Lý Sướng không hiểu nhà họ Nguyên lại làm ngơ vào thời khắc mấu chốt như vậy, giống như muốn vứt bỏ công ty Chính Hòa của bọn họ.
Nhưng hàng tháng họ đều đưa cho nhà Nguyên không ít tiền!
“Điều quan trọng nhất bây giờ là xem thái độ của nhà họ Nguyên ra sao. Nếu họ không định bảo vệ công ty Chính Hòa, chúng ta nên rời khỏi Liêu Tây càng sớm càng tốt. Không thể có chuyện ở lại nơi này nếu không có sự bảo vệ của nhà họ Nguyên đâu!”
Trịnh Phi biết quy luật của Liêu Tây, nếu không có sự bảo hộ của nhà họ Nguyên thì tuyệt đối không thể phát triển ở Liêu Tây, chỉ cần là một ngành công nghiệp có lãi thì nhất định sẽ bị nhà họ Nguyên nhắm tới.
Và nếu bọn họ không hợp tác với nhà họ Nguyên, thì nhà họ Nguyên nhất định sẽ tấn công họ, khiến xí nghiệp không thể vực dậy được.
Bọn họ đã thấy quá nhiều loại chuyện này, những công ty chính trực không chọn hợp tác với nhà họ Nguyên, cuối cùng bị phá sản dưới sự hành động của nhà họ Nguyên, những ông chủ đó nợ nần chồng chất, thậm chí còn bị bắt ngồi tù.
Tất cả điều này đã được nhà họ Nguyên lên kế hoạch.
Bọn Lý Sướng biết sâu sắc về sự khủng bố của nhà họ Nguyên, là một sự tồn tại to lớn ở Liêu Tây, hơn nữa còn móc nối với tất cả các ngành nghề ở Liêu Tây rồi.
Bởi vì họ đều hợp tác với các công ty với một phương thức, không cần lời lỗ gì cả, chỉ cần đặt câu hỏi họ là kiếm được bao nhiêu mà thôi.
"Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ đến hỏi thăm Nguyên Đạt Tiêu. Tôi phải hỏi là ý tứ của nhà họ Nguyên như thế nào à?” Lý Sướng bất lực nói.
Trịnh Phi gật gật đầu, quay đầu nhìn về hướng công ty vệ sĩ Long Kiếm, công ty vệ sĩ này đến giờ vẫn chưa đóng cửa, bọn họ biết công ty này không có nhà họ Nguyên bảo hộ, rốt cuộc có thể chống đỡ được bao lâu thì không ai biết cả.
"Tôi muốn xem công ty vệ sĩ Long Kiếm khốn kiếp này có thể chống đỡ được bao lâu ở Liêu Tây. Chắc là họ Nguyên sẽ ra tay ngay sau khi biết tin thôi.” Lý Sướng cười khẩy nói.
"Tôi luôn tự hỏi Diệp Vô Phong lấy đâu ra can đảm để chống lại nhà họ Nguyên trong lĩnh vực kinh doanh chứ. Đây đơn giản là đi tìm đường chết. Trừ khi anh ta có thể chống lại tất cả các doanh nghiệp ở Liêu Tây, nói cách khác, anh ta sẽ không có cách nào xử lý được nhà họ Nguyên.” Trịnh Phi cũng rất khó hiểu điều này.
“Bây giờ tôi đi tìm Nguyên Đạt Tiêu. Tôi nghĩ chuyện này không thể trì hoãn thêm nữa.” Lý Sướng thu dọn đồ đạc rồi vội vã ra ngoài.
Có một trường đại học ở Liêu Tây, là trường đại học địa phương, tuy không phải là trường đại học quá nổi tiếng nhưng vẫn là trường đại học chính quy, lúc này, trên ghế đá bên hồ nhân tạo trong trường đại học này, một cô gái đang nhìn phía trước của hồ nhân tạo với vẻ mặt dại ra.
Những gì đã trải qua ngày hôm nay, cô ta cảm thấy cuộc đời mình sắp kết thúc rồi.
Loại chuyện người thường cả đời không thể gặp phải, thế mà cô ta thật sự đã gặp phải, loại chuyện này chỉ có thể xảy ra trong xã hội cũ thôi.
Bỏ tù, đánh đập, hãʍ Ꮒϊếp, tất cả những điều này cô ta đã đều trải qua hết.
Tuần đó là thời gian đen tối nhất của cô ta, và cô ta thậm chí nghĩ rằng mình cũng có thể sẽ chết.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn chọn sống, mong muốn được sống sót là một điều kỳ diệu như thế, nhưng khi cô ta muốn tự tử, nhìn thấy bức ảnh ăn bánh do chị gái gửi cho, cô ta cảm thấy mình nên sống.
Chỉ là, kẻ súc sinh vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cô ta thật sự không cam tâm.
Ở khoảng cách 500 mét, Tiểu Yêu nhìn Đường Trảm có chút khó hiểu: “Lão đại, anh có chắc là sẽ để cô ấy đi như thế này không, nếu không có sự bảo vệ của chúng tôi, Liễu Như sẽ bị gϊếŧ đấy.”
Đường Trảm chỉ thản nhiên vẫy vẫy tay: “Đừng lo lắng, chúng ta không cần làm chuyện này nữa, cậu nên tiếp tục trở về theo dõi động tĩnh của nhà họ Nguyên cùng bọn họ đi. Nếu Hồ Quý xuất hiện thì cho tôi biết trước tiên.”
Tiểu Yêu không hiểu, bây giờ Liễu Như là người quan trọng có thể khiến Nguyên Đạt Tiêu sụp đổ, nếu như bọn họ buông tay để cho sát thủ nhà họ Nguyên gϊếŧ Liễu Như, thì trong khoảng thời gian này bọn họ thật sự không gặt hái được gì rồi.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Đường Trảm, cậu ta chỉ có thể làm theo lời Đường Trảm, bởi vì Đường Trảm là lão đại, tất cả những gì cậu ta cần làm là thực hiện lời của Đường Trảm.
Nhìn gợn sóng trên mặt hồ, Liễu Như nhanh chóng co rụt cổ lại, cảm thấy hơi ớn lạnh nên đứng lên nhặt quyển sách trên ghế lên.
Vừa định về ký túc xá nghỉ ngơi, bỗng nhiên thấy một người ngồi trên băng ghế, trong lòng cô ta có chút hoảng hốt.
Cô ta cầm cuốn sách trên tay và lùi lại vài bước.
Khi thấy Diệp Vô Phong không có ác ý, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người đi về phía ký túc xá.
“Liễu Như, tôi muốn nói chuyện với cô.” Diệp Vô Phong quay lại nhìn cô gái.
Toàn thân Liễu Như run lên, bởi vì cô ta không biết Diệp Vô Phong, người cô ta không biết lại biết tên của cô ta, rõ ràng là đặc biệt tìm cô ta, có lẽ là vì chuyện kia.
Cô ta lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn Diệp Vô Phong: “Rốt cuộc nhà họ Nguyên vẫn không định buông tha cho tôi đúng không? Anh tới đây là muốn gϊếŧ tôi ư?”
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Thật xin lỗi, tôi tới đây cứu cco, chuyện này có thể ngược lại với suy nghĩ của cô.”
Liễu Như cười nhạo: “Anh tới đây cứu tôi ư? Tại sao tôi không cảm thấy anh tới đây cứu tôi nhỉ, anh là người nhà họ Nguyên đúng không?”
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Cô lại sai rồi, tôi và nhà họ Nguyên cũng nên coi là kẻ thù không đội trời chung, dù sao đêm qua tôi đã đột nhập vào nhà họ Nguyên và bị vệ sĩ của bọn họ bao vây, nhưng tôi đã xông ra được, cũng giải quyết được hơn chục vệ sĩ của họ.”
Liễu Như chỉ cảm thấy Diệp Vô Phong đang nói đùa.
Diệp Vô Phong không quan tâm lắm mà nghiêm túc nhìn cô ta: “Thật ra, tôi tới đây tìm cco vì biết cô đã bị đối xử bất công như thế nào, một tên cầm thú như Nguyên Đạt Tiêu cũng nên bị trừng trị một cách nghiêm khắc.”
Liễu Như chế giễu: "Thật sao? Anh cũng cho rằng những người như Nguyên Đạt Tiêu nên bị trừng phạt à, nhưng ở Liêu Tây, ai có thể nghĩ rằng Nguyên Đạt Tiêu sẽ bị trừng phạt chứ? Ngay cả những người của chính phủ cũng thiên bị nhà họ Nguyên, nếu tôi dám đi cáo trạng Nguyên Đạt Tiêu, kết quả cuối cùng chỉ có chết thôi.”
Diệp Vô Phong lắc đầu: "Điểm này cô lại nói sai rồi, chính phủ không phải nhà họ Nguyên, chính phủ là chính phủ, có thể cô không biết, nếu nói nghiêm túc thì tôi cũng thuộc chính phủ, cô có thể không tin tôi, nhưng tôi có thể nói với cô mục đích tôi tới nơi này.”
Liễu Như lạnh nhạt nhìn Diệp Vô Phong, cô ta sẽ không tin lời Diệp Vô Phong nói, cô ta chỉ cảm thấy Diệp Vô Phong ở đây lừa cô ta, những gì Diệp Vô Phong nói rõ ràng là nói dối.
Vì vậy, Liễu Như nhận định Diệp Vô Phong chỉ là một kẻ nói dối.
Diệp Vô Phong cười nói: “Tôi ở đây để bảo vệ cô. Cô là nhân chứng vô cùng quan trọng, là người có thể khiến Nguyên Đạt Tiêu nhận hình phạt mà anh ta đáng phải chịu.”