Hắc ám tản vụ không có phai mờ đi, chẳng qua lúc này nó thu hẹp phạm vi lại, đổi lượng thành chất, hết thảy từ trải dàn khắp nơi liền bây giờ chỉ còn lượn lờ trên bàn tay Mạc Phàm, trên thủ sáo ám tinh khủng trảo, hoặc chính xác hơn, là trên đỉnh đầu vị quân thủ người người sùng bái của Ai Cập.
"Khiếu ta, gia gia hai từ này xin hãy đừng gọi; ngay cả Hắc Long Đại Đế cũng tình nguyện trở thành của ngươi trang trị, có cả long hồn thần phục xuống, ha ha ha…" Nole bi thảm nở nụ cười.
"Ngày xưa là Ethan quân thủ, bây giờ là nắng ban mai tân nhiệm quân thủ, các ngươi Ai Cập lãnh đạo quân đội đúng là thật đến mức rất để mắt ta." Mạc Phàm trào phúng nói.
“Mạc Vỹ Kỳ huynh đệ, ta biết rõ Ethan con người, biết hắn làm sao từng hô phong hoán vũ, đứng tại vùng đất vong linh này kẻ thống trị; cũng là biết hắn có vô số kẻ thù, nhưng nếu ngươi đồng dạng nằm trong danh sách đó thì ta tương đương đã hiểu lý do vì sao Ethan cuối cùng đã có kết quả như vậy. Khặc, khặc, chẳng trách, chẳng trách nàng không ít lần nhắc nhở ta chớ đem ngươi cái này như ma thần cho chọc cuống lên”, Nole nhấn mạnh.
Mạc Phàm ánh mắt nhìn tới, nhớ lại lúc nãy cũng là có người khéo léo chỉ điểm cho quân thủ Nole về chính mình sự tình, hắn hạ trảo tay phải xuống, đổi từ thủ trảo thành cầm trảo, bóp lấy cổ Nole, hai mắt vẫn như cũ lấp lánh có thần.
“Nói, nữ nhân mà ngươi nhắc đến là ai, còn có, nàng có phải hay không cũng là kẻ treo thưởng ta?”
Quân thủ Nole không có kháng cự lại, khuôn mặt hắn đều không biểu lộ ra một cái nào bị hăm dọa cả, chỉ đơn thuần phảng phất một chút thở dốc do trận chiến vừa rồi; hắn trầm giọng đáp: “Như ta đã hứa, ngươi đã bước qua được quy tắc của ta, ta tự nhiên sẽ cho ngươi câu trả lời thích đáng”.
Có câu này, bàn tay Mạc Phàm mới nới lỏng ra một ít, nhìn thấy được rõ ràng nhiều đường vân đen kịt tím tái trên vành cổ của Nole bị in hằn lên, thậm chí còn có vài giọt rỉ máu thẫm ở phần tiếp xúc đầu móng vuốt khủng trảo.
“Người treo thưởng truy nã ngươi trên thực tế là một cái khác, chúng ta đều không biết được”, quân thủ Nole thành thật đáp, “Còn người nhắc nhở ngươi cho ta biết, “Nàng là thánh nữ người từ bỏ quyền cạnh tranh của Parthenon Thần Miếu, con gái của Thánh Tử Văn Thái”.
“?????”, Mạc Phàm đột nhiên cặp lông mày bất giác giật giật mấy cái, vô ý co rút vào bên trong.
Asha Corea!?
Con gái thánh tử Văn Thái mà người ta biết đến, rõ ràng là Asha Corea danh chính ngôn thuận.
Nàng vừa vặn cũng là thánh nữ đã rút khỏi Thần Nữ chi tuyển hai cái danh ngạch cuối cùng tư cách cạnh tranh.
Đây chắc chắn là Asha Corea đấy!.
Hơn một năm này đều không có tin tức của nàng, ngay cả thời điểm ở Parthenon Thần Miếu, Mạc Phàm cũng nhiều lần cố ý tìm một ít tung tích của Asha Corea, nhưng hết thảy đều không có manh mối.
Nàng vậy mà…
Đương nhiên, Mạc Phàm đồng dạng không có hoài nghi lời của quân thủ Nole; bất cứ một cái tên nào khác thì còn có xác suất không cao tin cậy, chỉ là Asha Corea khác biệt; nàng xưa nay thần bí không thay đổi, kẻ có thể đem danh tự nàng ra trao đổi thông tin, khẳng định không mấy ai sống sót.
“Nàng đang ở đâu?”, Mạc Phàm ánh mắt có chút lãnh ý lên, tỏ ra mấy phần khẩn trương kéo Nole nhích lại gần mình.
“Khụ, khụ, huynh đệ, ngươi…nhẹ…nhẹ một chút”, quân thủ Nole không biết vì cái gì, thời điểm thấy Mạc Phàm đổi thái độ, cả người đều không tốt, hắn suýt chút cả yết hầu đều bị bóp nát.
“Chúng ta là khách hàng đối tác trong nhiều năm gần đây, đối với một số việc liên quan đến hắc ám lực lượng ở Phi Châu, là ta phối hợp cùng nàng giải quyết. Mà xưa kia xa xa hơn, chínx`h ta cũng có ân tình với cha nàng, Văn Thái. Chỗ quen biết đều không hề nhỏ, nhưng thực sự mà nói, hành tung của nàng, ta không thể biết được.”, được nới lỏng ra đường thở, quân thủ Nole nói.
“Đừng điêu với ta, Asha Corea nhất định đang ở Ai Cập, ngươi ở Ai Cập so với kẻ thống trị đều muốn ngang hàng, làm sao không biết tung tích nàng đâu?”, Mạc Phàm chất vấn.
Quân thủ Nole nhìn chằm chằm cái nam nhân trước mắt mình, hơi hơi thẫn người giây lát, “Ngươi làm sao biết nàng còn ở Ai Cập?”
Mạc Phàm cười lạnh, quả nhiên chính mình phán đoán không sai.
Này không có cất giấu cái gì phức tạp bí mất, có thể bây giờ nhìn lại hết thảy đều như thế vô cùng đơn giản, vì Mạc Phàm bản thân đã sử dụng một cái tên gọi mới không bao lâu, vô cùng ít người biết được, tự là Mạc Vỹ Kỳ, Nole cũng đơn thuần biết được hắn là Mạc Vỹ Kỳ chứ không phải Mạc Phàm.
Liệp giả thợ săn treo thưởng vẻn vẹn trong thời gian ngắn gần đây, lúc hắn tới Ai Cập lãnh phận.
Nếu Asha Corea cáo tri cho Nole trước thời điểm đó, vậy thì cái Nole biết phải là Mạc Phàm, càng nhận ra hắn là Mạc Phàm, chứ không phải Mạc Vỹ Kỳ.
Cho nên là, nếu quân thủ Nole có nhận biết chính xác người tên Mạc Vỹ Kỳ, ngược lại, nhất định trước tiên sẽ thông qua liệp giả thợ săn hình ảnh.
Ngay cả Asha Corea, nàng bất quá là nhìn thấy thợ săn treo thưởng hình ảnh xuất hiện của Mạc Phàm, sau đó đồng thời xuất hiện tại Ai Cập mới có thể đưa ra nhắc nhở cho Nole. Hoặc nói, nàng cũng có xác suất chính mình tự tay đi treo thưởng hắn, nhưng loại hành vi này rất không cao xảy ra đi.
“Chuyện đó không quan trọng, ngươi hảo tốt nói thật một điểm, bằng không, cho dù ngươi ở Ai Cập như mặt trời ban trưa, ta vẫn tương đương không khách khí cho giết xuống. Mà lại nói, cũng đừng đem pháp trị Thánh tài viện bên kia để hù dọa ta, bọn hắn căn bản cũng chẳng mấy cái dám vì ngươi đi gây sự với ta.”, Mạc Phàm ngông cuồng nói rằng.
Khóe miệng quân thủ Nole khẽ co giật một khắc, song vẫn duy trì bình tĩnh: “Đúng là vài ngày trước nàng còn ở Ai Cập cáo tri cho ta, nhưng ngươi có lẽ cũng rõ ràng nàng, nàng muốn đi đâu, ta liền không cách nào biết được bước chân của nàng”
Mạc Phàm tự nhiên biết Nole nói chính là cái gì. Asha Corea xác thực là một cái nữ nhân khiến người khác đau đầu, tà hay chính lưỡng cực khó nói, nhưng chung quy, nàng là vì bản thân, đem thông tin đánh đổi thông tin, đem năng lực đánh đổi năng lực.
Chỉ là bản thân Mạc Phàm còn thắc mắc, Asha Corea như thế nào cũng không giống sẽ đồng mưu làm ra chuyện ám hại ức vạn người dân ở Ai Cập, càng rất ít khả năng sẽ đi đối phó với mình.
Tại sao lại hợp tác với Nole?
Chẳng lẽ nói, đằng sau chuyện này vẫn còn không ít rắc rối phức tạp.
Mạc Phàm hít sâu vào một hơi, rốt cục bỏ tay ra khỏi người quân thủ Nole.
“Hiện tại ta không thể quyết định làm cái gì sự tình, ta không phải tin tưởng ngươi, ta tin tưởng Asha Corea. Đối lại là ngươi, quân thủ, ta kỳ vọng chúng ta có thể đứng cùng một chỗ chống lại bất cứ cái gì vong quân của Khufu, hay vong quỷ của Khafre, mà không phải một trong hai, hay là thở ơ mặc kệ.”
Nhận thấy Nole không nói tiếng nào, Mạc Phàm tiếp tục mở lời: “Cũng đừng nên cho rằng ta tới Ai Cập các ngươi quản việc không đâu. Này vẻn vẹn là ta có mối thù cá nhân với Khufu, chuyện của hắn, ta chính là không cách nào tha thứ được”
“Vậy còn Khafre, Khafre cùng ngươi cũng có thù hận?”, quân thủ Nole nói rằng.
Mạc Phàm cười cười lắc đầu, mở miệng minh bạch: “Nhìn thủ đoạn của hắn, ta chướng mắt”.
Con mắt của Nole có một vầng lại một vầng màu nâu giãn nở, hắn quan sát Mạc Phàm, nghe con người này quan điểm dứt khoát, thâm tâm cảm thấy mấy phần yên ổn: “Mạc Vỹ Kỳ huynh đệ, ngươi yên tâm. Asha Corea tuy không có cho ta biết quá nhiều về người, từ trong lời kể của nàng, ta tại chỉ mơ hồ biết đó là một đại đại cường giả có oai nghiêm cá nhân, có tư cách cá nhân, một con người có câu chuyện, có nội dung chính mình. Nhưng cho đến nay, ta có thể thẳng thắn cho ngươi biết, những việc ta làm, vạn người bất phục hay không, ta như cũ vẫn chưa từng cùng ngươi đối đầu. Ta đồng dạng sẽ mãi mãi không muốn đứng ngược chiến tuyến với ngươi.”
Theo Nole suy nghĩ, đối đầu với Mạc Phàm cùng trực diện đối với Khufu hay Khafre thế lực, đây tuyệt đối là không có bao nhiêu khác biệt.
Bởi vì ở Ai Cập trải qua mấy chục năm chiến tranh, hắn so với bất luận người nào đều rõ ràng, Khufu Kim tự tháp cùng Khafre Kim Tự tháp một khi được Minh Huy chiếu khắp, sẽ cho một cái quốc gia mang đến khủng bố bao nhiêu tai nạn.
Mà Mạc Phàm con người này trước mắt, từ trong nội tâm của hắn, từ thực lực hắn đến trông, ngay cả Viễn Cổ Hắc Long Đại Đế đều thần phục xuống, hắn mới là không ai khác có năng lực mang lại hòa bình cho cả một hệ thống quốc gia.