Hai tên vệ sĩ rất tức giận xông về phía Diệp Vô Phong, nhưng Nguyên Đạt Tiêu lại nheo mắt lại, hết sức khó chịu nhìn Diệp Vô Phong, sau đó cười khẩy nói: “Diệp Vô Phong, tao biết mày rồi, mày cứ chờ đó.”
Đòn tấn công của hai vệ sĩ đã ập đến ba người Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong đã mở cửa và chặn đòn tấn công của tên dùng nắm đấm trước.
Ầm!
Cánh cửa bị đâm trực diện thành một chỗ lõm rất lớn, nhưng không bị xuyên thủng.
Dù sao thì loại cửa này đã được xử lý đặc biệt, độ dày và độ cứng của nó chắc chắn hơn nhiều so với cửa an ninh thông thường.
Về phần tên dùng chân thì Diệp Vô Phong vừa nhấc chân tung một cước, người nọ tới từ đâu thì lập tức quay lại chỗ đó.
Bịch!
Tên chân thép này đập vào bàn bên cạnh, đồ ăn vặt hoa quả trên đó đều rơi xuống người hắn ta, ván bàn cũng đã nứt toác ra.
Một ngụm máu tươi được phun ra, tên chân thép nhất thời không đứng dậy được.
Sau khi Diệp Vô Phong làm xong chuyện này mới đưa đám Bạch Nhạn Phi rời đi.
Bên trong căn phòng bao là một mớ hỗn độn, tất cả mọi người đều im lặng, Nguyên Đạt Tiêu ở bên cạnh lạnh lùng nói với tên có nắm đấm thép: "Để xe cấp cứu tới đưa những người này đi đến bệnh viện chữa trị, lần này là do tôi, tôi sẽ bồi thường chi phí, đến lúc đó tôi sẽ đích thân đến cửa xin lỗi.”
Tên có nắm đấm thép gật đầu, cảm thấy hết sức áy náy, bởi vì bọn họ thật không ngờ cho dù cả hai người cùng ra tay thì cũng không hạ được Diệp Vô Phong.
“Còn nữa, cho người điều tra tên Diệp Vô Phong kia, tôi muốn biết tất cả tin tức của anh ta!”
Sau khi Diệp Vô Phong đưa Bạch Nhạn Phi và Phong Lệ Na ra khỏi club Hào Thiên, họ đi vào một công viên nhỏ, Bạch Nhạn Phi đang an ủi Phong Lệ Na, còn Phong Lệ Na cúi đầu với vẻ mặt tuyệt vọng.
“Na Na, cậu phải biết rằng Nguyên Đông Thành hoàn toàn không muốn cưới cậu. Cậu chỉ là một thứ đồ chơi trong mắt anh ta thôi. Bằng không thì sao anh ta có thể để cậu làm chuyện như vậy chứ?” Bạch Nhạn Phi nghiến răng nghiến lợi nói.
Phong Lệ Na chỉ cúi đầu, không quan tâm đến điều đó, cũng không nói gì.
Bạch Nhạn Phi vẫn còn muốn khuyên giải, nhưng Diệp Vô Phong đã nắm lấy Bạch Nhạn Phi và bảo cô ấy buông Phong Lệ Na ra.
Diệp Vô Phong cởϊ áσ khoác của Phong Lệ Na khiến cô ta run lên trong gió lạnh, lúc này mắt Phong Lệ Na đã tràn đầy nước mắt.
Cô ta đương nhiên biết Nguyên Đông Thành không muốn lấy mình, mà là do nhà họ Nguyên gây áp lực mà thôi.
Nhưng cô ta vẫn muốn Nguyên Đông Thành có một thứ tình cảm không thể tách rời với cô ta.
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: "Muốn chúng tôi cứu cô thì ít nhất cô không thể từ bỏ chính mình. Tôi nghe nói cô là con gái của chủ doanh nghiệp Thượng Đạt. Nếu không phải Bạch Nhạn Phi nói với tôi thì làm sao tôi biết chứ? Trên người cô cũng không có điểm gì giống như là xuất thân từ một gia đình giàu có cả.”
"Mà là giống một cô gái xuất thân từ một gia đình nghèo khó tầm thường, sau khi trèo lên được một người giàu có thì lúc nào cũng phải ngoan ngoãn, lúc nào cũng lo sợ người ta sẽ ly hôn với mình vậy.”
Diệp Vô Phong chế nhạo: “Quên đi, cô không đáng để tôi làm nhiều như vậy. Nếu không phải nghe nói cô gửi tin nhắn cầu cứu thì kỳ thật đêm nay tôi không nên tới đây.”
Mặc dù Bạch Nhạn Phi rất đau lòng cho Phong Lệ Na, nhưng cô ấy không giúp Phong Lệ Na nữa, cô ấy cũng biết rằng mình không thể thuyết phục Phong Lệ Na được nữa.
Cho nên đã bảo Diệp Vô Phong đích thân đến.
Diệp Vô Phong thờ ơ nhìn Phong Lệ Na, nhưng lúc này ánh mắt của Phong Lệ Na rất lạnh lẽo.
“Quá hèn, cô như vậy là quá hèn, bất kể điều kiện như thế nào cô cũng đồng ý, thật sự là lãng phí tình thương của cha mẹ đối với cô.” Diệp Vô Phong khinh thường nói.
“Anh thì biết cái gì!!! Tôi đã trả giá rất nhiều cho Đông Thành như vậy!! Anh ấy không nên như thế này, anh ấy nên…” Phong Lệ Na hét lên với Diệp Vô Phong.
“Vì vậy người ta phải báo đáp cho cô sao? Cô đúng là mơ tưởng, tự cho mình là đúng, tôi nói cho cô biết, trên đời này có rất nhiều thứ cho đi mà không nhận lại được gì, thế giới này chính là không công bằng, cô cho đi tất cả và không nhận được gì, đó là đáng đời cô, là cô tự mình làm ra.”
Phong Lệ Na nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Vô Phong: “Đúng vậy! Anh ấy nên báo đáp tôi! Tôi đối xử với anh ấy tốt như hế, anh ấy nên báo đáp tôi!”
Diệp Vô Phong chế nhạo: “Suy nghĩ của cô cực đoan như vậy, nếu có thể làm ra chút chuyện cực đoan thì Nguyên Đông Thành đã sớm là của cô rồi, nhưng bởi vì cô quá yếu đuối nên mới dẫn đến kết cục như bây giờ đấy.”
Toàn thân Phong Lệ Na run rẩy nhìn Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong biết Phong Lệ Na hiểu anh đang đưa ra kiến nghị gì, cho nên anh nhân cơ hội nói tiếp: “Có một số việc, một người tự cứu lấy chính mình quan trọng hơn việc cầu nguyện với ông Trời đấy.”
Nói xong, anh đưa áo khoác cho Phong Lệ Na, sau đó lôi Bạch Nhạn Phi đi.
Bạch Nhạn Phi rất lo lắng, liên tục quay đầu lại, nhưng Diệp Vô Phong đã nói với cô ấy: “Nếu bây giờ cô quay lại sẽ chỉ khiến cô ta trở lại trạng thái trước đây. Nếu bây giờ không hành động kiên quyết hơn, cô ta vẫn sẽ trở lại tình huống bị Nguyên Đông Thành chi phối điều khiển thôi.”
Diệp Vô Phong không quan tâm Phong Lệ Na nữa mà cùng Bạch Nhạn Phi trở về khách sạn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Vô Phong trở lại công viên nhỏ, nhìn thấy áo khoác trên ghế đá, anh liền mỉm cười, cầm áo khoác lên mang về.
Trong nhà của Phong Lệ Na, Phong Tử Nghĩa đang mặc áo vét, chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng vừa mở cửa đã thấy con gái mình đứng ở cửa.
Sắc mặt ông ta thay đổi, bởi vì lúc này toàn thân Phong Lệ Na đang mặc nội y, cả người cô ta như đông cứng, mặt mày tím tái.
“Na Na!”
Phong Tử Nghĩa lúc này nào có suy nghĩ đi làm gì nữa, nhanh chóng kéo Phong Lệ Na vào trong phòng.
Buổi trưa, Phong Lệ Na rốt cuộc cũng khá hơn rất nhiều, vợ chồng Phong Tử Nghĩa ở bên cạnh Phong Lệ Na, chăm sóc cho cô ta.
Phong Lệ Na mỉm cười: “Bố mẹ, con không sao, bố mẹ cứ làm chuyện riêng của mình đi.”
Lưu Hân Di lắc đầu: “Na Na, con là cục cưng của bố mẹ, rốt cuộc tên Nguyên Đông Thành kia đã làm cái quái gì với con vậy? Con lại không nói gì, lúc nào cũng nói con rất hạnh phúc, bây giờ lại xảy ra chuyện gì đây chứ?”
Phong Tử Nghĩa cũng thấy rõ ràng Phong Lệ Na không vui vẻ hạnh phúc chút nào.
“Có phải tên khốn đó bắt nạt con không, con nói với bố đi, bây giờ bố sẽ đi liều mạng với cậu ta!” Phong Tử Nghĩa tức giận đứng lên.
Phong Lệ Na lắc đầu: “Bố, không phải, bố đừng đi.”
Phong Tử Nghĩa tức giận: “Nếu không phải thì tại sao con lại thành thế này?”
Phong Lệ Na rất nghiêm túc nhìn bố mình: “Bố, nếu con nói ngày mai con sẽ khiến công ty Thượng Đạt phá sản…”
“Phá sản thì phá sản thôi. Dù sao số tiền bố kiếm được trong những năm này cũng đủ để gia đình chúng ta sống một cuộc sống tốt. Gia đình chúng ta không phải là một gia đình xa hoa, lãng phí gì cả.” Phong Tử Nghĩa lãnh đạm nói.
Lúc này Phong Lệ Na chỉ còn lại hai dòng nước mắt, ôm chầm lấy bố mẹ mà khóc thảm thiết.
Đám cưới diễn ra vào đêm hôm sau tại khách sạn Cana, cách khách sạn Snowton không xa.
Bảy giờ tối, Diệp Vô Phong và Bạch Nhạn Phi đều đúng giờ xuất hiện ở khách sạn Cana, sau khi đưa giấy mời liền tiến vào khách sạn, Diệp Vô Phong tìm một chỗ ngồi xuống, Bạch Nhạn Phi thì đi tới giúp Phong Lệ Na.