Diêm Trường Lâm lạnh nhạt nhún vai: “Thực ra anh không biết, tôi không hề muốn lấy tin tình báo có ích gì từ miệng của anh. Anh có nói hay không cũng không liên quan gì mấy tới tôi. Nhưng chuyện cầu thăng bằng nhất định không phải do anh làm chủ mưu.”
Lưu Tân Đông cười nhạo: “Những tên côn đồ kia đều là đàn em của tôi, nếu như không phải là tôi thì còn ai có thể ra lệnh được cho bọn chúng nữa?”
Diêm Trường Lâm gõ bàn: “Nếu như không có chuyện ở trại tạm giam, tôi thật sự còn cho rằng chuyện này là do anh đứng đằng sau bày mưu tính kế. Nhưng sau khi xảy ra chuyện trong trại tạm giam tôi đã đã đoán anh không có liên hệ quá nhiều với chuyện này. Có thể lúc đầu suy nghĩ này là của cậu nhưng toàn bộ kế hoạch phía sau hoàn toàn là do một người khác chỉ huy.”
Ánh mắt của Lưu Tân Đông hơi hoảng hốt, Diêm Trường Lâm tiếp tục nói: “Thật ra tôi cũng có thể đoán được rốt cuộc tất cả mọi chuyện này là thế nào. Dù sao Liêu Đông cũng là một nơi rộng lớn, thể nào cũng có người không phục khi Công ty Hoa Cường vào đây. Giở một chút thủ đoạn ở sau lưng thì cũng có thể hiểu được nhưng nếu mọi chuyện đã thất bại thì bọn chúng phải ra để đền tội. Anh nói có phải không?”
Lưu Tân Đông lắc đầu: “Tôi không hiểu những gì ông nói là có ý gì, lần này tôi đến đây tự thú là để nói hết tất cả những chuyện tôi đã làm ra. Tôi cũng dám thừa nhận chuyện trên cầu thăng bằng là do tôi làm còn phải xem các ông có dám công nhận không.”
Diêm Trường Lâm nói với nhân viên cảnh sát ở bên cạnh: “Cứ giữ người này lại đã, lấy một bản khẩu cung, còn về chuyện định tội thế nào tạm thời không cần vội.”
Lưu Tân Đông cười nhạo nhưng dường như Diêm Trường Lâm hoàn toàn không hề sợ hãi, cũng không sợ cuộc sống sau này của mình sẽ như thế nào.
Diệp Vô Phong dẫn Lâm Thư Âm trở lại trụ sở chính của công ty Hoa Cường, nhân viên tiếp tân đi tới: “Tổng giám đốc Lâm, Hàn Kỳ đã tỉnh lại rồi, sau khi nghe được chuyện điều chỉnh vị trí thì đã nộp đơn xin từ chức.”
Sau khi Lâm Thư Âm nghe xong, sắc mặt cô trở nên hơi khó coi.
Sau khi Diệp Vô Phong nghe xong, anh cũng đoán được Hàn Kỳ muốn làm gì, Hàn Kỳ không muốn làm liên lụy tới công ty Hoa Cường.
“Đi thôi, bà xã, xem ra hôm nay chúng ta phải đến bệnh viện để thăm ân nhân cứu mạng của em.” Diệp Vô Phong kéo Lâm Thư Âm đi, cô đành bất đắc dĩ gật đầu.
Tới bệnh viện, hai người gặp một người phụ nữ đang ngồi bên cạnh giường của Hàn Kỳ gọt táo cho anh ta, vừa làm còn vừa nói không ngừng.
“Anh có hiểu không, bây giờ giá nhà ở Ma Đô đắt như vậy, tiền đi học của con gái cũng cao như vậy. Nếu bây giờ anh từ chức rời khỏi công ty Hoa Cường thì ai nuôi ăn nuôi ở anh?”
“Hơn nữa, anh vì giám đốc Lâm mới trở thành như vậy. Bây giờ bọn họ nuôi anh không phải là một chuyện rất hợp lý sao? Vì sao anh cứ phải phản đối chuyện này?” Trần Phương vô cùng tức giận nên giọng nói cũng hơi to.
Phòng này là một phòng bệnh riêng, cửa cũng đóng lại, nhưng Diệp Vô Phong đứng ở bên ngoài vẫn nghe thấy được giọng nói của cô ta.
Lâm Thư Âm muốn gõ cửa đi nhưng Diệp Vô Phong đã giữ tay cô lại và lắc đầu. Anh đưa tay ra chỉ vào trong phòng bệnh, ý anh là muốn để nghe thêm ý của Hàn Kỳ và vợ anh ta xem thế nào.
Lâm Thư Âm không khó chịu gì với những gì Trần Phương nói. Mặc dù những gì cô ta nói khá trần trụi nhưng sự thật đúng là như vậy.
Hàn Kỳ đúng là vì Lâm Thư Âm mà mới trở nên như vậy, hiện giờ Lâm Thư Âm nuôi Hàn Hỳ cũng là một chuyện đương nhiên. Vì dù sao cũng không ai biết rằng nếu lúc đó không phải một mình Hàn Kỳ xông ra khỏi xe, ngăn những tên côn đồ không muốn sống đó lại thì kết quả sẽ như thế nào.
Chuyện này không ai có thể biết được.
Cũng không dám tưởng tượng.
Hàn Kỳ lại tức giận nhìn vợ mình: “Em biết gì chứ? Anh có tay có chân, lúc đầu khi trở thành vệ sĩ cho giám đốc Lâm anh cũng đã nói rồi, anh sẽ dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ cho giám đốc Lâm. Bây giờ anh cũng chỉ là đang thực hiện lời hứa của mình. Hơn nữa công ty Hoa Cường cũng phải phát triển, anh chiếm không một vị trí mà không làm gì thì ra cái gì chứ?”
Trần Phương nghe xong tức giận không biết trút đi đâu: “Vậy nên mới nói anh đúng là người không có đầu óc, anh nghĩ thử đi, nếu như bây giờ anh thật sự cứ như vậy mà đi thì giám đốc Lâm không phải sẽ rất áy náy sao?”
Hàn Kỳ thở dài một hơi, rõ ràng anh ta không muốn nói qua nói lại với vợ mình quá nhiều: “Anh đã nộp đơn từ chức tôi, bây giờ chỉ còn đợi bộ phận nhân sự xét duyệt thông qua nữa thôi.”
“Cái gì? Anh có bị ngu không vậy?”
“Cô đúng là đồ phụ nữ tóc dài não ngắn, đàn ông bao giờ cũng nói chuyện tình nghĩa.”
“Vậy anh ôm cái tình nghĩa quỷ quái của anh mà sống đi, nói nhiều như vậy mà anh cũng chỉ nghĩ đến thể diện, nếu anh bỏ qua thể diện thì anh không biết công việc đó vui vẻ như thế nào đâu.”
Trần Phương la hét, đúng lúc đó Diệp Vô Phong lại đẩy cửa phòng ra.
Trần Phương lập tức ngậm miệng, cô ta quay đầu lại nhìn người ở cửa. Sau khi nhìn thấy đó Lâm Thư Âm và Diệp Vô Phong, khuôn mặt cô ta lập tức trở nên sợ hãi và cũng hơi xấu hổ.
Cô ta không chắc hai người Lâm Thư Âm có nghe được những gì cô ta vừa nói hay không.
Nếu như nghe được thì thật sự không xong rồi.
Dù sao những câu nói kia cũng quá thực tế, thể hiện rõ ràng cô ta là người tham lợi.
Lúc này Diệp Vô Phong lại cười và nói: “Nghe nói anh tỉnh lại tôi còn tưởng là người khác đang lừa tôi. Thấy anh tỉnh lại như vậy thật tốt quá.”
Hàn Kỳ miễn cưỡng mỉm cười, sắc mặt anh ta tái nhợt: “Chủ tịch Diệp, tôi không hổ thẹn với nhiệm vụ của mình, tôi đã bảo vệ được giám đốc Lâm.”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Tôi cũng thấy được điều này, cũng biết anh đã liều mạng để bảo vệ Thư Âm, tôi thật sự rất cám ơn anh.Nhưng tôi nghe nói việc đầu tiên anh làm sau khi tỉnh lại lại là nộp đơn từ chức, như vậy thì làm sao được?”
Hàn Kỳ cười khổ nhìn Diệp Vô Phong: “Tôi biết chủ tịch Diệp có ý tốt nhưng trong công ty tôi cũng nhận được đãi ngộ rất tốt. Lương tháng nào cũng tăng, như vậy tôi đã rất vui rồi. Nhưng tôi không thế cứ chiếm mãi vị trí tổng giám đốc ở Liêu Đông của Hoa Cường được, vị trí này anh nên giao cho người có tài hơn.”
Diệp Vô Phong mỉm cười: “Sao anh lại cứ không coi trọng mình như vậy, cảm thấy mình là một người không có tài vậy?”
Hàn Kỳ lắc đầu: “Tôi biết mình là người thế nào, bảo tôi hò hét chém gϊếŧ tôi còn làm được nhưng nếu bảo tôi đi làm kinh doanh thì tôi không thể làm được. Tôi hiểu rất rõ chuyện này, hơn nữa cho dù rời khỏi Hoa Cường nhưng tôi vẫn còn một ít cổ phần đủ để tôi sống một cuộc sống không đến nỗi nào.”
Đương nhiên Diệp Vô Phong biết trong tay Hàn Kỳ có bao nhiêu cổ phần nhưng chỗ đó cũng chỉ có một ít, mỗi tháng tiền chia hoa hồng mặc dù có thể đủ cho Hàn Kỳ sống nhưng nếu muốn mua nhà ở Ma Đô thì vẫn còn thiếu rất nhiều.
Hơn nữa Diệp Vô Phong đương nhiên cũng không có ý định để Hàn Kỳ đi.
Tự nhiên anh sầm mặt: “Tôi nói anh làm được là anh làm được, hơn nữa chưa chắc tôi đã cho anh ngồi ở vị trí phó tổng giám đốc của công ty Hoa Cường ở Liêu Đông đâu. Đến lúc đó tôi sẽ cử anh tới Ma Đô, nơi đó mới hợp với anh.”
“Vậy nên anh có nói thêm gì nữa cũng không có ích gì đâu. Tôi không để cho anh đi đâu, tôi không đồng ý chuyện anh từ chức.”
Diệp Vô Phong đã nói đến nước này, Hàn Kỳ cũng biết không còn chỗ để anh ta phản đối nữa.
Anh ta cũng biết tính cách của Diệp Vô Phong, đã quyết định chuyện gì rồi là sẽ không thay đổi nữa.