TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Bá Chủ
Chương 197: Hậu Cung vs Đa Bảo Các

Bên trong phòng nghị sự Đa Bảo Các...

Lạc Nam cùng hai nữ theo thân ảnh mập mạp của Bảo Lập tiến vào...

Bắt gặp Thủy Nương Khanh cùng Cơ Nhã đang an tĩnh ngồi tại đó, trên mặt vẫn phủ lấy mặt nạ...

Đối diện các nàng chính là hai vị chấp sự xinh đẹp truyệt trần của Đa Bảo Các, Thành Bích cùng Bảo Kiều...

Thành Bích là mỹ nhân phương Đông, còn Bảo Kiều lại là con lai giữa Tây và Đông, có một loại phong tình đặc biệt...

“Mời đạo hữu ngồi!” Thành Bích hướng Lạc Nam ra hiệu...Bảo Kiều bắt đầu pha vài cốc trà...

Lạc Nam gật đầu, thong thả ngồi xuống, bên trái hắn là Nương Khanh cùng Cơ Nhã, mà bên phải là Thanh Tuyền cùng Á Nhi...

Bảo Lập thức thời cáo lui ra ngoài, nơi đây đã không có chuyện của hắn...

“Nghe nói đạo hữu muốn làm ăn với Đa Bảo Các...?” Người lên tiếng là Bảo Kiều...dứt khoát gọn gàng không dài dòng...

Sau khi lễ hội kết thúc, Cơ Nhã và Nương Khanh lập tức tiếp cận hai nàng, bảo rằng muốn hợp tác làm ăn lớn...

Điều này lập tức khiến thương nhân như hai nữ cảm thấy hứng thú, Đa Bảo Các chú trọng nhất thứ gì? Không thể nghi ngờ chính là kinh doanh...

Mà tài lực của Lạc Nam tại buổi Lễ cũng thể hiện được một phần nào, đủ tư cách bàn chuyện với họ...

Tuy nhiên chỉ là bàn chuyện mà thôi...có thật sự hợp tác được hay không phải xem cái giá mà song phương đưa ra là gì...

Đa Bảo Các quả thật hứng thú với kinh doanh, nhưng chỉ đối với những mối kinh doanh lớn, có thể mang lại lợi nhuận khổng lồ mới đủ tư cách để họ hợp tác...

Lạc Nam nhận lấy cốc trà từ tay Bảo Kiều, vô ý liếc sang Thủy Nương Khanh với ánh mắt trêu tức...

“Hứ...”

Nàng yêu kiều gắt một tiếng, hiển nhiên nhớ lại trước kia hắn uống nhầm cốc trà của mình...gương mặt ửng hồng…

Trước ánh mắt của đám người, Vô Lệ mặt nạ tháo xuống, để lộ diện mạo tuấn lãng nhưng tràn ngập tà mị kia...

Con mắt bạc trắng nhấp nháy, khẽ húp một ngụm trà, gật đầu khen ngợi...

“Là ngươi?”

Âm thanh kinh hãi vang lên, Thành Bích xoay người đứng dậy, ánh mắt xinh đẹp trợn tròn nhìn người nam nhân vừa để lộ dung mạo...

Bảo Kiều nhíu chặt lông mày, nàng không hiểu vì sao đồng bạn của mình biểu lộ thất thố như vậy, hơn nữa diện mạo của Lạc Nam mặc dù anh tuấn bất phàm, nhưng lại quá mức xa lạ, nàng hầu như không có ấn tượng gì...

“Đã lâu không gặp nàng...Thành Bích!” Lạc Nam gật đầu mỉm cười, chào hỏi một tiếng...

Nữ nhân này có quen biết với Mộng Ảnh, hắn cũng rất có hảo cảm với nàng...

“Làm sao có thể là ngươi?” Thành Bích thất thần ngồi xuống, đôi mắt vẫn không rời khỏi mặt Lạc Nam...

Hơn hai năm trước, người này chỉ là một thiếu niên tìm đến Đa Bảo Các bán xác yêu thú đổi lấy từng đồng, sau đó phải vào Trường Đấu Thú để tiếp tục kiếm tiền tham gia Đấu Giá...mặc dù Thành Bích rất ấn tượng với thiên phú hơn người của hắn, nhưng không thể nào ngờ được có một ngày hôm nay...

Nói về thiên phú, bản thân Thành Bích nàng không kém...thiên tài gặp qua cũng toàn dạng kinh thiên động địa, vì lẽ đó mặc dù Lạc Nam khi đó rất ưu tú, nhưng nàng cũng chỉ để tâm một chút mà thôi...

Khiến nàng tò mò về hắn, chỉ có duy nhất một điều...người này thủ đoạn cao minh, vậy mà tán đổ Bách Diện Tiên Tử...

Tuy nhiên tò mò thì tò mò, bản thân nàng trăm công nghìn việc, từ sau khi chủ trì Đấu Giá Hội tại Linh Vũ Thành, lại được điều động đến Hải Châu, trợ giúp Bảo Kiều thiết lập Lễ Hội Đổi Vật...

Từ khâu chọn lựa khách mời, đến khâu chọn ra thời điểm thích hợp cũng tốn quá nhiều thời gian...nhân vật được chọn toàn là người vang danh Đại Lục...

Chẳng còn rảnh để tâm đến một thanh niên thiên tài ở thành trì nhỏ khi đó...

Nào ngờ hôm nay, hắn đường hoàng xuất hiện trước mặt nàng, là một Đại Phú Hào giàu có vung tiền như rác...biến hóa quá mức nghiên trời lệch đất...khiến Thành Bích khó thể tiếp nhận...

Bỗng lúc này, một âm giọng từ hư không bí mật truyền vao tai nàng:

“Bẩm Thành chấp sự, theo điều tra...người này còn là Quán Quân Thánh Linh Bảng kỳ vừa rồi, có quan hệ thù địch với khá nhiều thế lực...cũng dây dưa không rõ với không ít nữ thiên tài nổi tiếng...”

Thành Bích hít sâu một hơi âm thầm ghi nhớ, người vừa truyền âm là một trưởng lão đắc lực của nàng, chuyên phụ trách điều tra thông tin tình báo...

“Trên mặt ta có gì sao?” Lạc Nam thấy Thành Bích chăm chú nhìn, mở miệng trêu chọc một tiếng...

“Khanh khách...chỉ là không ngờ tới con cá chép ngày nào...hôm nay đã vượt long môn bay lượn trời xanh mà thôi...” Thành Bích rất nhanh lấy lại bình tĩnh, quyến rũ cười nói...không hổ danh là người có kinh nghiệm trên thương trường…

Bảo Kiều hai mắt lóe lên một tia thú vị, bởi vì vừa rồi nàng cũng lập tức nhận được thông tin từ Lạc Nam qua truyền âm...có thể thấy khả năng tình báo của Đa Bảo Các kinh khủng đến mức nào, hắn vừa lộ mặt lập tức như bị lột trần trước mặt bọn họ...

“Nàng nói đùa...ta hiện tại vẫn còn là cá chép, khoảng cách Long Môn còn xa lắm...” Lạc Nam nhún vai cười khổ...

“Hmmm, để ta đoán xem, ngoại trừ tiểu cô nương này...ba vị còn lại đều là nữ nhân của ngươi...trong đó nhất định có một người là Bách Diện...” Thành Bích mở miệng cười nói, ẩn ý nhìn sang tam nữ vẫn mang mặt nạ...

Về phần nha đầu Á Nhi vừa nhìn bên ngoài đã biết trẻ con, không tính làm gì…

“Không tệ...bất quá Mộng Ảnh không có ở đây, nàng đang bận rộn với nghề giáo viên cao cả...” Lạc Nam cười một tiếng, nhìn sang tứ nữ...

Các nàng hiểu ý, lột xuống mặt nạ...

Ba gương mặt nghiên nước nghiên thành xuất hiện khiến không gian bừng sáng, cộng thêm hai đại mỹ nữ vốn có, toàn bộ căn phòng rực rỡ hơn rất nhiều...

Duy chỉ có nha đầu Á Nhi vẫn mặt đầy bùn đất lấm lem, Lạc Nam cũng mặc kệ nàng...

“Oa, ba tỷ tỷ thật sự xinh đẹp...” Á Nhi vừa nhìn thấy dung mạo thật sự của tam nữ, lập tức hai mắt hiện hình trái tim...

“Thế nào? Còn dám khoác lác mẫu thân muội đẹp hơn sao?” Lạc Nam cười trêu...xoa xoa cái mủ vải trùm trên đầu nàng...

“Đương nhiên, các tỷ tỷ mặc dù xinh đẹp...nhưng mẫu thân vẫn hơn một bậc...” Á Nhi phồng má chóng nạnh, tự tin không giảm...

Lạc Nam hết nói nổi rồi...

“Nhã Băng? Sao lại là cô?”

Thành Bích một lần nửa bật thốt lên nhìn chằm chằm vào Cơ Nhã…

Nàng không biết chuyện hai người này có khế ước Đồng Sinh Cộng Tử, càng không biết quan hệ vi diệu của hai người...thấy một người vốn lạnh lùng như Cơ Nhã đang ôn nhu khoác tay Lạc Nam, sao có thể không kinh ngạc?

Ngay cả Bảo Kiều cũng giật mình, trước đây Tiểu Thư muốn mời Nhã Băng về bên cạnh bị từ chối, hiện tại Nhã Băng lại trở thành nữ nhân của một thanh niên, chuyện này quá mức hoang đường...

“Đa tạ! nếu không có cô...tỷ muội chúng tôi cũng không gặp được Tiểu Nam...” Cơ Nhã hướng Thành Bích cúi người chân thành nói...

Năm xưa chính nàng hướng Thành Bích nhờ hỗ trợ tìm người có khả năng trị thương cho Cơ Băng...từ đó mới nảy sinh quan hệ với Lạc Nam...

Khi đó được Thành Bích nhiệt tình giúp đỡ, Cơ Nhã vẫn luôn trân trọng trong lòng...

Mà Thành Bích lúc này đang dùng bàn tay tinh xảo che lấy đôi môi đỏ mọng, nhìn ngang nhìn dọc Lạc Nam, không biết nói gì cho phải...cuối cùng thốt lên một câu:

“Cơ Băng khỏe rồi chứ?”

“Đa tạ nàng quan tâm, Băng Nhi tình hình rất tốt...hiện tại đang bế quan...” Lạc Nam cũng nhớ lại chuyện xưa, trong lòng tràn ngập nhu tình, nắm bàn tay nhỏ nhắn của Cơ Nhã hôn xuống...

Cơ Nhã mỉm cười hạnh phúc, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm...

“Thật là một nam nhân kỳ lạ...” Bảo Kiều chép chép miệng, nàng vừa nhận được truyền âm tin tức về trận chiến tại U Nguyên...ngay cả sự xuất hiện của Diễm Nguyệt Kỳ cũng biết...

Kiều Kiều tiên tử chợt đối với Lạc Nam tò mò hơn bao giờ hết...người nam nhân này liều mạng đến U Nguyên cứu Cơ Nhã, trách không được mỹ nhân cảm động gửi gắm cả đời...

Thủy Nương Khanh và Tiêu Thanh Tuyền mơ mơ màng màng, đối với chuyện xưa của Lạc Nam hoàn toàn không biết, chỉ có thể vểnh tai nhỏ lắng nghe...

“Vậy xem ra người thanh niên trợ giúp Hải Hồng Phái diệt băng Cá Mập cũng là công tử đây?” Bảo Kiều nhoẻn miệng cười duyên hỏi...

“Chính là tại hạ...” Lạc Nam mở miệng...với khả năng của Đa Bảo Các, dù hắn không nhận cũng lập tức bị tra ra thôi...

Thủy Nương Khanh cũng gật đầu xác định lời của hắn...

“Đúng là một giai thoại anh hùng và mỹ nhân...công tử thật biết cách chinh phục người đẹp a...bất quá Bách Diện của ngươi có biết không?” Thành Bích khanh khách cười hỏi, bộ ngực sửa rung động sau làn áo...

“Ta chưa từng giấu các nàng bất cứ điều gì...sớm muộn sẽ biết!” Lạc Nam cười nhạt nói, một bộ chẳng sợ ghen tuông là gì...

“Thủ đoạn thật cao minh a!” Bảo Kiều yêu kiều nhếch miệng, lúc này bắt đầu đi vào chính sự:

“Công tử muốn cùng Đa Bảo Các hợp tác kinh doanh...?”

Chúng nữ lập tức vểnh tai...

“Không phải ta cùng Đa Bảo Các hợp tác kinh doanh, mà là thế lực của ta hợp tác cùng các vị...chính là Hậu Cung hợp tác cùng Đa Bảo Các...” Lạc Nam đính chính lại...

“Hậu Cung? Thế lực quỷ gì?” Hai nữ liếc nhau, một mặt mộng bức...

“Hậu Cung là một thế lực đang trên đà phát triển của chúng tôi...” Cơ Nhã thay Lạc Nam từ tốn nói...

“Đang phát triển? Đa Bảo Các chúng tôi chỉ hợp tác với đối tượng có đủ tài lực...” Thành Bích thành thật nói thẳng...

Làm ăn điều quan trọng nhất là song phương phải tin tưởng và thành thật với nhau, thà mất lòng trước được lòng sau...mới có thể duy trì lâu dài được...

“Đương nhiên...Hậu Cung sẽ không để Đa Bảo Các thất vọng...ít nhất mỗi năm ta cam đoan các vị thu được không dưới hai mươi vạn Cực Phẩm Linh Thạch...” Lạc Nam chắc chắn nói...

“Một năm hai mươi vạn?” Thành Bích và Bảo Kiều trong mắt xuất hiện vẻ không tin...

Đừng thấy Đa Bảo Các vừa tổ chức một lễ hội đã kiếm được hàng triệu...nhưng đó chẳng qua là cơ hội cực hiếm gặp mà thôi, Lễ Hội không thể thường xuyên tổ chức được, ít nhất phải mười năm mới diễn ra một lần, thậm chí lâu hơn...

Chi nhánh của Đa Bảo Các tại từng thành trì lớn mỗi năm chỉ đạt lợi nhuận khoảng hai vạn Cực Phẩm Linh Thạch mà thôi...

Một mình Hậu Cung dám nói giúp Đa Bảo Các lời được hai mươi vạn, tức là sánh ngang lợi nhuận của 10 thành trì lớn hàng năm...?

Điều này quá khó tin...phải biết bên trong các Thành Trì kia có vô số thế lực từ Nhất đến Bát Cấp mang lại lợi nhuận như vậy…

“Hai mươi vạn đã là con số khiêm tốn...thậm chí vượt qua...chỉ là không biết hai vị dám hợp tác hay không?” Lạc Nam ý vị thâm trường nói...

Hít...

Người trong phòng toàn bộ hít sâu một hơi...

“Chỉ cần lời công tử nói là thật, Hậu Cung sẽ là thế lực hữu hảo nhất của Đa Bảo Các...” Thành Bích và Bảo Kiều liếc nhau, nghiêm túc mở miệng...

“Rất tốt...không biết thế lực hữu hảo của Đa Bảo Các có quyền lợi gì?” Lạc Nam cười cười mở miệng hỏi...

“Chuyện này chưa thể tiết lộ, ít nhất khi chúng ta chưa chân chính hợp tác...” Bảo Kiều nhoẻn miệng cười xinh đẹp, thầm nghĩ nam nhân này hơi nóng vội rồi...

Thành Bích nhanh nhẹn phụ họa nói: “Ít nhất công tử nên cho chúng ta biết hình thức hợp tác là như thế nào...?”

Lạc Nam gõ tay lên bàn, không dây dưa dài dòng, nhàn nhạt mở miệng: “Ta cung cấp hàng...Đa Bảo Các phụ trách bán ra, các vị được quyền thu một phần mười giá cả bên trong đó...”

“Không biết “hàng” công tử nói là gì?” Bảo Kiều hướng hư không gật đầu, không quên mở miệng hỏi...

Trong khoảng khắc đó, không gian chấn động, một kết giới cực mạnh lập tức phong tỏa căn phòng, đem cuộc hội thoại tại đây bảo mật đến cực hạn...

Thành Bích lấy ra Lưu Ảnh Ngọc, bắt đầu thu lại cảnh tượng...hiển nhiên sau khi hoàn thành, có thể mang lên cho toàn thể cao tầng của Đa Bảo Các quan sát...

Tiêu Thanh Tuyền cũng làm y như vậy...

Đây là thời khắc quan trọng, nếu thành công hợp tác, đối với sự phát triển của Hậu Cung sẽ là một bệ phóng khủng bố...

Thân phận của hai nữ tại Đa Bảo Các cực cao, vì thế có thể toàn quyền quyết định...

“Hàng của ta chính là...” Lạc Nam phất tay...

Cộp cộp cộp cộp cộp...

Hàng loạt bình ngọc xuất hiện trên bàn khiến ánh mắt của chúng nữ liên tục nhảy lên...

Dưỡng Nhan Đan...thật nhiều Dưỡng Nhan Đan...số lượng lên đến mười bình...mỗi bình có đến 10 viên...

Bảo Kiều và Thành Bích đứng bật dậy, cảm thấy bản thân như đang nằm mơ...

Mà nha đầu Á Nhi càng là nước bọt chảy ròng ròng, hận không thể lập tức nuốt mất toàn bộ đan dược...

“Chỉ với mười bình này...tin tưởng Đa Bảo Các có thể kiếm lời 20 vạn mỗi năm chứ?” Lạc Nam cười cười hỏi...

“Có thể...” Hai nữ gật mạnh đầu tự tin, ánh mắt xinh đẹp phức tạp nhìn hắn...

Dựa theo độ hào phóng của tên này, trong tay hắn nhất định còn Dưỡng Nhan Đan, chẳng qua chỉ xuất ra mười bình tạm thời mà thôi...

Trách không được khi lễ hội, hắn chẳng thèm trả giá, nữ nhân kia yêu cầu 10 viên lập tức lấy ra 10 viên...

Không phải tên này phá của, mà Dưỡng Nhan Đan của hắn có quá nhiều...đến mức không thèm chú ý...

Nếu có người hỏi khi tung lượng lớn Dưỡng Nhan Đan ra thị trường, liệu có làm giá của nó suy giảm không?

Câu trả lời sẽ là không...

Dưỡng Nhan Đan mặc dù nhìn như nhiều...nhưng vĩnh viễn không bao giờ là đủ...

Vì nữ nhân trên đại lục còn nhiều hơn...hay nói đúng là nữ nhân mê sắc đẹp trên tinh cầu không thể đong đếm...

Dù tung ra một lần hàng vạn viên, cũng chỉ như muối bỏ biển trước sự điên cuồng của nữ nhân mà thôi...

Với mười bình Dưỡng Nhan Đan này, nếu thỉnh thoảng chỉ tung ra vài viên, bán cho các nữ cường giả lắm tiền nhiều của, lợi nhuận thu lại sẽ khủng bố vô cùng...

Chưa để hai nữ kịp định thần, Lạc Nam lại vung tay...

Hơn mười bộ Y Phục lộng lẫy quý giá xuất hiện...

“Những thứ này ta cũng cần Đa Bảo Các tiêu thụ...các vị có thể thu lấy một thành Linh Thạch bán ra...” Lạc Nam nhấn mạnh một lần nữa...

“Không thành vấn đề...” Hai nữ đồng thanh đáp...

Theo ánh mắt của các nàng, những y phục này đều là Địa Cấp Cực Phẩm, hơn nữa được thiết kế mới lạ...cao quý, dù hai nữ kiến thức hơn người quen nhìn các vật quý giá cũng bị mê hoặc, huống chi những nữ nhân ngoài kia?

Đừng thấy Lạc Nam chỉ để Đa Bảo Các đạt được một thành Linh Thạch bán ra mà cho là ít...

Nhưng một thành Linh Thạch đó vượt qua lợi nhuận của hơn 10 tòa thành lớn mang lại...thậm chí càng kinh khủng hơn nếu biết cách tiêu thụ…

Ví dụ như mang từng bộ Y Phục ra đấu giá chẳng hạn? Giá tiền bán được nhất định vượt qua bán trên thị trường vô số lần...

Lạc Nam thấy hai nữ chấp nhận, hài lòng gật đầu nói:

“Mỗi năm Hậu Cung sẽ cung cấp 100 viên Dưỡng Nhan Đan cùng 10 kiện Y Phục Địa Cấp Viên Mãn, nếu hợp tác thuận lợi, số lượng hàng cung cấp sẽ gia tăng...”

Bảo Kiều cùng Thành Bích âm thầm suy tính...

Ví dụ như một viên Dưỡng Nhan Đan có thể bán với giá một vạn Cực Phẩm Linh Thạch...

Một trăm viên là một trăm vạn, Đa Bảo Các sẽ nhận được mười vạn Cực Phẩm Linh Thạch huê hồng...đó chỉ là con số ước tính, rất có thể còn nhiều hơn...

Đương nhiên có giá cao như vậy một phần là do Dưỡng Nhan Đan của Lạc Nam đạt đến cấp Cực Phẩm...

Bản thân Thành Bích và Bảo Kiều cũng rất khó tin, chỉ qua thời gian ngắn mà giá của Dưỡng Nhan Đan gia tăng đột biến như vậy...

Còn mười kiện Địa Cấp Cực Phẩm Y Phục là hàng quý hiếm, nếu tung vào các Đấu Giá Hội, lợi nhuận thậm chí vượt qua Dưỡng Nhan Đan...

Độ quý giá của Y Phục này không phải là đẳng cấp của nó...mà là độ lộng lẫy và xuất trần như tiên...tin tưởng một khi tung ra sẽ khiến phái nữ điên cuồng...

Chưa kể đây chỉ là bước đầu hợp tác mà thôi...Lạc Nam nói có thể gia tăng lượng hàng đấy...thậm chí tên này rất có thể đưa Pháp Bảo Thiên Cấp hoặc Linh Cấp cho Đa Bảo Các tiêu thụ...

“Không biết công tử muốn nhận Linh Thạch hay thứ gì làm đặt cọc không?” Bảo Kiều và Thành Bích liếc nhau, nhoẻn miệng cười rạng rỡ...

Chỉ cần lần hợp tác này thành công, địa vị của hai nàng sẽ cấp tốc gia tăng...

“Nhận Linh Thạch...” Lạc Nam không ngần ngại nói thẳng…

Nếu trước đây Linh Thạch là thứ hắn không cần, thì khi sở hữu Gia Tốc Trận, lại trở thành thứ cần thiết nhất...

Bảo Kiều và Thành Bích khách khí đứng dậy...

Trên tay Bảo Kiều xuất hiện một tấm thẻ bài trong suốt, có viết lấy ba chữ “Đa Bảo Các” lấp lánh như tinh tú giữa bầu trời đêm…

“Đây là Thẻ khách quý của Đa Bảo Các, người sở hữu Thẻ này có quyền yêu cầu gặp người thân phận cao nhất ở tất cả các chi nhánh của Đa Bảo Các bất kỳ lúc nào…đồng thời khi mua hàng luôn được giảm 20%...Linh Thạch sẽ lập tức có người mang đến cho Công Tử, trước hết công tử có thể nhận chín mươi vạn xem như đặt cọc…” Thành Bích mỉm cười nói…

Lạc Nam cùng tứ nữ vươn người đứng dậy, hắn nhận lấy Tấm Thẻ…

“Đa Bảo Các hân hạnh được hợp tác cùng Hậu Cung của quý công tử…” Thành Bích nhoẻn miệng cười nói...

Bảo Kiều đại diện đưa ra bàn tay trắng như ngọc ngà của mình…

Lạc Nam mỉm cười, đưa tay nắm lấy…mịn màn...trơn nhẵn cùng mát lạnh…

Chẳng cần hợp đồng… có Lưu Ảnh Ngọc của hai bên làm chứng, so với hợp đồng càng đáng tin cậy hơn…

Không ai có thể nghĩ rằng, tại căn phòng này…

Một cột mốc lịch sử ảnh hưởng đến toàn Tinh Cầu được sinh ra…

Đọc truyện chữ Full