Diệp Vô Phong vốn cũng chẳng thèm để ý đến gã, tiếp tục đập gạt tàn thuốc xuống!
Bốp! Á! Lúc này đây, Nhị Năng đã đau đến không ngừng nhảy dựng, cả người run bần bật, nước mắt tuôn ào ào: “Ông ơi! Ông là ông của cháu! Ông làm ơn tha cho cháu đi! Cháu nói, cháu sẽ nói hết, được chưa!”
Dù Quách Đại Chủy chỉ dùng đuôi mắt để nhìn, nhưng cũng có thể thấy rõ, động tác đánh người của Diệp Vô Phong thành thạo đến mức khiến người ta giận sôi máu!
Điều này nghĩa là gì? Nghĩa là chuyện này đối với Diệp Vô Phong đơn giản như ăn cơm uống nước bình thường vậy đó!
Trong lòng Quách Đại Chủy không ngừng cảm thấy may mắn: May mà mình thông minh lanh lợi, biết lùi đúng lúc, nếu không toàn bộ ngón tay mình cũng khó bảo toàn.”
Diệp Vô Phong thả Nhị Năng ra, lạnh lùng nhìn gã: “Nói đi!”
“Ui da! Dạ dạ dạ.” Cả cơ thể Nhị Năng không nhịn được run lẩy bẩy, nhìn thấy hai ngón tay của mình bị đập đến biến dạng, trái tim đau như bị xát muối!
Vì vậy, gã lắp bắp nói: “Năm đó, Mã Tú Anh đúng là đào kép trong đoàn, khắp Phụng Thiên cũng xem là nổi danh một thời, là người có giá trị cực cao. Nhưng lúc cô ấy vinh quang nhất lại chọc phải một kẻ độc ác, tên là La Tiểu Hoa. Thật ra La Tiểu Hoa chỉ là một cô bé nông thôn mà thôi, chọc cô ta thật ra cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng mấu chốt của câu chuyện này ở chỗ, cha nuôi của La Tiểu Hoa là cậu Lôi! Nhà họ Lôi ở tỉnh Liêu Đông, là kẻ chỉ cần giậm chân một phát cũng sẽ gây ra sóng gió!”
“Hôm đó là buổi diễn tự cấp của một ông chủ lớn, trùng hợp là anh Đại Tùng và cậu Lôi cũng đến, sau khi ăn tiệc tối xong, Mã Tú Anh uống rượu cũng ít, nhưng, ngày hôm sau tỉnh dậy thì giọng cô ấy đã hỏng rồi! Khi đó, tôi thật sự không biết ai hạ độc cả! Nhưng chúng tôi cũng nghi là cậu Lôi có liên quan đến chuyện này, hoặc anh Đại Tùng cũng có liên quan, có lẽ là Hoa Tiểu La hạ độc, nhưng dù là kẻ nào thì gánh hát nhỏ bọn tôi cũng không động đến được!”
“Vậy nên, sau đó trong gánh hát không ai dám nhắc lại chuyện này, sau này ngay cả liên lạc với Mã Tú Anh cũng không đánh. Quách Đại Chủy và Tôi thật ra rất có cảm tình với Mã Tú Anh, nhưng bọn tôi nhát gan, không thể chọc nhà họ Lôi kia dược!”
Những lời này của Nhị Năng, dù thật hay giả cũng cho thấy được, tên bầu gánh này là một kẻ vô cùng thông minh.
Đổ hết trách nhiệm lên người cậu Lôi và anh Đại Tùng, Nhị Năng cam đoan, cho dù cả người tên trẻ tuổi trước làm bằng thiết thì cũng không phải đối thủ của anh Đại Tùng và nhà họ Lôi!
Hiện tại tuy gã bị gãy hai ngón tay, nhưng đến lúc đó, Diệp Vô Phong nhất định sẽ bị người nhà họ Lôi chỉnh thảm hơn gã gấp trăm lần!
“Những lời này của ông đều là thật?” Diệp Vô Phong thò tay tìm kiếm, bắt được cổ tay phải của Nhị Năng.
“Á! Trời ơi? Đừng! Ông ơi! Ông nội ơi! Đừng đánh nữa! Lời cháu nói đều là thật! Nếu có nửa câu gian dối, Nhị Năng cháu sẽ bị thiên lôi đánh, cả nhà chết không được tử tế!” Nhị Năng hét thảm, giãy dụa cũng chẳng có tác dụng, chỉ có thể dùng miệng cố thề thốt với Diệp Vô Phong.
Sự cay nghiệt của Diệp Vô Phong dọa gã sợ đến tè ra quần! Nướ© ŧıểυ nhỏ tí tách xuống sàn!
Trải qua chút va chạm, Nhị Năng nghĩ tim gã cũng đau đến run lẩy bẩy cả rồi.
“Được lắm, vậy ông gọi tên Đại Tùng kia đến đây đi.” Diệp Vô Phong nói bằng giọng lạnh nhạt.
“Hả? Sao mà anh Đại Tùng có thể quan tâm đến tôi chứ! Tôi cũng chỉ là tay sai của anh ấy thôi! Ông ơi! Ông làm ơn tha cho cháu đi! Cháu thật sự không hạ độc hại Tú Anh! Cháu thề!” Miệng mồm Nhị Năng vẫn trơn tru như cũ.
Diệp Vô Phong không để ý đến gã, tiếp tục cầm gạt tàn thuốc lên.
“Cháu gọi! Cháu gọi! Cháu gọi là được chứ gì!” Nhị Năng cố gắng giãy dụa, nhưng rồi gã phát hiện tay Diệp Vô Phong hệt như chiếc kiềm sắt, gã giãy thế nào cũng không giãy ra được.
“Giỏi, ông đọc số đi, tôi gọi, sau đó ông bình tâm lại, cố mà tỏ ra bình thường. Nếu không, tôi đập nát đầu ông.” Diệp Vô Phong nói xong liền cầm cái ghễ bên cạnh lên, chiếc ghế làm bằng gỗ lim cứ thế bị nghiền thành bột trong tay Diệp Vô Phong!
Trong nháy mắt, Nhị Năng trợn to mắt, gã biết mình bị đánh một trận này không oan chút nào! Tên Diệp Vô Phong này là một cao thủ sở hữu sức mạnh cực lớn!
Bạch Tinh Đồng ở một bên không ngừng quan sát, trong lòng thế mà lại có chút thấp thỏm, cách này cũng chỉ có Diệp Vô Phong dám làm, cô ta là cảnh sát, không thể dùng những thử đoạn tàn nhẫn như vậy được.
Hơn hết, nếu cô ta nói mình muốn làm như vậy thì sẽ bị kỉ luật.
Thậm chí, vừa rồi cô ta đánh ngất cô gái kia, nếu bị tố cáo thì cũng sẽ bị thẩm tra.
Cô ta không biết Diệp Vô Phong có thể làm đến mức nào, thậm chí cô ta còn cảm thấy hối hận, mình là cảnh sát, lẽ ra không nên theo Diệp Vô Phong làm những chuyện này.
Nhưng nếu để Diệp Vô Phong đi một mình, cô ta sẽ lo lắng. Không ai ở bên cạnh giúp Diệp Vô Phong sao mà được? Lỡ đối phương là cao thủ thì sao?
Cô ta không đến trường hợp, nếu đối phương là cao thủ mà Diệp Vô Phong đánh không thắng nổi, thì có cô ta ở đây cũng chỉ giữ chân anh mà thôi.
“Ai đó? Nửa đêm còn phiền ông mày nghỉ ngơi à?” Đại Tùng thấy số gọi đến là số lạ thì rõ ràng rất không kiên nhẫn.
“Anh Đại Tùng, em là bầu gánh Nhị Năng đây! Ở đây em có chuyện quan trọng muốn nói với anh! Đúng rồi, em đang ở bên trong biệt uyển hội sở!” Nhị Năng nói nói khép nép.
“Nhị Năng? Là cái thằng bộ dạng như lang thang ấy hả, chuyện quan trọng gì nữa? Mày nghĩ mày cản được chuyện chủ tịch ra nước ngoài à? Đệch mợ!” Đại Tùng định cúp máy.
“Anh Đại Tùng! Chuyện này thật sự rất quan trọng! Liên quan đến cậu Lôi đó! Anh nhất định phải tự qua đây xem thử, em nói thật đấy!” Nhị Năng chợt nghĩ, lập tức nhắc đến cậu Lôi.
“Ồ? Chuyện liên quan đến cậu Lôi à? Thằng nào ăn gan cọp dám gây chuyện với cậu Lôi hết hả? Ông đến cắt trym nó!” Anh Đại Tùng nghiến răng đáp: “Được lắm, mày chờ đấy! Nếu dám gạt tao, tao đánh gãy từng khớp xương của mày.
Nhị Năng bị dọa đến muốn thăng thiên, nhưng chưa đợi gã kịp giải thích, Đại Tùng đã cúp điện thoại.
Đồng thời, Nhị Năng cũng thở phào một hơi, vừa lo lắng: Nếu tên cao thủ trước mặt có thể chỉnh được Đại Tùng thì còn cơ, nhưng nếu tên này không phải đối thủ của Đại Tùng, mình lừa gã ta như vậy… Hậu quả thật chẳng dám nghĩ nữa!
Gã càng nghĩ càng thấy sợ, toàn thân run liên tục, nướ© ŧıểυ trong quần cũng không dùng được, chảy xuống lỏng tỏng.
Cô gái bị Bạch Tinh Đồng khống chế vừa tỉnh dậy đã bị Bạch Tinh Đồng dùng khăn bịt miệng lại, đôi mắt to tràn đầy sợ hãi, không ngừng chớp chớp.
Quách Đại Chủy thấp thỏm nói: “Cậu này, tôi… Tôi có thể đi được chưa?” Ý ông ta là, tìm được Nhị Năng thì ông ta cũng xong việc rồi, tiếp tục ở lại sẽ không được yên ổn! Nếu có thể đi thì nên đi ngay!
Diệp Vô Phong lạnh lùng nhìn ông ta một cái, ông ta sợ đến co rúm, không dám nói nữa.
Rầm rầm! Lúc tiếng đập cửa vang lên, hai người Quách Đại Chủy và Nhị Năng đồng loạt sợ đến run lẩy bẩy.
Anh Đại Tùng cường tráng xuất hiện! Diệp Vô Phong rốt cuộc sẽ đối phó ra sao?
Hai người cùng nhìn Diệp Vô Phong, cậu ta thật sự sẽ đi mở cửa à? Khi cánh cửa mở, cảnh tượng lúc đó sẽ như thế nào?
Bạch Tinh Đồng dùng chất giọng dịu dàng nói: “Mời vào!”
Thoắt cái Diệp Vô Phong đã đến cửa phòng, hờ hững nhìn cánh cửa sắp mở.
“Nhị Năng, mày đặc biệt gọi tao đến đây là có chuyện gì? Dám gọi tao đến vào giờ này à?” Giọng nói hống hách của Đại Tùng vang lên.