Ngưu Ngũ Bá là cường giả thành danh vô số năm, đương nhiên đã từng trải qua vô vàn trận chiến lớn nhỏ, làm sao có thể bị uy thế gần đây của Hậu Cung dọa sợ?
Trong mắt hắn, Hậu Cung là một thế lực mới quật khởi, chiến lực mạnh nhất hiện tại chính là Diễm Nguyệt Kỳ và Hoa Thanh Trúc, một người Độ Kiếp Sơ Kỳ và một người Độ Kiếp Trung Kỳ.
Mà Ngưu Ngũ Bá hắn chính là Bát Giai Hậu Kỳ yêu thú, đẳng cấp tương đương Độ Kiếp Hậu Kỳ tồn tại.
Đẳng cấp càng cao cách biệt càng lớn, Hậu Kỳ và Trung Kỳ đừng tưởng chỉ khác biệt một chữ, nhưng trong trường hợp bình thường… Độ Kiếp Hậu Kỳ sẽ áp đảo hoàn toàn Trung Kỳ, lấy ít thắng nhiều là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vĩ lẽ đó mà hiện tại, dù Hồ Khinh Vũ có đột phá Bát Giai Trung Kỳ, cộng thêm hai Độ Kiếp của Hậu Cung, Ngưu Ngũ Bá cũng không thèm nhìn vào trong mắt.
Đó là chưa kể sau lưng hắn là Thiên Yêu Học Phủ, luận thân phận và địa vị cao quý hơn Hậu Cung không biết bao nhiêu lần, Học Phủ chính là nôi của mỗi đại lục…một khi phát động chiến tranh, cảnh tượng kia sẽ hết sức kinh khủng.
Nếu nói kẻ có thể khiến Ngưu Ngũ Bá kiêng kỵ thì chỉ có duy nhất Võ Tam Nương, bất quá nữ cường nhân bạo lực này vẫn đang bế quan, thậm chí nàng cũng chỉ là sư phụ của Lạc Nam mà không phải sư phụ của toàn bộ Hậu Cung, nếu thật sự nổ ra đại chiến, Ngưu Ngũ Bá cho rằng đứng dưới cương vị của Hiệu Trưởng Thánh Linh Học Phủ, Võ Tam Nương sẽ không vì Hậu Cung ra mặt, cùng lắm chỉ bảo toàn an nguy của Lạc Nam một người mà thôi.
Huống hồ đó chỉ là cái kết xấu nhất, nếu Hậu Cung biết e ngại Thiên Yêu Học Phủ mà từ chối Hồ Tộc và Côn Tộc di chuyển, như vậy hắn cũng nể Võ Tam Nương mà không làm khó dễ Hậu Cung.
Không thể không nói Ngưu Ngũ Bá đầu óc rất linh hoạt, trong thời gian tức giận và phẫn nộ vẫn không đánh mất lý trí, ngược lại đặt mình vào vị trí của Võ Tam Nương để suy tính, cuối cùng mới làm ra quyết định…
Bất kể như thế nào, U Nguyên không thể mất đi hai đại Cửu Cấp Thế Lực, chưa nói đến danh vọng của Thiên Yêu Học Phủ sẽ bị tổn hại…nếu để Hồ Tộc và Côn Tộc gia nhập, Băng Thiên Đại Lục sẽ lập tức trở thành Đại Lục mạnh nhất Việt Long Tinh, mà U Nguyên sẽ trở thành đại lục yếu nhất, thành một miếng mồi ngon béo ngậy của Huyết Hoàng Địa…
Đó là điều mà bất kể một yêu thú nào tại U Nguyên cũng không muốn diễn ra, càng đừng nói đến Ngưu Ngũ Bá.
Một đám trưởng lão Thiên Yêu Học Phủ cũng có cùng suy nghĩ với Hiệu Trưởng mình, cả đám bọc phát khí thế Thất Giai cuồn cuộn, chấn đến Hồ Trúc Lâm xinh đẹp của Hồ Tộc trở nên hoang tàn, không gian vỡ nát…
“Hậu Cung nên suy nghĩ cho kỹ, đừng vì nhất thời tham lam Hồ Tộc và Côn Tộc mà đắc tội với Thiên Yêu Học Phủ, mấy người hậu bối các ngươi không gánh nổi đâu!”
Nhị trưởng lão cười lạnh nói, một bàn tay hướng về trong lòng đem một khối Mai Rùa nhỏ xíu bóp nát…
Trong khoảnh khắc đó, không gian trước mặt hắn nứt ra, Phó Hiệu Trưởng Thiên Yêu Học Phủ là Quy Linh Lão Nhân lưng đeo mai rùa xuất hiện…
“Chuyện gì xảy ra? Đại hội võ lâm sao?” Quy Linh Lão Nhân một mặt mộng bức, Hiệu Trưởng của hắn đi đến Hồ Tộc cầu hôn…tại sao lại thành bộ dạng sắp chém nhau đến nơi rồi?
“Hừ, chuyện là thế này…” Nhị Trưởng Lão lập tức đem ngọn ngành câu chuyện kể lại một lần.
“Cái gì? Bát Giai Trung Kỳ? Cửu Vĩ Thiên Hồ?” Quy Linh Lão Nhân nhất thời nhảy dựng, đảo mắt nhìn đến Hồ Khinh Vũ.
Khi chứng kiến nàng thật sự đã lột xác, nhất thời trong lòng dậy sóng, tròng mắt gian xảo luân chuyển, vội vàng truyền âm với Ngưu Ngũ Bá:
“Hiệu Trưởng, chi bằng nhân cơ hội này chúng ta khám phá bí mật của Hậu Cung, xem bọn hắn làm sao có thể phát triển nhanh đến như vậy…”
Ngưu Ngũ Bá nghe vậy ánh mắt lóe lên một tia tham lam, nhịp tim đập thình thịch.
Vốn với thực lực gần như cao nhất của mình, Ngưu Ngũ Bá đối với việc chúng nữ Hậu Cung liên tục đột phá Bát Giai cũng không quá mức nghiêm trọng…
Nhưng hiện tại nghe Quy Linh Lão Nhân gợi ý, hắn mới nảy sinh ý đồ, mặc dù tu vi của hắn có thể không tiến, nhưng thiên phú vẫn có thể tiến a.
Nghĩ đến đây, Ngưu Ngũ Bá làm ra quyết tâm, đánh mắt với Quy Linh Lão Nhân một cái.
Nếu nói về cái miệng đê tiện, Nhị Trưởng Lão Thiên Yêu Học Phủ phải gọi Quy Linh Lão Nhân bằng cụ, chỉ thấy lão già này nâng lên mai rùa, sắc mặt khinh bỉ, liếc mắt nhìn toàn trường một vòng, điên cuồng mắng tung tóe:
“Hồ Khinh Vũ ngươi thật vong ân phụ nghĩa, Lão Hiệu Trưởng năm xưa có ân dạy dỗ ngươi, mặc dù hai người không chính thức bái làm sư đồ, nhưng Ngưu Hiệu Trưởng có thể được xem là sư huynh của ngươi, ngươi vậy mà ở trước mặt nhiều người làm mất thể diện của hắn? Hồ Tộc có ngươi làm tộc trưởng chẳng trách cả đời chỉ đi bằng bốn chân!”
Đám người nghe vậy khóe miệng co giật, nhìn sang Ngưu Ngũ Bá một cái, quả nhiên chỉ thấy cái trán hắn đang nổi gân xanh, hai mắt đỏ ngầu thở phì phò trợn nhìn Quy Linh Lão Nhân.
Bản thể của hắn là con Trâu, đi bằng hai chân sao? tên khốn này một khi đã tiện, chính là không phân biệt địch ta và biên giới a.
Quy Linh Lão Nhân phớt lờ Ngưu Ngũ Bá và một đám Hồ Tộc đã đằng đằng sát khí, mai rùa trên lưng lắc lư đắc ý, nhìn sang Hậu Cung chúng nữ cao cao tại thượng như trưởng bối nhìn xuống, nước miếng lại cuồng phún:
“Còn Hậu Cung các ngươi? Đừng tưởng có chút cơ duyên đột phá Độ Kiếp hay Bát giai là giỏi, thời lão phu và Ngưu Hiệu Trưởng đột phá Bát Giai hoành tảo thiên hạ, các ngươi còn bú √υ" mẹ đấy! Tốt nhất hướng Thiên Yêu Học Phủ nhận sai, dâng ra bí mật gia tăng thiên phú làm bồi thường rồi cút khỏi U Nguyên Đại Lục, bằng không lão phu phất tay một cái, vô vàn yêu thú mỗi tên phun một ngụm nước miếng cũng đủ nhấn chìm các ngươi, đám nha đầu vắt mũi chưa sạch!”
Chúng nữ Hậu Cung sắc mặt quái dị, chỉ nghe Cơ Băng nhìn sang Cơ Nhã khó hiểu hỏi:
“Tỷ tỷ, lão rùa rúc đầu này là ai?”
Phốc…
Một đám Côn Tộc xém chút cười phun, tốt a…Quy Linh Lão Nhân bỏ công bỏ sức chửi cho một tràng, kết quả Hậu Cung người ta ngay cả ngươi là ai cũng không biết…
Quy Linh Lão Nhân trong lòng giận dữ, lần đầu tiên có người không tức giận khi bị hắn tranh đấu miệng lưỡi, cuối cùng càng là bị đối phương một câu đơn giản phản kích…
Thúc thúc có thể nhẫn, thẫm thẫm cũng không thể nhịn a…
“Lão phu là ai? Tiền bối ở nhà các ngươi không dạy dỗ lễ nghĩa sao? thằng nhải ranh Lạc Nam không biết dạy vợ sao?” Quy Linh Lão Nhân một mặt rống to…
“Dám động đến phu quân ta, đúng là muốn chết!”
Từng gương mặt đẹp biến sắc, người khác xúc phạm các nàng chỉ xem như chó sủa, nhưng nếu con chó này dám sủa trước mặt Lạc Nam, phải đánh cho nó chết…
XOẸT…
Hai thanh Trường Kiếm ra khỏi võ, không gian hóa thành vô số vết cắt, thân ảnh Mộc Tử Âm và Băng Lam Tịch cùng lúc biến mất dạng.
Sau lưng Mộc Tử Âm đã xuất hiện đôi cánh trong suốt của Thái Cổ Tử Mộc Điệp, thân hình di chuyển vô hình vô ảnh, tốc độ đạt đến cực hạn, khi xuất hiện đã ở sau lưng Quy Linh Lão Nhân, Ảo Ảnh Kiếm tung hoành, một kiếm hướng ót đầu hắn chém ngang…
“Hừ, tốc độ của ngươi mặc dù kinh khủng, nhưng ở trước mặt Bát giai vẫn còn chậm lắm!”
Quy Linh Lão Nhân giả vờ cười lạnh xem thường, vô tận Thủy Linh Lực ngưng tụ nơi cánh tay, muốn quay về sau phản kích.
Mộc Tử Âm là một Hợp Thể Viên Mãn, Quy Linh Lão Nhân còn chưa nhìn vào trong mắt.
Chỉ là lúc này Băng Lam Tịch cũng tiến đến trước mặt, một luồng Kiếm Ý phá thể mà ra, hướng về Quy Linh Lão Nhân nghiền ép trực diện…
“Hừ tiểu nha đầu, nếu là Kiếm Ý đến từ lão già của Huyền Hoàng Học Phủ lão phu còn kiêng kỵ đôi chút, ngươi vẫn còn quá non!” Quy Linh Lão Nhân cười khinh bỉ nói.
Băng Lam Tịch chỉ là Hợp Thể Trung Kỳ, hắn càng không xem trọng.
“Vậy sao?” Băng Lam Tịch bất chợt cười lạnh, đột ngột ánh mắt xinh đẹp càng thêm sắt lạnh, một cổ Kiếm Ý khác bất chợt từ dáng người thành thục của nàng lao ra, cùng luồng Kiếm Ý vừa rồi chất chồng lên nhau, sức ép đột ngột được nhân đôi.
“Nhị Tầng Kiếm Ý?” Sắc mặt Quy Linh Lão Nhân rốt cuộc có chút thay đổi.
Chưa dừng lại ở đó, chỉ thấy Băng Lam Tịch sát khí thăng cao, lại thêm một luồng Kiếm Ý khác nghiền ép mà ra, tầng tầng lớp lớp, đem không gian xung quanh chấn thành phấn vụn.
“Tam Tầng Kiếm Ý?” Quy Linh Lão Nhân rốt cuộc khϊếp sợ hô to lên.
Kiếm Ý chính là loại khí thế chí cao của Kiếm Tu.
Nhưng Kiếm Ý đồng thời cũng phân chia mạnh yếu, từ Nhất Tầng đến Cửu Tầng.
Băng Lam Tịch tuổi còn trẻ như vậy đã sở hữu Tam Tầng Kiếm Ý, việc này cho dù là Phó Hiệu Trưởng nổi danh tu Kiếm của Huyền Hoàng Học Phủ khi bằng tuổi nàng cũng không thể nào làm được.
Không những Quy Linh Lão Nhân mà ngay cả Ngưu Ngũ Bá đám người cũng kinh dị không thôi.
Tam Tầng Kiếm Ý đã đủ uy hϊếp đến Quy Linh Lão Nhân rồi, hắn chuyển đổi tư thế, không tiếp tục phản kích Mộc Tử Âm, tập trung ngưng tụ lực lượng đôi tay hướng về phía trước đấm mạnh…
“Quy Linh Quyền!”
Hai đấm vừa ra, loáng thoáng có hư ảnh một con Cự Quy to hơn cả ngọn núi ngửa đầu thét gào, cùng lúc vươn ra cái đầu như trụ trời của mình húc về phía Băng Lam Tịch.
“Phạt Thiên Kiếm Điển – Trảm Thiên!”
Băng Lam Tịch không dám thất lễ, vừa bùng nổ Tam Tầng Kiếm Ý, vừa thi triển thức thứ ba trong Phạt Thiên Kiếm Điển – Trảm Thiên.
Một Kiếm vừa ra, thiên địa biến sắc, hung hăng trảm về Quy Linh Quyền…
ẦM…
Chiến trường băng liệt, Hồ Tộc vội vàng sơ tán, toàn thể mọi người phi thăng lên không trung, Băng Lam Tịch bị đấm lùi về phía sau hàng ngàn bước, đôi tay cầm Kiếm rung lên lẩy bẩy…
Mà trên đôi tay rùa của Quy Linh Lão Nhân cũng để lại một vết xước sắt lẹm, bên trong có Hàn Băng lưu chuyển, đem máu huyết của hắn đông cứng lại, làm chậm tốc độ khôi phục thương thế…
Tịch Lạc Kiếm là hàng Chân Cấp, làm sao có thể đơn giản? dù Bát Giai yêu thú như Quy Linh Lão Nhân cũng ăn chút ít thiệt thòi từ nó.
“Chết!”
Đúng lúc này, Ảo Ảnh Kiếm của Mộc Tử Âm xoạt ngang đầu Quy Linh Lão Nhân.
Trong ánh mắt bất ngờ của nàng, cái đầu Quy Linh Lão Nhân đột ngột biến mất…
Thụt vào mai rùa rồi.
“Đúng là rùa rút đầu!” Mộc Tử Âm lạnh lùng mắng một tiếng, Kiếm trong tay không dừng lại tốc độ, hướng về Mai Rùa trảm xuống.
KENG…
Ảo Ảnh Kiếm rung lên, thân thể nàng bị phản chấn bật ra phía sau, sắc mặt ngưng trọng.
Bát Giai không hổ là Bát Giai, thật quá khó nhằn.
“Hai cái tiểu nha đầu còn non và xanh lắm, lão phu dạy các ngươi làm người!” Quy Linh Lão Nhân từ mai rùa cười lạnh một tiếng.
Trong ánh mắt trợn tròn của đám đông, chỉ thấy tứ chi và đuôi ngắn của hắn cũng rụt lại vào trong mai, chỉ để lại một cái mai rùa lơ lửng giữa bầu trời.
Mọi chuyện chưa dừng ở đó, mai rùa đột ngột xoay tròn với tốc độ chóng mặt, một luồng bão tố theo tốc độ xoay của nó được sinh ra, đem bầu trời quậy cho tan tác…
ẦM ẦM ẦM…
Mai Rùa lấy tốc độ nhanh nhất có thể của mình, hung hăng xoay đến Băng Lam Tịch, những nơi đi qua không gian sụp đổ, sát khí kinh hồn.
Băng Lam Tịch sắc mặt ngưng trọng đem Tịch Lạc Kiếm thu hồi, Băng Huyền Cầm xuất hiện trước mặt, mười ngón tay trắng nõn nà của nàng đặt lên dây đàn, ung dung đánh…
Theo từng tiếng đàn vang vọng không gian, vô số Băng Linh Lực cấp tốc ngưng tụ, hóa thành một lớp Thành Băng ngăn cản trước người, bảo vệ thân thể…
KENG KENG KENG…
Mai rùa như bánh xe nghiền ép mà đến đập vào băng tường, trong ánh mắt không cam lòng của Băng Lam Tịch, băng tường triệt để vỡ vụn…
“Cho ngươi dám ngông cuồng trước mặt lão phu!” Quy Linh Lão Nhân cười to lao thẳng đến nàng, muốn đem giai nhân tuyệt sát triệt để tàn phá.
XOẸT…
Tưởng như Băng Lam Tịch nguy hiểm, Mộc Tử Âm đã như sao băng xẹt ngang bầu trời ôm lấy nàng, thành công né tránh Quy Linh Lão Nhân.
“Hừ, chạy được sao?” Quy Linh Lão Nhân trong trạng thái bánh xe mai rùa tốc độ trở nên khủng bố, rất nhanh lại tiếp tục nghiền đến các nàng.
“Lão già thật không biết xấu hổ, lấy Bát Giai chiến với Hợp Thể còn đắc ý như vậy?” Cơ Băng cùng Cơ Nhã lạnh lùng phá không mà lên, đáng tiếc bị hai tên Trưởng Lão Thiên Yêu Học Phủ cười tủm tỉm ngăn cản trước mặt.
“Muốn chết!” Hai nữ sắc mặt lạnh lùng, Quảng Hàn Huyết Mạch kích hoạt, ánh trăng hàng lâm mà xuống, như hai vị tiên tử trên chín tầng trời.
RỐNG…
Tiếng rống cuồng bạo đinh tai nhứt óc xuất hiện, tiểu bé gấu trên vai Tô Nhan nhảy vọt mà lên, thành thục biến chuyển thân thể, vô số Thổ Linh Lực cuồn cuộn mà về, kích thước to như ngọn núi.
Tô Nhan môi thơm thổi sáo, đem tốc độ Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ đẩy mạnh khiến nó bay vọt mà lên, ngăn cản phía trước mai rùa, vươn tay muốn ôm lấy…
“Hừ, còn non lắm!” Quy Linh Lão Nhân cười sang sảng, điều khiến Mai Rùa bẻ lái sang một bên, né tránh cú ôm của nó.
Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ phẫn nộ muốn đuổi theo, một tên trưởng lão khác đến từ Thiên Yêu Học Phủ ra tay ngăn cản.
Quy Linh Lão Nhân tiếp tục truy sát hai nữ Băng Lam Tịch.
“Hồ Tộc mau hỗ trợ Hậu Cung!” Hồ Khinh Vũ lớn tiếng ra lệnh, bởi vì lúc này Ngưu Ngũ Bá đã nghiêm nghị ngăn trở trước mặt nàng.
“Ngưu Ngũ Bá, ngươi thật sự làm đến đường cùng như vậy sao? lửa giận của Hậu Cung không phải Thiên Yêu Học Phủ có thể gánh nổi!” Hồ Khinh Vũ lạnh lùng quát.
“Trò cười! Ngưu Ngũ Bá ta có thể đứng trên đỉnh như hôm nay sẽ ngại một cái Hậu Cung?” Ngưu Ngũ Bá cười nhạt, không chút nào cho là đúng.
“Ngươi sẽ hối hận thật nhiều!” Hồ Khinh Vũ hít sâu một hơi, không tiếp tục nhiều lời…chín cái đuôi tung bay trong gió, ý niệm vừa động…
Vô số Linh Lực cuồn cuộn tiến về, cấp tốc hóa thành một quả cầu hình tròn như thủy tinh lơ lửng trong bàn tay nàng.
“Hồ Linh Châu, gϊếŧ!”
Hồ Khinh Vũ không nói hai lời, quả cầu ném mạnh mà ra, xuyên thấu tầng tầng không gian, muốn đập vào người Ngưu Ngũ Bá.
“Ngươi rất mạnh, bất quá còn kém ta rất nhiều!” Ngưu Ngũ Bá tự tin cười, ý niệm vừa động, một đôi sừng trâu sặc sỡ các loại màu sắc đã xuất hiện trên tay hắn.
Ngưu Ngũ Bá tay cầm sừng trâu xem như vũ khí, uy phong lẫm liệt, hướng về Hồ Linh Châu đang lao đến nện mạnh mà ra.
ĐÙNG…
Hồ Linh Châu bị quất bay như trái bóng, mà Ngưu Ngũ Bá chỉ lùi về sau vài bước ngắn ngũn.
“Vì sao không đối với ta sử dụng Mị Thuật? Mị thuật mới là sở trường mạnh nhất của ngươi!” Ngưu Ngũ Bá dù chiếm ưu thế nhưng vẫn khó hiểu hỏi.
Hồ Khinh Vũ nghe vậy cười nhạt, môi thơm khai mở, nhẹ nhàng mà ung dung:
“Ta chỉ phơi bày vẻ đẹp và sử dụng Mị Thuật đối với nam nhân của mình, về phần ngươi…không xứng!”
“Khốn kiếp!” Ngưu Ngũ Bá cái đấu bốc hỏa, dữ tợn quát:
“Vậy ta phải đánh đến khi ngươi sử dụng Mị Thuật với ta thì thôi!”
Một bên chiến tuyến, Côn Minh Nguyệt cùng Côn Tộc bị Bá Lực Giao Quân cùng một đám Giao Tộc cản chân, giao tranh long trời lỡ đất.
“Hahaha, hai cái tiện tỳ, ai cũng không cứu được các ngươi!” Quy Linh Lão Nhân càn rỡ và điên cuồng, mai rùa lắn bánh, khi tiếp cận hai nữ càng là cấp tốc biến lớn.
Mộc Tử Âm cùng Băng Lam Tịch không tiếp tục né tránh, trái lại bất chợt dừng chân…hướng mắt lên bầu trời.
Không biết từ bao giờ, Hoa Ngọc Phượng đã bố trí một cái Truyền Tống Trận khổng lồ ngự giữa không trung…
Từ bên trong đó, một cánh tay nữ tử mặc dù trắng trẻo xinh đẹp, nhưng lại to như trụ trời hàng lâm mà đến, không nói hai lời thô bạo hướng mai rùa chọp tới.
Cùng lúc đó, một tiếng nói lạnh lùng mà uy nghiêm, vang vẳng hư không:
“Thiên Yêu Học Phủ, khi dễ Hậu Cung không người sao?”
…
Chúc anh em đọc truyện buổi chiều vui vẻ :D
...
.E mới lập được cái tài khoản Paypal, bác nào có lòng ủng hộ e thì e cảm ơn ạ: nguyenphuochau12t2@gmail. Com
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn