TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Cấp Ở Rể Diệp Vô Phong
Chương 585: Xử lý kẻ địch

Sau khi Nguyên Đông Thành nói xong, xung quanh có một số tay súng bắn tỉa và súng cầm tay, những tên côn đồ đó giống như đang canh cửa và không tham gia vào cuộc bao vây Diệp Vô Phong.

Những tay súng bắn tỉa đó đã tìm ra những vị trí bắn tỉa tốt nhất, những tay súng cầm tay đều đang cầm súng tiểu liên trên tay và đang tìm kiếm về phía trước.

Bọn họ rất cẩn thận vì biết thực lực của Diệp Vô Phong nhất định không hề đơn giản.

Cũng biết vị trí hiện tại của Diệp Vô Phong.

Một đám người thận trọng đi về phía trước, sớm đã tới gần Diệp Vô Phong, lúc này họng súng tiểu liên của bọn họ đã hướng về phía trước, đi vòng quanh càng cẩn thận hơn.

Nguyên Đông Thành vừa tìm một chỗ ngồi xuống với vẻ mặt nhếch mép.

Trước khi làm chuyện này, anh ta cũng đã thương lượng với những cao thủ trong nhà rồi, lúc đó anh ta đã xác định bao vây như vậy có thể gϊếŧ chết các cao thủ của cảnh tông sư.

Nếu đã như vậy, Diệp Vô Phong sẽ không có cách nào sống sót thoát ra khỏi nơi này.

Lần này anh ta rất tự tin với sự sắp xếp của mình, cũng tin Diệp Vô Phong sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi vòng vây của anh ta.

“Chịu trói đi, Diệp Vô Phong, bây giờ mày đang kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, ở chỗ này, mày chỉ sẽ bị tao gϊếŧ chết thôi!” Nguyên Đông Thành cười lớn nói.

Lúc này Diệp Vô Phong đã rút dao găm ra, anh biết tình huống hiện tại của mình, Phong Lệ Na không có cách nào trì hoãn quá lâu, anh chỉ có thể nhanh chóng giải quyết đối phương rồi đưa Phong Lệ Na đến bệnh viện.

Anh lấy điện thoại di động ra, vừa định gọi cho ai đó, một cảm giác nguy hiểm ập đến, anh vội vàng lăn qua một bên.

Bùm!

Một viên đạn đã bắn trúng vị trí vừa rồi của anh, kém một chút nữa là bắn trúng anh rồi.

Diệp Vô Phong biết nơi này không có góc chết, nếu muốn có góc chết thì anh cần phải gϊếŧ những tay súng bắn tỉa phía trên.

“Có vẻ như họ không biết gì về thực lực của mình, nhưng vậy là tốt rồi.” Diệp Vô Phong dửng dưng nhìn xung quanh, sau đó cầm dao găm đi đến một góc, thậm chí còn không có thời gian chuẩn bị, anh đã lướt qua góc đó chạy ra ngoài.

Tốc độ của anh rất nhanh, giống như một con báo, gia tốc đột ngột khiến bóng dáng của anh lướt qua như một bóng đen trong tầm mắt của người ở phía sau góc quẹo.

Và khi những người này phản ứng lại thì Diệp Vô Phong đã sớm đến trước mặt họ.

Người bắn tỉa ở trên bắn vào Diệp Vô Phong.

Nhưng hướng di chuyển của Diệp Vô Phong thay đổi rất nhanh, những tay súng bắn tỉa này chỉ bắn chết những tay súng trước mặt Diệp Vô Phong thôi.

Diệp Vô Phong nhặt hai khẩu tiểu liên trên mặt đất lên và tìm một nơi để trốn.

“Chiều cao của nhà máy này là khoảng 30 mét, và tầm bắn của súng tiểu liên là 200 mét, đủ để gϊếŧ người bắn tỉa.” Diệp Vô Phong kiểm tra súng tiểu liên và thấy của hai khẩu tiểu liên đều đầy, vì thế ngay lập tức yên tâm.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, dù sao thì mấy tên này chưa kịp bắn phát nào đã chết rồi mà.

Diệp Vô Phong nở nụ cười: “Muốn chơi đùa với tao đúng không? Vậy thì tao sẽ khiến bọn mày cảm nhận được cảm giác bị sự sợ hãi chi phối.”

Anh liếc nhìn một cái cửa sổ cách đó không xa, liền không chút do dự lao về phía cửa sổ, chỉ nghe thấy sau lưng có tiếng súng vang lên.

Tốc độ của Diệp Vô Phong rất kỳ quái, đối phương hoàn toàn không có cách nào tập trung vào Diệp Vô Phong, chỉ có thể bắn tùy tiện, thử vận may của mình, nhưng đáng tiếc vận may của bọn họ hiển nhiên không cách nào so với lực cảm nhận của Diệp Vô Phong.

Xoảng!

Tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, Diệp Vô Phong lao ra ngoài cửa sổ, sau đó đi lên trên.

Lúc này, các tay súng bắn tỉa đã rất bất lực,báo cáo sự việc cho Nguyên Đông Thành.

Nguyên Đông Thành rất buồn bực: “Cái gì, nhiều như vậy mà lại để cho hắn trốn ư? Bọn mày ăn cơm để làm gì hả?”

Tất cả lính đánh thuê đều không có cách nào giải thích, rốt cuộc bọn họ đã đánh giá thấp Diệp Vô Phong, bọn họ tưởng dựa vào số lượng bên mình hoàn toàn có thể gϊếŧ chết Diệp Vô Phong, nhưng Diệp Vô Phong đã trốn thoát.

Nguyên Đông Thành mỉm cười, không có chút nào căng thẳng: “Đừng lo lắng, nếu một mình anh ta trốn đi, vậy chẳng phải còn có Phong Lệ Na sao? Nếu Diệp Vô Phong không đưa Phong Lệ Na ra ngoài, ngày mai tao sẽ ném xác Phong Lệ Na đến nhà Phong Tử Nghĩa và cho họ biết Diệp Vô Phong rác rưởi như thế nào!”

Nguyên Đông Thành biết rằng nếu làm loại chuyện này, mặc dù không trực tiếp gϊếŧ chết Diệp Vô Phong thì sẽ không dễ chịu lắm, nhưng cũng có thể khiến Diệp Vô Phong mất hết uy tín ở Liêu Tây, và khiến tất cả những người từng hợp tác với Diệp Vô Phong đều thất vọng về anh.

Đây cũng là một mánh khóe để đánh bại Diệp Vô Phong.

Nguyên Đông Thành không vội vàng chút nào, bởi vì anh ta cảm thấy quân bài vẫn còn trong tay mình, chỉ cần Phong Lệ Na còn ở trong nhà máy này, anh ta không tin rằng Diệp Vô Phong thật sự sẽ không tới cứu.

Và anh ta cũng biết tình hình của Phong Lệ Na không được lạc quan cho lắm, nếu không nhanh chóng chữa trị thì cái mạng nhỏ của Phong Lệ Na sẽ không còn nữa.

Mục đích khiến Phong Lệ Na bị thương nặng là khiến Diệp Vô Phong không có quá nhiều thời gian để đưa ra lựa chọn.

Bây giờ hiệu quả này đã đạt được rồi.

“Diệp Vô Phong, mày muốn trì hoãn thời gian cũng không được đâu. Tao biết tình hình của Phong Lệ Na, nếu không được đưa đến bệnh viện kịp thời, cô ta sẽ chết!” Nguyên Đông Thành rất vui vẻ hét lên.

Chỉ là không có ai trả lời anh ta, và không có tiếng nói nào khác xung quanh ngoại trừ tiếng của thủ hạ của anh ta.

Nhà máy dường như đã chìm vào im lặng.

Nguyên Đông Thành đang đợi, quay đầu lại nói với thuộc hạ: “Đi tìm Phong Lệ Na cho tao, cô ta vẫn đang ở trong xưởng nhà máy này!”

Vài tay súng lần lượt đi vào bên trong.

Nhưng đúng lúc này, tiếng súng phát ra từ phía trên nhà xưởng.

Nguyên Đông Thành vô thức co rụt cổ lại, nhìn về phía trên: “Làm cái quái gì vậy?”

Không ai biết, nhưng Nguyên Đông Thành nhanh chóng phản ứng lại: “Tên khốn, tên khốn đó không chạy trốn, hắn muốn đi lên trên kia tập kích bọn bắn tỉa trước!”

Các tay súng đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng xông lên, bọn họ biết hiện tại Diệp Vô Phong đang ở trên đó, chỉ cần Diệp Vô Phong bị chặn ở trên kia, thì Diệp Vô Phong sẽ đi vào ngõ cụt.

Khuôn mặt của Nguyên Đông Thành rất u ám, không ngờ Diệp Vô Phong lại biết những tay súng bắn tỉa phía trên mới là mối đe dọa lớn nhất.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại nhanh chóng nở nụ cười: “Nhưng mà không sao, dù sao mày cũng không thể thoát khỏi tay tao đâu, lần này tao bỏ ra cái giá lớn như vậy, gϊếŧ không được mày thì tao phải tức ói máu sao?”

Anh ta chỉ ngồi trên ghế đẩu và chờ đợi, chờ tin tốt lành từ lính bắn súng của mình.

Sau khi Diệp Vô Phong lên đến đỉnh nhà xưởng, anh phát hiện những tay súng bắn tỉa này đang nằm sấp. Khi Diệp Vô Phong xuất hiện, những tay bắn tỉa đều rút súng lục ra. Các khẩu súng lục đã được nạp đạn sẵn, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra và bắn.

Đọc truyện chữ Full