chút sai sót, cái mạng nhỏ của ông sẽ không còn đâu.”
Nhìn thấy sự lạnh lẽo hung tàn của Diệp Vô Phong, Mộ Dung Trí đau đến mức cả người toàn mồ hôi, cũng không dám mắng Diệp Vô Phong nữa, vốn dĩ ông ta cũng chẳng dám trêu tức tên ma quỷ này.
“Cậu… có thể tha mạng cho tôi hay không?” Cảm nhận được tính mạng của mình chịu sự uy hϊếp rất lớn, vẻ kiêu ngạo của Mộ Dung Trì lập tức biến mất đâu không thấy, ông ta bắt đầu ăn nói khéo nép.
“Tha mạng cho ông sao? Cái này còn phải xem tâm trạng của tôi thế nào.” Diệp Vô Phong nhếch môi, “Không phải ông luôn không thèm quan tâm đến tính mạng của hạng người xoàng xĩnh như chúng tôi sao?”
“Ra đây đi! Không cần phải lén lút nữa!” Đột nhiên Diệp Vô Phong hét về phía bóng tối.
“Còn có người đứng xem sao?” Mộ Dung Trí không thể động đậy, cũng không có cách nào quay đầu lại nhìn.
“Bộp! Bộp!” Có người vỗ tay, tiếp sau đó là có một giọng nữ hiền hòa vang lên: “Tốt lắm! Ra tay quyết đoán, Diệp Vô Phong quả nhiên là một nhân vật lớn.”
Diệp Vô Phong không cảm nhận được sự thù hằn từ trên người phụ nữ này, nhưng anh lại có thể cảm nhận được công lực của người phụ nữ này nhất định cũng đã đạt đến cấp độ tông sư. Bằng không, không thể nào có chuyện cô ta có thể đi đến tầng ba không một tiếng động thế này, rồi bây giờ mới để Diệp Vô Phong phát hiện ra.
Khuôn mặt của người phụ nữ bày vô cùng xinh đẹp, nhìn rất trẻ, làn da cũng được chăm sóc rất tốt, thân pháp lại cực kỳ tuyệt vời. Cô ta có thể cố gắng che dẫu công lực của mình, nhưng sao có thể thoát khỏi quan sát của Diệp Vô Phong chứ?
“Cô gái xinh đẹp kia, cô là ai?” Diệp Vô Phong khoanh tay đứng nhìn, mỉm cười nhìn người phụ nữ đứng trước mặt.
“Tên tôi là Tiêu Sắc.” Dáng vẻ của người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, mang theo trạng thái không hề đề phòng đi đến gần một người nguy hiểm như Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong cảm thấy Tiêu Sắc hơi thấp hơn mình một chút, anh liền cúi đầu nhìn khuôn mặt tinh tế của cô ta: “Tiêu Sắc của Hồng bang sao?”
Tiêu Sắc búng tay một cái: “Quả nhiên là Diệp Vô Phong.”
Diệp Vô Phong uy hϊếp: “Cô đã nhìn thấu hành động đêm nay của tôi, nếu như tôi muốn gϊếŧ người diệt khẩu, vậy thì cô sẽ rất nguy hiểm đấy. Bởi vì tôi không phải người biết thương hoa tiếc ngọc.”
Tiêu Sắc dễ dàng nghiêng đầu: “Kẻ thù của kẻ thù thì chính là bạn! Bây giờ anh đã đắc tội với nhà Mộ Dung, còn Tiêu Sắc tôi đây lại có thâm thù đại hận với nhà Mộ Dung! Tôi đã phải ẩn nấp ở Hải Hoa năm năm, trong thời gian đó làm qua rất nhiều công việc chỉ nhằm mục đích báo thù! Mười năm trước, cha mẹ tôi cùng với những người anh em của họ, đã bị Mộ Dung Hào Giang và Bát Tí Hải Thần dưới tay ông ta gϊếŧ sạch, tình trạng lúc ấy cực kỳ thê thảm…”