Tư Đồ Phong gật gật đầu, vô cùng tán thành nói: “Đó là sự thật. Muốn biết thực lực của cậu thì cứ thăm dò là biết thôi!”
Hai người nhìn nhau, và ngay sau đó đồng thời phát động công kích.
Tư Đồ Phong mở quạt ra, trên quạt có rất nhiều kiếm nhỏ, mấy thanh kiếm nhỏ đâm về phía Diệp Vô Phong với tốc độ cực nhanh, suýt chút nữa để lại dư ảnh trong mắt các vệ sĩ.
Mọi người náo động và rút lui, để lại đủ không gian cho Tư Đồ Phong và Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong lấy ra con dao găm chặn quạt của đối phương, đồng thời hai người đều xuất chưởng, sau khi hai lòng bàn tay chạm nhau, một lực rất lớn buộc cả hai phải lùi lại.
Hai người đồng thời rút lui, khi chân vừa giẫm lên mặt đất, nền đất đã nứt ra rồi, khi họ đạp trên mặt đất đã phát ra tiếng động rất lớn.
Diệp Vô Phong vẫn rất bình tĩnh nhìn Tư Đồ Phong, nhưng Tư Đồ Phong không bình tĩnh, ông ta phát hiện thực lực của Diệp Vô Phong mạnh hơn ông ta tưởng.
Một luồng nội kình rất kỳ lạ đang quẩn quanh trong cơ thể ông ta, suýt chút nữa khiến ông ta phải dùng hết sức mạnh mới có thể khai trừ được nội kình kỳ lạ này.
Nhưng ông ta hơi khó hiểu, Diệp Vô Phong đã dùng chiêu gì chứ.
Loại nội kình quái dị đó nhất định là lần đầu tiên ông ta gặp phải, cho nên việc đối phó có chút lúng túng.
Diệp Vô Phong vô cùng hài lòng gật đầu: “Ở Hoa Hạ cũng không có nhiều người có thể đối chiến với tôi như thế này, ông cũng xem như là một trong số đó. Xem ra nhà họ Nguyên có hai cường giả cảnh giới Chiến Thần rất mạnh.”
Tư Đồ Phong cũng mỉm cười: “Cậu nhóc, cậu cũng khiến tôi rất kinh ngạc. Tôi không ngờ sức mạnh của cậu mạnh hơn tôi tưởng rất nhiều.”
Diệp Vô Phong nhún vai: "Nhưng trận chiến này còn tiếp tục không? Muốn tiếp tục thì tôi không có vấn đề gì, nhưng tiếp theo tôi sẽ nghiêm túc, đến lúc đó không lưu thủ được mà đại khai sát giới thì đừng trách tôi.”
Tư Đồ Phong rất bình tĩnh nhìn Diệp Vô Phong, nhưng ngay sau đó vẻ mặt đã thay đổi.
Vẻ mặt của Diệp Vô Phong từ từ trầm xuống, Tư Đồ Phong gần như lập tức cảm nhận được tà khí trong mắt anh, loại tà khí này chắc chắn không phải thứ có thể hình thành trong một sớm một chiều.
Tư Đồ Phong hiểu rằng rõ ràng là Diệp Vô Phong có ý định gϊếŧ người thực sự, và ông ta cũng cảm nhận được nguy cơ từ một nơi khác.
Bên kia có người trợ giúp, sức mạnh của người trợ giúp này cũng rất mạnh.
Ông ta không ngờ đêm nay lại gặp nhiều người trẻ tuổi có tiềm lực lớn như vậy, cuối cùng ông ta cũng lựa chọn lui bước, hơn nữa hiện tại Nguyên Tông Kiệt đang ở nơi này, nếu như thật sự có đánh nhau, Nguyên Tông Kiệt có chuyện gì thì bọn họ không thể gánh vác trách nhiệm nổi.
Nguyên Tông Kiệt là trực hệ, địa vị của ông ta trong gia đình rất quan trọng.
Vì vậy, cuối cùng Tư Đồ Phong cười ha hả và cất cây quạt của mình đi: "Nhưng lần này, dù có thua cậu một lần, chung quy thì mọi người đều cũng không muốn nhìn thấy nhà họ Nguyên xảy ra chuyện gì, cậu cũng không mong người bên ngoài và người phụ nữ phía sau lưng có vấn đề gì.”
Diệp Vô Phong gật đầu đồng ý: “Nếu đã như vậy thì tôi đi trước, tối hôm nay tôi muốn trở về ngủ.”
Nói xong, anh nhìn Lạc Nham bị thương khắp người, lảo đảo đi đến bên cạnh Diệp Vô Phong, Du Kinh Hồng lập tức đỡ anh ta đi ra ngoài.
Còn Diệp Vô Phong chỉ cười hờ hững bước ra ngoài, tất cả vệ sĩ đều nhường đường, hoảng sợ nhìn ba người Diệp Vô Phong.
Sau khi ba người này đột nhập vào nhà họ Nguyên, thế mà họ đã bước ra khỏi nhà họ Nguyên một cách an toàn ư?
Loại chuyện này thật sự không xảy ra nhiều lần!
Nguyên Tông Kiệt định đưa tay ra để ngăn đám người Diệp Vô Phong lại, nhưng Tư Đồ Phong đã ngăn cản động tác của Nguyên Tông Kiệt, ông ta thờ ơ nói: “Quên đi, để họ đi lần này đi.”
Khuôn mặt của Nguyên Tông Kiệt trở nên u ám: “Mặt mũi của nhà họ Nguyên chúng ta sẽ để ở đâu chứ? Bọn họ đến rồi lại thuận lợi đi như vậy ư!”
Tư Đồ Phong thở dài: “Chúng tôi cũng vì an toàn của anh, hơn nữa chúng tôi chỉ thả cậu ta đi thôi, không nói sẽ bỏ qua cho bọn họ, chỉ cần bọn họ ở Liêu Tây, chúng tôi vẫn có thời gian xử lý bọn họ!”
Nguyên Tông Kiệt rất không vui: "Đây không phải là vấn đề, bọn họ là người của phía trên, rõ ràng những người phía trên muốn nhà họ Nguyên diệt vong, nếu đã như vậy, chi bằng chúng ta ra tay trước và gϊếŧ những người mà họ đã phái tới, như thế sẽ khiến họ kiêng kị.”
Tư Đồ Phong cũng biết những gì Nguyên Tông Kiệt nói là đúng, nhưng ông ta vẫn giải thích: "Thực ra, vừa rồi còn có cường giả mạnh mẽ khác ở gần đó, bọn họ là cùng một bọn. Nếu tôi tiếp tục động thủ, nhóm người bên ngoài sẽ ra tay, thực lực của bọn họ tuyệt đối không đơn giản.”
Nguyên Tông Kiệt sửng sốt một chút: “Còn có địch ư?”
Tư Đồ Phong gật đầu: “Đúng vậy, vừa rồi tôi đã cảm nhận được những kẻ thù đó khi chiến đấu, bọn họ mang lại cho tôi cảm giác khủng hoảng, có nghĩa là, nếu tôi tiếp tục hành động, bọn họ có thể ra tay chống lại tất cả chúng ta, sẽ xử sạch chúng ta.”
Nguyên Tông Kiệt hết sức kinh ngạc: “Làm sao có thể chứ, đây là lãnh thổ của nhà họ Nguyên, bọn họ làm sao có thể làm được?”
Tư Đồ Phong lắc đầu: “Chuyện này tôi không biết. Trực giác này đã cứu tôi nhiều lần, cho nên tôi luôn tin tưởng vào cảm giác nguy hiểm của mình.”
Cuối cùng, Nguyên Tông Kiệt chỉ có thể cho người xử lý mọi thứ, còn ông ta thì vào trong khu nhà ở.
Ông ta biết rằng lần này phòng thủ của bọn họ đã thất bại, bởi vì không bắt được một kẻ địch nào, lại còn để cho kẻ địch rời khỏi nhà họ Nguyên.
Đây là một điều sỉ nhục đối với nhà họ Nguyên.
Nếu chuyện này phát tán ra ngoài thì sẽ bị người ta chê cười!
Sau khi Diệp Vô Phong đưa Du Kinh Hồng và Lạc Nham ra ngoài, thấy những vệ sĩ đang tìm kiếm bên ngoài đang quay trở lại, khi họ nhìn thấy ba người Diệp Vô Phong, tất cả đều kinh hãi.
Nhưng ngay sau đó lại cúi đầu sợ hãi, tiếp tục đi về phía trước rồi vào nhà họ Nguyên.
Ngay lập tức, Hồng Á Phương và những người khác đến bên Du Kinh Hồng với vẻ mặt cảnh giác, khi nhìn thấy tình trạng thảm thương của Lạc Nham, họ vọi vàng chữa thương cho Lạc Nham.
Du Kinh Hồng nhìn những người này, xác định rằng tất cả các thành viên đều ổn, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm và nôn ra một ngụm máu.
Trong trận chiến vừa rồi, cô ta đã mạnh mẽ nhịn lại, bây giờ rời khỏi nhà họ Nguyên mới phun ra.
Diệp Vô Phong nắm lấy Du Kinh Hồng, bất lực nói: “Tôi đã nói với cô rồi, phòng bị của nhà họ Nguyên không đơn giản đâu, hiện tại đã biết chưa?”
Anh nhanh chóng chữa vết thương cho Du Kinh Hồng.
Du Kinh Hồng chỉ nói một cách rất bình tĩnh: “Nhưng cũng không phải chúng ta không thu hoạch được gì. Tôi đã xác định được vị trí của căn phòng kia và tầm quan trọng của nó. Cánh cửa của căn phòng đó là cửa an toàn, nó chỉ có thể được mở khóa bằng hai phương pháp: quay mật mã và tròng đen của mắt.”
Diệp Vô Phong nghe lời này thì nhíu mày: “Vậy ý của cô là cô cũng không tiến vào căn phòng đó?”