Sau khi Diệp Vô Phong nhận được tin này, sắc mặt anh càng lúc càng khó coi, cô gái nhỏ tên Đinh Thiến này, không thể chịu đựng cơn đau!
Bản thân Diệp Vô Phong luôn chịu sự giám sát của hai bên, muốn tự do hoạt động là vô cùng khó khăn.
Thế là, Tiêu Sắc đã trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Diệp Vô Phong, một mặt vì cô ta là người bản địa, hiểu rõ tình hình Hoa Hải. Mặt khác, võ công Tiêu Sắc cao cường, còn có kinh nghiệm giang hồ phong phú, cũng bảo đảm cho an toàn của chính bản thân cô ta.
Tiêu Sắc rời đi rồi, Quách Vạn Phúc vẫn đứng nguyên tại chỗ, anh ta phải tự mình giám sát Diệp Vô Phong.
Đột nhiên, điện thoại của Quách Vạn Phúc rung lên, anh ta không hề tránh đi, nghe điện thoại ngay trước mặt Diệp Vô Phong: “Alo? Có tình hình gì mới không?”
“Báo cáo đội trưởng Quách, cái tên tài xế Triệu Sự kia, nửa đường đi đã chết rồi.”
“Gì cơ? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế? Sao lại chết?” Quách Vạn Phúc ngẩn người: “Tình huống gì đây?”
“Thủ lĩnh, chúng tôi cũng không biết gì hết, nửa đường đi đột nhiên người ta sùi bọt mép, sau đó đạp chân mấy cái rồi chết rũ luôn rồi!”
“Lập tức cho pháp y kiểm tra xác chết!” Quách Vạn Phúc ra lệnh.
“Nhưng mà, vẫn chưa thông báo cho người nhà của tài xế…”
Quách Vạn Phúc tức giận: “Đây là vụ án hình sự! Lập tức kiểm tra xác chết, bớt phí lời đi!”
Quách Vạn Phúc ngắt điện thoại, quay đầu lại, đùng đùng nổi giận, nói: “Diệp Vô Phong, tài xế Triệu Sự chết rồi, anh còn tóm cổ áo ông ta đúng không?”
Diệp Vô Phong cũng tức giận: “Đệt! Anh đây là muốn đổ trách nhiệm cái chết của ông ta lên đầu tôi à! Cảnh sát các anh xử án như thế này sao? Quả là một đám ngu ngốc! Tài xế kia chết trong tay cảnh sát các anh, trách nhiệm của các anh lớn nhất! Lẽ nào các anh lại không phát hiện ra ông ta có gì bất thường sao? Đây rõ ràng là có người xúi giục gây án! Sao mà anh ngu thế?”
Quách Vạn Phúc cũng bực mình: “Tất nhiên tôi biết là người nhà Mộ Dung đang làm trò! Nhưng không phải bây giờ cũng không có chứng cứ sao?!”
Khuôn mặt của Diệp Vô Phong chỉ cách Quách Vạn Phúc ước chừng 2cm, hai người trừng mắt nhìn nhau, nói: “Anh không có chứng cứ, thì cũng không thể đổ tội lên đầu tôi! Hơn nữa, chuyện tìm chứng cứ, cũng là trách nhiệm của cảnh sát các anh!”
Quách Vạn Phúc rất bực bội, cho dù là tội phạm, hay là dân chúng bình thường, ai nhìn thấy đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự là anh ta cũng đều phải nơm nớp lo sợ, ai dám kiêu ngạo như thế này?
Tên Diệp Vô Phong này, làm sao lại lớn gan như thế chứ?
Điều then chốt là, Quách Vạn Phúc đã nhận định, Diệp Vô Phong chính là tội phạm gϊếŧ chết Mộ Dung Nghĩa và Mộ Dung Tín!
Tội ác tày trời như vậy, thật sự là lần đầu tiên Quách Vạn Phúc chứng kiến.
Nhìn thấy Quách Vạn Phúc lùi ra sau một bước, Diệp Vô Phong lạnh lùng nói: “Đúng rồi, người nhà tài xế kia có thể cũng đang gặp nguy hiểm, đừng trách tôi không nhắc nhở anh.”
“A?” Quách Vạn Phúc nghe xong bèn vội vã ra lệnh cho cảnh sát đứng bên cạnh, lập tức đi tìm người nhà của tài xế Triệu Sự!
Sự việc giống như thế này, chắc chắn là do Mộ Dung Lễ lên kế hoạch, mà còn là do ông ta tự cử người đi thực hiện.
Hơn nữa, ông ta còn phái người đến bệnh viện, chuẩn bị hạ độc thủ với Lâm Thư Âm hoặc Bạch Nhạn Phi.
Lâm Thư Âm và Bạch Nhạn Phi đợi ở bên ngoài hành lang phòng phẫu thuật, bên khu chờ đợi cũng có vài người đang sốt sắng đợi.
Phòng phẫu thuật bệnh viện thành phố Hoa Hải có thể đồng thời tiến hành 18 ca phẫu thuật, người nhà ở khu chờ đợi vô cùng nhiều.
“Đã thông báo cho Đinh Thiến chưa?” Bạch Nhạn Phi hỏi Lâm Thư Âm.
Lâm Thư Âm nói: “Tạm thời không thể để con bé xuất hiện, thế nên chưa thông báo cho nó.”
Bạch Nhạn Phi gật đầu: “Ừm, không thể để bên cảnh sát tìm được con bé.”
Vừa nói đến đây, đột nhiên, cô cảm thấy người đàn ông đứng sau lưng Lâm Thư Âm có gì đó không đúng!
Ở đây rất trật chội! Bạch Nhạn Phi đột nhiên cất bước, dùng bả vai đẩy Lâm Thư Âm sang bên tường, đồng thời tung một nắm đấm đánh trúng mặt người đàn ông đằng sau!
“A?” Sau khi người đàn ông ăn đòn, đầu óc anh ta choáng váng dữ dội, leng keng một tiếng, con dao gạt trong tay người đàn ông đó rơi xuống đất.
Tiêu Ngưu Nhi sốc nặng, bước lên một bước, một cái tát khiến người đàn ông đó lao đao: “Đồ khốn này, thế mà lại là sát thủ?!”
Hàn Kỳ lập tức kéo người đàn ông kia ra ngoài như kéo một con chó chết.
“Thư Âm, chúng ta đến khu chờ đợi, tớ và Ngưu Nhi bảo vệ cậu.” Bạch Nhạn Phi cảnh giác nhìn quanh.
Tiêu Ngưu Nhi đi lên phía trước, hai tay dang rộng, dồn hết những người trước mặt ra: “Tránh ra nào! Tránh ra nào!”
Rất nhiều người phía trước bị dồn cho ngã trái nghiêng phải, khi họ chuẩn bị mắng người, quay đầu lại, nhìn thấy thân hình của Tiêu Ngưu Nhi liền lập tức nén giận im bặt.
Thế là, Lâm Thư Âm đến được một góc, Bạch Nhạn Phi đứng bên cạnh cô, Tiêu Ngưu Nhi đứng mãi bên ngoài như một cái cột sắt đen, quan sát tất cả mọi người đến gần.
Vốn dĩ cũng không đến để tìm chỗ trống, kết quả nhìn thấy Tiêu Ngưu Nhi hung thần ác sát, mọi người nhanh chóng ra đứng chỗ khác, cũng không dám tiến lại gần.
Tuy nhiên, kết quả cuối cùng, lại là ông bố già của Đinh Thiến mất mạng tại chỗ, mẹ con bé lại chết vì cấp cứu vô hiệu.
Biết được tin này, Lâm Thư Âm và Bạch Nhạn Phi bèn phái trợ thủ ở lại thu xếp lễ tang, hai người họ vội vã rời khỏi bệnh viện, trở về công ty Hoa Cường, bởi vì những việc họ phải giải quyết quá nhiều, bận bịu tới sứt đầu mẻ trán.
Diệp Vô Phong đã vây quanh công ty Hoa Cường, đi quanh đủ tám vòng, trông anh vô cùng nhàn rỗi.
Cảnh sát phụ trách giám sát và người nhà Mộ Dung đều cảm thấy cực kỳ bực dọc, rốt cuộc Diệp Vô Phong muốn làm gì? Lẽ nào chỉ vì bảo vệ công nhân công ty Hoa Cường hay sao?
Buổi tối, vệ sĩ của công ty Hoa Cường thay nhau trực ban trong cả ba ca trực, tất cả mọi người đều tinh thần hơn rất nhiều lần, tính cảnh giác vô cùng cao.
“Diệp Vô Phong không có động tĩnh gì sao?” Quách Vạn Phúc đến bên cạnh một trạm gác ngầm phe cảnh sát, nhìn tòa nhà tổng bộ công ty Hoa Cường trước mặt.
“Thủ lĩnh, cho đến hiện tại, Diệp Vô Phong vẫn chưa có động tĩnh gì.”
“Tốt lắm, tiếp tục giám sát! Tôi cảm thấy, một khi bố mẹ Đinh Thiến chết, người của Hoa Cường đều sẽ đến, điều này thể hiện rõ Đinh Thiến có thể đang trốn trong công ty Hoa Cường! Một khi bố mẹ Đinh Thiến chết, Diệp Vô Phong nhất định sẽ tức giận! Có lẽ, anh ta thực sự sẽ làm cái gì đó!” Quách Vạn Phúc lạnh lùng nói: “Lần này, nhất định phải tìm được chứng cứ phạm tội của anh ta!”
“Vâng!”
Đêm đã khuya, đa số đèn điện trong tòa nhà tổng bộ công ty Hoa Cường đã tắt, chỉ còn phòng Lâm Thư Âm và Tiêu Sắc vẫn đang sáng đèn.
Cuối cùng, đèn phòng Tiêu Sắc cũng tắt, xem ra đã nghỉ ngơi rồi.
Một lát sau, toàn bộ tòa nhà tổng bộ công ty Hoa Cường, tầng của Lâm Thư Âm ở cũng đồng thời tắt đèn, ba phút sau lại bật đèn lên.
Quách Vạn Phúc cảm thấy hoa mắt, lắc lắc đầu: “Lẽ nào mất điện rồi?”
Căn phòng anh ta đang ở nằm đối diện với tòa nhà công ty Hoa Cường, đều là ở tầng thứ mấy chục, khoảng cách ước chừng hơn 300 mét.
"Bịch bịch!” Một tiếng vang lớn.
“Chuyện gì thế?” Quách Vạn Phúc bực mình: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không biết, bên phía Hoa Cường căn bản chẳng có động tĩnh gì.”
“Không đúng! Nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi! Người đi bộ trên đường rất ít…” Quách Vạn Phúc tức giận nhìn đường cái cách tòa nhà của mình hơn 100 mét, quả thật không phát hiện được gì, bên phía tòa nhà tổng bộ công ty Hoa Cường, cũng không phát hiện ra tình huống gì đặc biệt.
“Đùng!” Lại một tiếng vang lớn, dường như có gì đó rơi xuống đất!
“Tình hình không đúng!” Quách Vạn Phúc đứng phắt lên, “Lập tức xuống lầu xem xét! Lẽ nào là tòa nhà này xảy ra chuyện?”