TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Cấp Ở Rể Diệp Vô Phong
Chương 257: Cách vận hành kỳ quái.

Hai người Bạch Nhạn Phi và Tiết Phi đang rơi vào hôn mê đã được người ta đưa đến rất nhanh.

Là một trong những nhân vật quan trọng bên phía Tiêu Sắc nên đương nhiên Tiêu Ngưu Nhi nhất định phải được tham dự vào chuyện này. Nhưng sau đó đã bị Tiêu Sắc trách mắng nhiều lần, nhắc nhở cậu ta không thể làm ra mấy chuyện quá đáng ngay trong thời khắc mấu chốt này.

Đối mặt với hai người hôn mê đang nằm trên giường, Tiêu Ngưu Nhi nín thở. Vốn dĩ cậu ta không hề biết nên giải quyết chuyện này thế nào.

“Anh Diệp, mời anh.” Thái độ của Tiêu Sắc đối với Diệp Vô Phong đương nhiên là vô cùng khách khí.

Còn Mộ Dung Trí thì đã bị thương ở chân, không thể đứng thẳng nổi. Ông ta chỉ có thể ngồi trên xe lăn, để Diệp Vô Phong đẩy vào căn phòng này.

Theo phép lịch sự, Diệp Vô Phong cũng không hề lục soát người của Mộ Dung Trí.

Anh đẩy Mộ Dung Trí đi đến trước mặt Bạch Nhạn Phi: “Mộ Dung Trí, ông là Đại sư của phái Long Môn nên hẳn phải hiểu rõ cô ấy đã trúng phải loại bùa chú nào. Tôi nghĩ, chắc hẳn ông có thể giải quyết vấn đề trên người cô ấy đúng không hả?”

Mộ Dung Trí nhìn sang, liếc mắt lập tức biết ngay Bạch Nhạn Phi đã trúng loại bùa tên là Ngũ Độc Mê Hồn, nhưng, ông ta lại cố tình nghiền ngẫm nói: “Diệp Vô Phong, sao cậu có thể đảm bảo sau khi tôi chữa khỏi cho cô ta xong, tôi sẽ được bảo toàn tính mạng chứ?”

Diệp Vô Phong lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông thấy vì sao ông lại có thể sống hả? Mộ Dung Trí, tôi không ngại nói cho ông biết. Ông có thể cứu sống hai bọn họ thì tối đa cũng chỉ tranh thủ cơ hội được sống thêm một thời gian thôi. Tôi không cần phải lừa gạt ông làm gì.”

“Hả?” Mộ Dung Trí không sao ngờ tới, Diệp Vô Phong đã hoàn toàn phá hỏng con đường sống của ông ta rồi!

Cho dù Mộ Dung Trí ông tu Đạo rất có thành tựu, nhưng mà muốn khiến ông ta nhìn thấu được chuyện sinh tử, vậy thì khó càng thêm khó.

Con người mà, chỉ có thể sống một đời, còn chuyện kiếp sau gì đó, đều là lừa mình dối người hết.

Ánh mắt Mộ Dung Trí lấp lóe một thoáng: “Diệp Vô Phong, cảm ơn sự thẳng thắn của cậu. Nhưng mà, dựa vào năng lực của tôi, dưới tình huống đang bị thương thì chỉ có thể cứu sống được một trong hai người đó, cậu phải cân nhắc cho thật kỹ.”

Diệp Vô Phong hơi suy ngẫm rồi nói: “Cứu Tiết Phi trước.”

“Hả?” Mã Vũ lập tức cảm thấy kinh hãi: “Anh Phong, phải cứu cô chủ trước chứ!”

Hàn Kỹ cũng lập tức gật đầu nói: “Đúng đúng! Đương nhiên là phải cứu cô chủ trước rồi! Kể cả là bây giờ Tiết Phi tỉnh lại, anh ấy nhất định sẽ đồng ý với suy nghĩ của chúng tôi!”

Mã Vũ lớn tiếng nói: “Đúng vậy! Nhất định Tiết Phi sẽ đồng ý!”

Tiêu Sắc và Tiêu Ngưu Nhi nhìn thấy cảnh này, hai người không kìm được mà rưng rưng nước mắt: Quả nhiên Diệp Vô Phong là người có tình có nghĩa! Không cứu hồng nhan tri kỷ của mình lại đi cứu một người vệ sĩ không liên quan sao?

Diệp Vô Phong nói: “Mộ Dung Trí, ông nghe kỹ cho tôi, trước tiên phải cứu sống Tiết Phi! Nếu không, tôi dùng một chiêu đánh chết ông ngay lập tức.”

“Anh Phong! Không được! Cứu cô chủ trước!” Hai người Mã Vũ và Hàn Kỳ “bộp bộp” một phát quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Vô Phong: "Anh Phong, cho dù như thế nào, anh nhất định phải đồng ý với chúng tôi chuyện này! Cứu cô chủ trước, nhất định phải vậy.”

Diệp Vô Phong vốn dĩ không muốn nói nhiều lời. Anh đứng giữa hai người, một tay bên nọ một tay bên kia đẩy hai người này ra ngoài: “Ra ngoài! Cứu Tiết Phi trước! Nếu như có đầu óc sáng suốt của Bạch Nhạn Phi ở đây, cô ấy nhất định sẽ ủng hộ quyết định của tôi!”

“Không! Không thể được! Anh Phong! Hai anh em chúng tôi thay Tiết Phi cầu xin anh!” Hai người đó quỳ mãi không dậy, nước mắt chảy dài! “Bộp bộp bộp” dập đầu xuống đất.

Ai nói Lưu Bị bỏ con thì có thể mua chuộc được lòng người? Nhìn hành động lần này của Diệp Vô Phong thì đâu không phải là đang thu hoạch lòng người, mà là anh thực sự nghĩ như vậy!

Mộ Dung Trí tiếp tục nghiền ngẫm: “Ha, trong các người ai sống ai chết thì có liên quan gì đến tôi! Dù sao ông đây kiểu gì cũng phải chết thôi.”

Ông ta nhìn về phía Diệp Vô Phong: “Nói đi, muốn tôi làm gì thì mới có thể cho tôi con đường sống.”

Diệp Vô Phong cũng đang rất kích động, dữ dằn nói: “Đây vốn dĩ là tổn thương do bữa tiệc của phái Long Môn mấy người gây ra! Vậy nên, khôi phục về dáng vẻ ban đầu chính là nghĩa vụ của ông! Đừng nói đến chuyện điều kiện với tôi!”

Anh đã dùng chính sự lạnh lùng tàn nhẫn để chứng minh quyết tâm của mình. Nếu như Mộ Dung Trí không chịu phối hợp, anh tình nguyện xử lý tên Mộ Dung Trí này! Ngọc nát đá tan!

Đương nhiên, anh đang đánh cược, nhất định Mộ Dung Trí sẽ không dám không phối hợp, nếu không, cái mạng nhỏ của ông ta sẽ rất khó đảm bảo.

Quả thật Mộ Dung Trí rất sợ hãi, nhưng ông ta có thể nhìn ra người Diệp Vô Phong quan tâm hơn thật ra chính là cô gái xinh đẹp kia, cũng chính là Bạch Nhạn Phi!

Ông ta đẩy xe lăn đi đến trước giường bệnh, đến gần một chút rồi nói: “Diệp Vô Phong, dựa vào công lực hiện tại của tôi có lẽ chỉ có thể cứu sống được một người, cậu cũng đừng có trách tôi.”

“Đừng nói nhiều nữa, mau bắt đầu đi!” Thật ra Diệp Vô Phong cũng đã thấy vô cùng nôn nóng.

Mộ Dung Trí cố nén đau đớn tột cùng bên chân phải, ông ta đứng dậy bắt đầu ra tay.

Sau một loạt động tác cầu nguyện phức, ông ta bỗng nhiên rút một tấm bùa chú màu vàng nhạt trên người ra, vung tay lên. Ấy thế mà tấm bùa kia tự động bốc cháy, mang theo ánh lửa bay về phía Tiết Phi!

Mã Vũ và Hàn Kỳ cùng nhau nhìn về phía Diệp Vô Phong, tất cả mọi người đều rất nôn nóng.

Bất chợt! Lá bùa bị đốt lên kia đã hóa thành tro tàn, nhưng dường như đám tro tàn kia lại mang theo một luồng năng lượng không rõ ràng nào đó, chui vào cơ thể của Tiết Phi!

Đám tro thì ở lại bên ngoài, còn nguồn năng lượng kia thì dung nhập vào người Tiết Phi.

Mộ Dung Trí đứng dậy, sau đó từ từ ngồi lại vào xe lăn, trên đầu chảy đầy mồ hôi.

“Đã xong rồi sao?” Mã Vũ thấy Tiết Phi vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, nghi ngờ hỏi dò.

Tiết Phi đang ngồi trên giường bệnh bỗng nhiên ngồi dậy, đôi mắt mở thật to, cả người anh ta dường như bị mất đi ý thức, ánh mắt trống rỗng.

“A!” Tiết Phi hét thảm một tiếng. Sau đó anh ta xé nát quần áo của mình, giống như thể có hàng ngàn hàng vạn con côn trùng đang bò trong đó. Anh ta lăn lộn trên giường bệnh mấy vòng, rồi ngã xuống dưới giường bệnh, lại tiếp tục lăn lộn trên mặt đất.

“Khốn kiếp!” Diệp Vô Phong lập tức túm chặt cổ áo của Mộ Dung Trí, đánh ông ta hai cái: "Rốt cuộc ông đã làm gì với anh ta?”

Mộ Dung Trú cười lạnh: “Tôi đã cho cậu ta dùng bùa Âm Dương Sinh Tử. Bây giờ sống chết của tôi và cậu ta liên hệ chặt chẽ với nhau. Chỉ cần tôi chết, cậu ta cũng sẽ mất mạng ngay lập tức.”

“Cái gì?” Mã Vũ và Hàn Kỳ đang xem xét tình trạng của Tiết Phi, sau khi nghe xong lập tức giận dữ. Tức giận đến mức gân xanh trên trán hai người nảy lên, nhưng cũng không dám đánh chết Mộ Dung Trí.

Bởi vì lúc nãy khi Diệp Vô Phong đánh Mộ Dung Trí hai cái, rõ ràng Tiết Phi cũng bị người đánh hai cái giống như vậy! Mẹ nó chứ cái này thật sự quá kỳ quái rồi!

Cái này có lẽ là một loại pháp thuật có cách vận hành rất thần bí? Khi Mộ Dung Trí nhận tổn thương, bằng một cách nào đó nó cũng sẽ chuyển lên người Tiết Phi?

Diệp Vô Phong cũng không dám tiếp tục đánh Mộ Dung Trí. Thấy Tiết Phi đã bình tĩnh lại, không tiếp tục xé quần áo của mình nữa, nhưng lại thành ra dáng vẻ rất yếu ớt.

“Anh Diệp, làm thế nào bây giờ?” Tiêu Sắc cũng chưa từng thấy loại tình huống quái dị thế này, cô ta gấp rút hỏi thăm.

Diệp Vô Phong không trả lời, nhanh chóng xé toang quần áo của Mộ Dung Trí ra. Quả nhiên, trong ngực ông ta có một túi vải được buộc rất chặt chẽ, Diệp Vô Phong lập tức cầm lấy, mở ra từng lớp một.

“Của tôi! Tên khốn kiếp kia! Nó là của tôi!” Khóe mắt Mộ Dung Trí bị rách, quát Diệp Vô Phong.

“Ngoan ngoãn một chút!” Tiêu Ngưu Nhi vung tay ra, đánh một cái lên đầu Mộ Dung Trí.

Tiết Phi đang ở bên cạnh cũng nghiêng đầu một cái, giống như cũng bị đánh như thế!

“Tiêu Ngưu Nhi! Em mau dừng tay lại cho chị!” Tiêu Sắc giật nảy mình, lập tức đẩy Tiêu Ngưu Nhi ra.

“Đó là đồ của tôi! Mau trả lại đây!” Mộ Dung Trí khàn giọng quát lên.

Ngón tay Diệp Vô Phong lướt nhanh như bay, điểm vào huyệt đạo của ông ta: “Tiêu Sắc, người này vô cùng nguy hiểm. Tìm tất cả những thứ có trên người ông ta đến đây, sao đó buộc hết chúng lại thành một mớ!”

Đọc truyện chữ Full