“Ngươi gϊếŧ Hắc Ngao?”
Lời nói của Lạc Nam lập tức khiến Đông Minh Triết phì cười, mặc dù hắn biết người gϊếŧ Hắc Ngao không phải thuộc Hải Hồng Phái, nhưng nhìn bộ dạng trẻ tuổi của Lạc Nam, hắn cảm thấy buồn cười…
Một tiểu tử vắt mũi chưa sạch gϊếŧ Hắc Ngao? Xem hắn là thằng ngu sao?
Bất quá rất nhanh hắn phát hiện bầu không khí có phần không đúng, bởi bất kể Thủy Nương Khanh, Thủy Hùng hay đám trưởng lão cũng đều đang dùng ánh mắt nhìn một thằng ngu nhìn hắn…
“Chuyện gì?” Đông Minh Triết khó hiểu cau mày…
“Bẩm thiếu chủ, theo tin tức chúng ta đạt được, người gϊếŧ Hắc Ngao xác thực là một thanh niên trẻ tuổi chưa đạt tới Hóa Thần!” Một lão già đi sau lưng hắn truyền âm…
“Thật?” Đông Minh Triết sửng người, bản thân hắn vốn có phần lười biếng, nên khi đạt được tin tức chỉ xem qua loa, hơn nữa nhân vật như Hắc Ngao bị gϊếŧ hắn cũng chẳng quan tâm nên không chú ý chi tiết…
“Chính xác! Không tin ngươi có thể thử một chút!” Lạc Nam cười thản nhiên nói, ánh mắt màu trắng nhẹ nhàng chóp chóp khiến Đông Minh Triết rùng mình…
“Haha, nếu ngươi đã dâng tới cửa không có lý do gì Hắc Sát không nhận, chấp nhận cho ngươi cùng Thủy Nương Khanh đến sào huyệt Cá Mập!” Đông Minh Triết cười gượng, dùng ánh mắt nhìn người chết để nhìn Lạc Nam…
“Có cần ta đem tu vi phong ấn hay không?” Lạc Nam bình thản hỏi…
“Haha, đương nhiên là cần! dù ngươi chỉ là Nguyên Anh tu sĩ, nhưng có thể gϊếŧ Hắc Ngao nhất định có chút thực lực, Phong Ấn Phù rất quý giá, có thể mang ra sử dụng trên thân ngươi nên cảm thấy vinh hạnh!”
Đông Minh Triết ra vẻ đương nhiên nói, hắn cũng không ngu mà để Lạc Nam bảo toàn tu vi đi cùng Thủy Nguyên Khanh, chẳng may tên này bắt nàng bỏ trốn mất dạng, khi đó ai chịu trách nhiệm?
Chỉ cần đem tu vi hai người Phong Ấn, khi đó chẳng thể tạo nên sóng gió gì…
“Phong Ấn Phù?” Thủy Nương Khanh nhướn mày…
“Đúng vậy, chính là Địa Cấp Cực Phẩm Phong Ấn Phù, dưới Luyện Hư Viên Mãn đừng mong hóa giải, toàn bộ Đông Minh Thương Hội chỉ có hai tấm mà thôi…, Hắc Sát căn dặn phải chính mắt ta nhìn thấy Nương Khanh tỷ bị phong ấn thực lực…”
Đông Minh Triết cố ý lẩm bẩm nói tiếp:
“Hơn nữa trong vòng ba ngày, nếu ta vẫn không bình an trở về Đông Minh Thương Hội, Thủy Mặc cũng sẽ gặp họa nha!”
Lời này có Đông Minh Triết ý tứ rất rõ ràng, Hải Hồng Phái không được ra tay với hắn, nếu hắn có chuyện gì Thủy Mặc cũng sẽ lãnh hậu quả…
“Từ bao giờ Đông Minh Thương Hội các ngươi trở thành chó săn trung thành cho Băng Cá Mập Đen thế?” Một vị trưởng lão mở miệng chế giễu…
Đông Minh Triết xụ mặt, bất quá vẫn thản nhiên đáp:
“Chỉ trách đây là thế giới mạnh được yếu thua, Đông Minh Thương Hội chúng tôi không có Luyện Hư Kỳ cường giả…chỉ trách Hải Hồng Phái các ngươi thực lực yếu hơn Băng Cá Mập Đen…haizz đáng tiếc cho một cái đã từng là Bát Cấp Thế Lực…”
“Ngươi…”
Đám trưởng lão giận dữ đến gương mặt đỏ bừng, nếu ngàn năm trước không xuất hiện phản đồ, Hải Hồng Phái làm sao lâm vào bước đường này?
“Không cần tiếp tục nói nhảm! Phong Ấn đi!” Thủy Nương Khanh lạnh giọng quát…
“Ây da, Nương Khanh tỷ nóng lòng gả cho Hắc Sát đến thế sao? cũng đúng thôi, hắn mặc dù già một chút, nhưng có thể đột phá Luyện Hư Trung Kỳ khi gần 800 tuổi, cũng là nhân vật không tầm thường…” Đông Minh Triết thở dài tiếc nuối, chép chép miệng…
Lạc Nam ánh mắt lóe lên, nếu không vì an nguy của Thủy Mặc tên này đã trở thành một xác chết trước mặt hắn, quá đáng ghét…
“Ta không thể gϊếŧ ngươi, nhưng lấy một bộ phận trên người ngươi được chứ?” Thủy Nương Khanh sát khí lượn lờ quanh thân, trong mắt xuất hiện ý lạnh như hàn băng…
Đông Minh Triết rùng mình, trong lòng tức giận cười gằn: “Nếu không phải “người kia” nhắm vào Dị Thủy của ngươi, đâu cần tốn công tốn sức như vậy…nữ nhân sắp chết đến nơi còn không biết!”
Ngoài mặt lại im miệng, từ nhẫn trữ vật lấy ra một tấm Phù Lục chứa vô số cổ tự huyền ảo lượn lờn, chính là Phong Ấn Phù…
Thủy Nương Khanh sắc mặt hơi đổi, cảm giác cho nàng biết mình không thể phá giải tấm phù này…
“Yên tâm đi! Có ta…” Một âm thanh nhàn nhạt truyền vào tai nàng…
Thủy Nương Khanh thân thể nhẹ rung, trong lòng dâng lên cảm giác an tâm khó hiểu, vô ý thức liếc về thanh niên vẫn thản nhiên đứng đó như chưa có gì xảy ra…
Đông Minh Triết thấy tình cảnh này cho rằng Thủy Nương Khanh sợ hãi Phong Ấn Phù, mở miệng cười chế giễu:
“Nương Khanh Tỷ đứng im nha, Phong Ấn Phù rất quý giá, nếu xảy ra ngoài ý muốn, Thủy Mặc sẽ rất đau khổ a…”
Tên này mở miệng ngậm miệng là đem tính mạng Thủy Mặc ra uy hϊếp, uổng công trước đó tiểu tử ngốc còn tin tưởng hắn, giao dịch hàng hóa với hắn…
Người của Hải Hồng Phái thật sự bị chọc giận, nếu lần này tai qua nạn khỏi, bọn hắn tìm Đông Minh Thương Hội giải quyết trước tiên…
Bất quá nghĩ lại tình cảnh hiện tại khiến sắc mặt cả đám đều khó coi… Thủy Mặc rất được lòng đám trưởng lão, vì thế không ai ở đây mở miệng khuyên nhủ Thủy Nương Khanh từ bỏ cứu hắn…
Hơn nữa đám trưởng lão chính là trưởng bối của đôi tỷ muội này, nhìn bọn hắn từ nhỏ lớn lên, rất hiểu tính cách của bọn hắn, nhìn vẻ mặt quyết tuyệt của Thủy Nương Khanh hiện tại, dù có khuyên nhủ nàng cũng chẳng thèm nghe đâu…
Trong lúc nhất thời cả đám chỉ âm thầm cầu nguyện Thủy Nương Khanh có suy tính riêng nào đó hóa nguy thành an, bằng không Hải Hồng Phái lần này thật sự xong rồi…
Nghĩ đến đây cả đám âm thầm hận đến nghiến răng nghiến lợi tên gian tế, nếu phát hiện ra hắn là ai, nhất định lăng trì xử tử cho hả giận…
“Nương Khanh tỷ đứng im nha, ta bắt đầu dùng Phong Ấn Phù rồi…”
Đông Minh Triết đem Phong Ấn Phù hướng đến trước người Thủy Nương Khanh…
“Khoan đã!” Phúc bá vội vàng la lên, hai mắt rưng rung nhìn Thủy Nương Khanh nói:
“Tiểu thư, chi bằng chúng ta dốc hết lực lượng Hải Hồng Phái, liều chiến một trận với đám súc sinh Cá Mập Đen, dù chết cũng kéo bọn hắn chôn cùng…”
“Đúng vậy, chiến một trận!” Đám trưởng lão bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhao nhao rống to…
“Im miệng, chiến một trận? chỉ sợ đại chiến chưa phát ra thì các ngươi đã nhận được đầu của Thủy Mặc rồi!” Thủy Nương Khanh nghiêm nghị quát lớn…
Đám người hai mặt nhìn nhau, khí thế yểu xìu xuống…
Thủy Mặc làm người nghĩa khí lại chân thành, được lòng từ trên xuống dưới toàn bộ thành viên Hải Hồng Phái, nếu nhận được đầu của hắn, chỉ sợ sĩ khí toàn Phái lập tức mất hết, lấy gì mà chiến đây?
Tên gian tế kia nhất định rất hiểu rõ điều này, vì thế mới dám đề nghị Cá Mập Đen dùng Thủy Mặc làm con mồi như vậy…
“Vẫn là Nương Khanh tỷ sáng suốt, nhận lấy phong ấn đi!” Đông Minh Triết âm thầm vuốt mồ hôi lạnh, nếu Hải Hồng Phái thật sự liều mạng, người đầu tiên chết sẽ là hắn a…
Không tiếp tục chần chờ nữa, hắn đem mặt trên của Phong Ấn Phù hướng về Thủy Nương Khanh, sau đó bóp nát…
Theo sau đó, mọi người có thể nhìn thấy vô tận phù vân huyền ảo lấp lánh ánh sáng đột ngột từ tấm Phong Ấn Phù xuất hiện, hình thành một trận văn hình tròn, đem Thủy Nương Khanh bao phủ…
Tiếp đó, lấy tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy, đám phù văn nhanh chóng hội tụ lại phía sau lưng của Thủy Nương Khanh, tiến vào cơ thể nàng…
Cũng theo đó, tu vi Luyện Hư Sơ Kỳ cấp tốc hạ xuống…
Hóa Thần, Nguyên Anh…Trúc Cơ…Luyện Khí…
Cho đến tận cấp bậc Luyện Khí thì dừng lại…
Thủy Nương Khanh sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nàng lúc này đã không còn đường lui nữa…
Quyết định đánh cược số phận của toàn bộ Hải Hồng Phái, số phận của cuộc đời nàng vào tay một người…
Một người nàng tiếp xúc chưa lâu, một người có thể khiến đệ đệ của nàng cam tâm tình nguyện gọi một tiếng đại ca…một người khiến mẫu thân nàng vừa mắt…và khiến nàng nổi giận…cũng là người bị liên lụy vào chuyện này…
Đông Minh Triết làm xong, lại lấy ra tấm Phong Ấn Phù khác, một lần nữa hướng về Lạc Nam sử dụng…
Lạc Nam lập tức cảm giác có một lực lượng mạnh mẽ nào đó đem thực lực của mình giam cầm, mà cổ lực lượng mạnh mẽ này chỉ tập trung chủ yếu ở trung tâm phần lưng, sau đó mới rải rác khắp cơ thể…
Tu vi của hắn cũng bị hạ xuống Luyện Khí Sơ Kỳ…
“Chậc chậc, không sai…tiếp đó nhờ các vị thả ra tù binh của chúng tôi, bọn hắn sẽ theo ta về báo tin bình an, sau đó chuẩn bị sẳn sàng long trọng để tiếp đón Nương Khanh tỷ giá đáo…đương nhiên vẫn còn vị tiểu huynh đệ này…”
Đông Minh Triết cười cười nhìn Thủy Nương Khanh, lại nhìn sang Lạc Nam…cảm thấy hết sức thú vị trước vẻ mặt tức giận nhưng không làm được gì của bọn họ…
“Tam trưởng lão ngươi đi thả ra đám tù binh…!” Thủy Hùng âm trầm hạ lệnh, lại hướng về Đông Minh Triết gằn giọng:
“Các ngươi có thể cút!”
“Haha, cáo từ…Hắc Sát rất chờ mong Nương Khanh tỷ…” Đông Minh Triết cười ha hả…
“Công tử, để tiểu tử này đi cùng Thủy Nương Khanh có vấn đề gì không?” Một tên lão già đi sau Đông Minh Triết nhìn Lạc Nam hỏi…
“Có vấn đề gì chứ? một tiểu tử Nguyên Anh Viên Mãn bị Phong Ấn mà thôi, chẳng lẽ làm nên trò trống gì sao?” Đông Minh Triết cười nhạt đáp…
“Thế nếu hắn nhân cơ hội cưỡиɠ ɧϊếp Thủy Nương Khanh thì sao? Thủy Nương Khanh hiện tại có thực lực ngang bằng hắn a…” Một lão già khác truyền âm…
“Chuyện đó người cần lo là Hắc Sát, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi!” Đông Minh Triết không sao cả trả lời…
Trong lòng cười lạnh, mục tiêu của “người kia” là Dị Thủy, về phần thân thể và dung nhan tuyệt trần của Thủy Nương Khanh mặc dù đáng tiếc thật, nhưng đại sự vẫn quan trọng hơn…
Hai lão già nhìn nhau, biết điều im miệng không tiếp tục nói…
“Phúc bá, lập tức chuẩn bị thuyền!…”
Phúc Bá cắn răng, xoay người rời đi…
“Nương Khanh, có suy tính gì chứ?” Thủy Hùng lo lắng hỏi, đám trưởng lão lập tức nghiêm nghị vểnh tai…
Thủy Nương Khanh lắc đầu, nhẹ giọng nói:
“Đến đâu hay đến đó đi…dù ta phải tự bạo cũng không để bọn hắn đạt được ý đồ, chỉ cần Thủy Mặc còn sống thì Hải Hồng Phái sẽ có ngày đông sơn tái khởi, trước hết phải giữ mạng cho hắn!”
Thủy Hùng và đám trưởng lão hai mặt nhìn nhau, sắc mặt cả đám như tro tàn, lúc này mới chú ý đến Lạc Nam đang đứng tại nơi đó…
Trong mắt Thủy Hùng lóe lên tia sáng, nhìn hắn mở miệng:
“Lạc công tử, ngươi tự nguyện nộp mình cho bọn hắn chắc có tính toán gì chứ?”
“Trong tình cảnh đó có thể làm gì khác được chứ? ta cũng không thể làm liên lụy Thủy Mặc a…” Lạc Nam gương mặt hết sức khó coi, ra vẻ bất lực trả lời…
“Haizz, là Hải Hồng Phái chúng tôi liên lụy đến ngươi…đến thời điểm nguy cấp, công tử cứ việc bỏ trốn nếu có thể!” Người lên tiếng là một lão già có tu vi quanh thân là Hóa Thần Trung Kỳ, chính là Đại Trưởng Lão của Hải Hồng Phái…
Đám người cũng bị cảm động trước tấm lòng “hy sinh vì nghĩa” của Lạc Nam…
“Tiểu tử biết rồi! nếu có thể ta sẽ mang theo Thủy Mặc và Thủy tiểu thư chạy trốn!” Lạc Nam chân thành nói…
Thủy Hùng và đám trưởng lão nhìn nhau thở dài, ngươi quá ngây thơ rồi, dù là Hóa Thần Viên Mãn cũng không thể chạy khỏi tay Luyện Hư Kỳ a, huống hồ còn bị Phong Ấn…
Đám người thầm mong Hắc Sát giữ đúng lời hứa, thả Thủy Mặc trở về…
Thủy Nương Khanh lẳng lặng nhìn Lạc Nam, không biết đang suy nghĩ gì…
…
Một ngày sau, trước đôi mắt đỏ bừng ướt đẩm cùng vẻ mặt như đưa đám của Dì Hoa, Lạc Nam và Thủy Nương Khanh bước xuống thuyền…
“Tiểu Nam, Dì Hoa tin tưởng ngươi cùng Nương Khanh sẽ tạo nên kỳ tích!”
Chỉ là không ai biết rằng, ngoài vẻ mặt đưa đám đó, Dì Hoa truyền âm vào tai hắn một câu như vậy…
Lạc Nam chỉ ném lại cho nàng một nụ cười ân tâm…
Thủy Nương Khanh hiện tại chỉ là Luyện Khí Kỳ tu sĩ, Phong Ấn Phù đang làm rất tốt vai trò của nó, bất quá gương mặt nàng vẫn lạnh lùng như sương, không biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc gì…
Thuyền hai người sử dụng là một kiện Huyền Cấp Cực Phẩm của Hải Hồng Phái, diện tích không quá lớn nhưng chẳng cần người cầm lái, có thể di chuyển theo ý muốn của Thủy Nương Khanh…đương nhiên tiêu hao Linh Thạch…
Đám người Đông Minh Triết đã sớm mang theo tù binh của Băng Cá Mập Đen rời đi cùng hai Chiến Thuyền Cá Mập lần trước Lạc Nam cướp được…, chắc hẳn sẽ trở về Minh Đảo rồi lập tức báo cáo tình hình với Hắc Sát thông qua thủ đoạn truyền tin của bọn chúng…
Dù sao thì khoảng cách từ Minh Đảo đến Hồng Đảo gần hơn khoảng cách từ Hồng Đảo đến hang ổ của đám Cá Mập…
Vì thế mà Hắc Sát mới cho Thủy Nương Khanh thời gian đến tận 7 ngày để tìm đến hắn…
…
Thuyền mà Thủy Nương Khanh và Lạc Nam dùng có hình dạng giống một Sao Biển năm cánh, kích cỡ không quá to, chỉ có hai căn phòng và một khoang thuyền…bất quá với hoàn cảnh hiện tại đã đầy đủ…
Thủy Nương Khanh đứng ở trước mũi thuyền, tựa người vào lan can, mái tóc dài màu xám khói thoải mái tung bay trong gió biển, một làn váy đen ôm sát cơ thể lung linh, đôi môi màu tím nổi bậc khép hờ, ánh mắt nhìn xa xăm…
Thuyền vẫn chầm chậm rời bến…
Lạc Nam im lặng ngắm nhìn tình cảnh giai nhân và biển cả mà thoáng thất thần…
Chợt hắn lấy ra giấy trắng và bút họa, ngắm nhìn Thủy Nương Khanh, ngay cả hồn lực đều dùng đến, tập trung đến cực điểm…
Từ lần trước ở Bình An Thành phát hiện chúng nữ thích tranh vẽ, Lạc Nam đã bắt đầu tập tành đôi chút…
Với một cường giả Nguyên Anh Kỳ sử hữu ngộ tính nghịch thiên như hắn, thì việc tập trung tư tưởng để làm một việc nào đó không hề khó khăn, ngay cả các Vũ Kỹ và Công Pháp cao thâm cũng dễ dàng lĩnh hội, nói gì đến việc vẽ tranh đây?
Nhưng hắn lại không hài lòng với tranh vẽ cổ điển ở thế giới này, dựa theo ký ức và một chút kiến thức kiếp trước…hắn bắt đầu vẽ tranh theo dạng 3D…
Thủy Nương Khanh dường như đã lâu chưa rời đảo, vẫn say mê ngắm nhìn biển cả mênh mông, thỉnh thoảng vươn đôi tay thon dài tinh xảo ra hít thở…
Lạc Nam vẫn mãi mê công cuộc vẽ tranh của hắn, cả hai người giường như chẳng lo lắng chút nào đối với cơn bão giông sắp tới…
Rốt cuộc, tranh vẽ hoàn tất…
“Đẹp không? nàng là người đầu tiên ta vẽ!” Lạc Nam bước đến, cầm tranh đưa đến trước mặt nàng…
Thủy Nương Khanh vô thức nhìn qua, thân thể sửng lại…đôi mắt to tròn không tự chủ được mở to…
Chỉ thấy trong tranh, một vị giai nhân ngắm nhìn biển cả, chỉ nhìn thấy phần lưng mỹ miều thanh thoát và một gốc nghiêng của gương mặt tuyệt trần, sống động đến cực điểm…
Từng góc độ, từng đường nét tạo nên một tuyệt tác như người và vật trong tranh có thể rời khỏi không gian chật hẹp của mặt giấy vậy…
Quá mức chân thật…
Giai nhân thoải mái hòa mình vào thiên nhiên, ánh mắt xa xăm có hồn nhìn về biển lớn…không phải Thủy Nương Khanh nàng thì là ai?
Chỉ là khác với dáng vẻ lạnh lùng, khóe môi màu tím trong tranh của nàng đang mỉm cười, khiến nàng hơi hoảng hốt trước vẻ đẹp ấy…
“Là một trường phái mới của hội họa sao?” Thủy Nương Khanh không nhịn được mở miệng hỏi…
Lạc Nam lắc đầu, mở miệng cười nói: “Đi trước ta có vô số bậc tiền bối, ta chỉ học họa theo họ mà thôi!”
Thủy Nương Khanh nhíu mày tò mò, hình thái vẽ tranh trông giống như thật thế này lần đầu nàng được nhìn thấy? chẳng lẽ mình lạc hậu đến thế sao?
Nàng không biết rằng chính Lạc Nam lần đầu mang hình thức hội họa này đến Tu Chân giới…
Trong vô thức, Thủy Nương Khanh cẩn thận xếp lại bức tranh, vừa định thu hồi…
“Khoan, ai cho nàng mà thu?”
Một âm thanh hấp tấp vang lên, Lạc Nam đưa tay chọp lấy, vội vàng nhét vào lòng ngực trước hàm răng một lần nữa nghiến đến ken két của Thủy Nương Khanh…