Bấy giờ Bạch Nhạn Phi mới giới thiệu cô gái này với Diệp Vô Phong: “Đây là bạn chung phòng lúc tôi còn học đại học, quan hệ của chúng tôi vô cùng tốt, lúc ấy có thể xem như là đôi bạn chơi thân với nhau nhất ở trong phòng, cô ấy tên là Phong Lệ Na, là con gái của ông chủ xí nghiệp Thượng Đạt.”
Trước khi đến Liêu Tây, Diệp Vô Phong cũng đã điều tra tình hình của các xí nghiệp ở Liêu Tây này, xí nghiệp Thượng Đạt này đây là một trong số những xí nghiệp mà anh cần phải chú ý.
Cũng không tính là chú ý, chỉ là nếu có thể hợp tác được với nhau là tốt nhất, bởi vì xí nghiệp Thượng Đạt này đã nắm giữ ngành thực phẩm của cả Liêu Tây, rất nhiều của hàng thực phẩm đều là của xí nghiệp Thượng Đạt.
Bạch Nhạn Phi lại chỉ vào Diệp Vô Phong và nói: “Vị này chính là chủ tịch công ty Hoa Cường, Diệp Vô Phong.”
Diệp Vô Phong và Phong Lệ Na nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Ba người đi vào bên trong rất nhanh, Bạch Nhạn Phi thế mà lại cởϊ áσ khoác ngoài của mình ra rồi tròng lên người Phong Lệ Na.
“Tớ nói này Na Na, cậu sao thế? Trời lạnh như vậy mà cậu không biết quan tâm bản thân mình một chút sao?” Bạch Nhạn Phi có chút tức giận nói.
Trên thực tế, từ lúc vừa nhìn thấy Phong Lệ Na cô cũng đã để ý thấy quần áo Phong Lệ Na mặc trên người rất mỏng, sẽ rất dễ bị cảm lạnh.
Phong Lệ Na chỉ lắc đầu nói: “Không sao đâu, tớ không lạnh.”
“Không lạnh mới lạ đó, vừa nãy tớ đụng vào tay cậu, cả bàn tay đều lạnh cóng hết rồi kìa!” Bạch Nhạn Phi tức giận trừng mắt nhìn Phong Lệ Na.
Diệp Vô Phong cũng chỉ theo sau các cô đi vào bên trong căn phòng đã đặt trước.
Nhiệt độ bên trong căn phòng sẽ ấm hơn ở ngoài một chút, bởi vì nhiệt độ bên trong căn phòng luôn được duy trì ở mức nhiệt quy định thích hợp làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Bạch Nhạn Phi có chút bực bội nhìn Phong Lệ Na: “Cậu nói đi, có phải tên chó kia lại ức hϊếp cậu không? Không cho cậu mặc nhiều quần áo.”
Sau khi nghe Bạch Nhạn Phi nói thế, Diệp Vô Phong có chút không thể hiểu được. Dù sao cũng coi như là hai vợ chồng sắp cưới, chắc là sẽ không làm ra cái chuyện không có bất kì ý nghĩa nào như vậy đâu ha?
Phong Lệ Na mau chóng lắc đầu: “Không phải, Đông Thành không phải là loại người như vậy, anh ấy bảo tớ mặc nhiều một chút, nhưng mà tớ thật sự không cảm thấy lạnh mà.”
Phong Lệ Na càng giải thích, lại càng làm cho Diệp Vô Phong cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Lúc này, Bạch Nhạn Phi lại thảy cho Diệp Vô Phong một ánh mắt với ý là: “Anh nhìn thấy rồi chứ? Hai người này bây giờ là như thế đó, Phong Lệ Na luôn ra sức bảo vệ hình tượng cho gã chó kia.”
Diệp Vô Phong gật gật đầu, cũng gửi lại cho Bạch Nhạn Phi một ánh mắt đã hiểu.
Trước lúc hai người họ đến, Phong Lệ Na cũng đã gọi món ăn trước rồi, thế nên khi hai người họ ngồi xuống bàn chưa được bao lâu, thì món ăn đã được mang lên.
Phong Lệ Na cười cười nhìn Diệp Vô Phong: “Chủ tịch Diệp cũng là một người tài giỏi, tôi có nghe nói bây giờ công ty Hoa Cường đã hoàn toàn nắm được tình thế của Liễu Tây rồi.”
Diệp Vô Phong khiêm tốn đáp: “Không đâu không có đâu, chủ yếu cũng chỉ làm nền cho các nhà máy xí nghiệp khác thôi, thật ra công ty Hoa Cường ở Liêu Đông cũng còn có rất nhiều việc phải giải quyết.”
Phong Lệ Na cười híp mắt nói: “Khu vực Liêu Đông lớn như vậy có nhiều việc cần phải xử lí là chuyện bình thường mà. Có điều, chủ tịch Diệp có thể nhín chút thời gian đến đây cũng với Phi Phi thì đúng là rất có tình có nghĩa đó.”
Diệp Vô Phong chỉ sờ sờ mũi của mình.
Bạch Nhạn Phi lại giận dỗi nhìn Phong Lệ Na, cô đương nhiên biết Phong Lệ Na đang muốn làm gì.
Cô ấy là muốn tạo một cơ hội cho cô và Diệp Vô Phong, nhưng mà Phong Lệ Na lại không hiểu được tình hình thực tế lúc này.
Bạch Nhạn Phi nhanh chóng lên tiếng: “Na Na đừng có quậy, thật sự chỉ là chung đường mà thôi, hơn nữa tổng giám đốc Diệp đây cũng là người đã có vợ rồi.”
Sau khi Phong Lệ Na nghe thấy thế cũng giật mình, cô cứ tưởng Diệp Vô Phong vẫn chưa kết hôn chứ, chỉ có điều khi Bạch Nhạn Phi nói xong, cô mới chú ý thấy chiếc nhẫn trên tay Diệp Vô Phong.
Đó là nhẫn cưới!
Phong Lệ Na cũng biết là mình hiểu lầm rồi, thế nhưng cô hiểu rõ tính cách của Bạch Nhạn Phi, nếu như không có ý thì sẽ không quan tâm đến vậy.
Còn dẫn người đến làm quen với mình.
Chắc chắn phải là người có quan hệ rất tốt với cậu ấy, thì cậu ấy mới dẫn đến.
Cho nên cô cảm thấy chuyện này chắc chắn không phải là hiểu lầm, chỉ là Bạch Nhạn Phi sống chết không chịu thừa nhận thôi.
Hoặc là nói cậu ấy sẽ sống chết không chịu thừa nhận trước mặt Diệp Vô Phong.
Lúc này, Diệp Vô Phong cũng có chút lúng túng, dù sao anh cũng biết ý của Bạch Nhạn Phi, thế nhưng bây giờ không phải là lúc để bàn về những chuyện này.
Mỗi giây mỗi phút anh đều đang nhắc nhở chính mình, vợ của anh là Lâm Thư Âm.
Có một người vợ tốt như vậy, mà còn dám ra ngoài trêu ong ghẹo bướm thì thật sự là hết nói nổi rồi.
Thế nhưng ngay vào lúc ba người đang ăn uống vui vẻ, có mấy người đàn ông đẩy cửa đi vào, mấy tên này cả người toàn mùi rượu, mặc đồ tây, trên mặt ai ai cũng đều đang cười.
“Ơ, đây không phải là cô Lệ Na sao? Cô cũng sắp kết hôn rồi, vậy mà còn ăn cơm với tên đàn ông khác, còn nữa, cô gái này là ai thế? Giới thiệu chút đi chứ?”
Tên đàn ông dẫn đầu tuổi trên dưới ba mươi, nói chuyện lớn tiếng, mặt mũi đỏ chót.
“Chu đại thiếu, anh uống say rồi, tôi đang đón tiếp bạn mình, lẽ nào anh nhìn không thấy sao?” Phong Lệ Na cực kỳ tức giận trừng lớn đôi mắt.
Chu đại thiếu lại vẫn cười hì hì: “Vậy ý của cô là có bạn cô ở đây thì cô có thể hỗn láo với tôi rồi phải không? Chẳng lẽ cô quên mất lúc đó Nguyên Đông Thành mém tí nữa là đã đẩy cô lên giường tôi rồi à.”
Mặt Phong Lệ Na tái xanh, cả người đều đang run rẩy.
Mà Bạch Nhạn Phi thì cắn răng, hình như cô có biết đến chuyện này.
Diệp Vô Phong thì chỉ đang ăn đồ ăn của mình, mấy chuyện cãi nhau thế này thì cứ để cho mấy người phụ nữ họ cãi đi, anh không thích cãi nhau.
Chờ anh ăn hết đồ ăn trong bát trước đã, đừng để vì dám người này mà lãng phí hết cả bàn món ngon.
Đôi mắt Phong Lệ Na dần đỏ lên, mặc dù cô muốn nói lại, nhưng cô biết mấy tên này đều là bạn tốt của Nguyên Đông Thành, nếu như làm mích lòng Chu đại thiếu, thì ai biết được Chu đại thiếu có bắt Nguyên Đông Thành lại làm ra chuyện như thế lần nữa hay không.
Cô đã thấy sợ, lúc đó nếu không phải cô dùng cái chết để ép và cha của Nguyên Đông Thành biết chuyện này nghiêm trọng mới đến ngăn cản trò hề này, thì cô thật sự đã bị tên Chu đại thiếu này nhúng chàm rồi.
Thế nên lúc này cô chỉ có thể ngồi đó giận run cả người.
Chu đại thiếu lại cười ha ha nói: “Không cần căng thẳng, tôi chỉ là đùa một chút thôi mà, hơn nữa cô cũng sắp kết hôn với Nguyên Đông Thành rồi, nếu tôi lại nói mấy chuyện như thế thì lại không hợp lý rồi, tôi cũng phải để tí mặt mũi cho nhà họ Nguyên chứ.”
Bạch Nhạn Phi bước tới, ôm lấy Phong Lệ Na, lạnh lùng nhìn đám người Chu đại thiếu.
Mà Chu đại thiếu nhìn thấy Bạch Nhạn Phi thì hai mắt sáng rực, nói với Phong Lệ Na: “Thật ra thì chúng ta cũng coi như là bạn bè ha, vừa lúc tối nay chúng tôi có một buổi party, nếu không thì cùng đến đi, dù sao thì cô cũng tiếp đón bạn của cô mà.”
Phong Lệ Na từ chối: “Không cần đâu, chúng tôi chỉ muốn nói chút chuyện cũ, không muốn có người đến làm phiền chúng tôi.”
Chu đại thiếu lại hừ một tiếng: “Phong Lệ Na, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, bây giờ là tôi đang mời cô, à chờ chút tôi chỉ là đang thông báo cho cô thôi, lúc này tôi xét trên việc cô có bạn bè ở đây, cho cô chút mặt mũi, nếu đổi lại thành lúc bình thường mà nói thì tôi sẽ nói nhiều lời với cô như vậy à?”
“Chu đại thiếu, anh nói đúng rồi, ở trong lòng Nguyên Đông Thành cô ta chẳng là cái thá gì cả, chỉ là một cô ả mặc người chơi thôi.” Đám người đi theo bên cạnh Chu đại thiếu lớn tiếng cười ha ha.