Tên phóng viên tròn xoe mắt, không tin Hồng Á Phương có thể làm được chuyện như vậy, nên tự hỏi tình huống hiển thị trên máy tính có phải là giả hay không.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, anh ta lấy ra xem thì thấy đó là thông tin chuyển khoản từ thẻ ngân hàng của anh ta.
Sắc mặt anh ta thay đổi, nhìn thấy hai trăm vạn của mình đã chuyển đi hết, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp người, anh ta nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt như đưa đám nói: “Đây là việc nhà họ Nguyên nhờ tôi làm, xin lỗi, tôi bị quỷ ám thôi, xin hãy bỏ qua cho tôi, trả hai trăm vạn lại cho tôi đi.”
Hồng Á Phương gật đầu: "Được rồi, nếu anh thành thật như vậy thì tôi sẽ trả hai trăm vạn lại cho anh.”
Ngay sau đó, phóng viên phát hiện hai trăm vạn đã về tài khoản, anh ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức đã có hai cảnh sát xuất hiện trước mặt anh ta.
Không cần giải thích lời nào cho anh ta nghe, cứ trực tiếp đưa anh ta đi.
Nhận tiền để gϊếŧ người đã là một hành vi gϊếŧ người, và tất nhiên không thể bị buông tha một cách dễ dàng như vậy.
Hồng Á Phương mỉm cười nhìn Đường Trảm, Đường Trảm chỉ gật đầu với Hồng Á Phương, sau đó nói với Liễu Như: “Vụ kiện của cô cũng gần đến rồi, vào đi, sẽ có người giúp đỡ cô.”
Liễu Như gật gật đầu, vội vàng đi vào trong tòa án.
Lúc này, trên một tòa nhà cao tầng cách đó không quá 500 mét, La Tử Đàn đang chĩa súng vào người bắn tỉa đang nằm dưới đất và dùng súng bắn tỉa nhắm vào tòa án.
“Tôi thực sự không ngờ nhà họ Nguyên lại có nhiều thủ đoạn như vậy, cái gì cũng có thể chơi được. Chuẩn bị một tay bắn tỉa và một sát thủ ở một nơi náo nhiệt như vậy thực sự là rất khó đề phòng mà.” La Tử Đàn tặc lưỡi hai lần.
Lúc này, tên sát thủ đã biết phía sau có người, nhưng hắn không dám quay đầu lại, vì hắn biết đối phương nhất định sẽ có súng trong tay.
Chỉ là hắn không có di chuyển, nhưng La Tử Đàn đã trực tiếp nổ súng.
“Vẫn nên gϊếŧ thì an toàn hơn, ngộ nhỡ hắn quay lại nhanh chóng gϊếŧ chết mình, vậy không phải mình sẽ bị thiệt sao?” La Tử Đàn cười nhẹ.
Bên trong tòa án, vẻ mặt của Nguyên Đạt Tiêu hơi mệt mỏi, anh ta vẫn luôn chờ nhà họ Nguyên đến giải cứu, nhưng anh ta phát hiện nhà họ Nguyên chưa từng xuất hiện, hiện tại phiên tòa đã bắt đầu, nếu chứng cứ xác thực, người nhà họ Nguyên lại không cứu, vậy thì anh ta sẽ phải ngồi tù hơn mười năm.
Tất nhiên anh ta không muốn điều đó.
Thật tiếc là sau khi chứng thực sự xuất hiện của Liễu Như và Du Kinh Hồng giao đoạn video làm bằng chứng cho thẩm phán, phiên tòa này diễn ra còn nhanh hơn bình thường.
Lúc này, sau khi nghe Nguyên Đạt Tiêu bị xét xử, Liễu Như đã rơi nước mắt, mặc dù cô ta biết rằng mình cũng gặp nguy hiểm, ở Liêu Tây thì cô ta nhất định sẽ bị nhà họ Nguyên gϊếŧ chết, nhưng chỉ cần Nguyên Đạt Tiêu có thể bị trừng phạt, thì cho dù có chết cô ta cũng cam lòng.
Nguyên Đạt Tiêu hết sức căm phẫn và mắng Liễu Như, nhưng cuối cùng đã bị bốn cảnh sát đưa đi.
Du Kinh Hồng đi đến bên cạnh Liễu Như, cười nói: “Thật ra, chúng tôi đã sắp xếp mọi việc bên phía cô rồi. Tôi biết bây giờ cô ở Liêu Tây rất nguy hiểm, cho nên chúng tôi đề nghị cô đi theo chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa cô đến nơi an toàn, chờ chuyện nhà họ Nguyên kết thúc, chúng tôi sẽ đưa cô trở về.”
Liễu Như bây giờ không có gì để suy nghĩ, vì vậy cô ta làm theo lời của Du Kinh Hồng và lựa chọn rời khỏi Liêu Tây.
Du Kinh Hồng nhìn ra bên ngoài với nụ cười trên môi, chuyện này cuối cùng đã kết thúc, và tất cả những điều này sẽ trở thành ngòi nổ cho cuộc chiến của họ với nhà họ Nguyên.
Chỉ là cô ta biết rằng tất cả những điều này là không thể tránh khỏi, nếu đã chọn chiến đấu với nhà họ Nguyên, cô ta phải quyết tâm.
Sau khi bước ra khỏi tòa án, Du Kinh Hồng nhìn rất nhiều phóng viên, cô ta biết mình phải nói điều gì đó, cô ta bước lên, các phóng viên vội vàng nhìn cô ta một cách tò mò.
Du Kinh Hồng cho biết: “Kết quả của tòa án đã được đưa ra. Hành động của Nguyên Đạt Tiêu đã vi phạm pháp luật. Đây là một hành động rất đáng ghê tởm. Do đó, Nguyên Đạt Tiêu đã bị tòa án kết án 13 năm tù và tước quyền chính trị suốt đời.”
Tất cả các phóng viên đều náo động, đây không phải là chuyện của riêng Nguyên Đạt Tiêu, mà là vấn đề của cả nhà họ Nguyên.
Bọn họ đều biết nhà họ Nguyên hùng mạnh như thế nào, cho dù người nhà họ Nguyên có làm gì đi chăng nữa thì họ cũng sẽ không bao giờ bị phán xét.
Nhưng bây giờ điều gì đã xảy ra vậy?
Một kẻ kiêu ngạo như Nguyên Đạt Tiêu sẽ bị nhốt ư.
Hơn nữa nhà họ Nguyên không quan tâm chút nào ư.
Diệp Vô Phong lúc này đã đến toà án, thấy toà xử án đã kết thúc, Du Kinh Hồng dửng dưng đi tới gần anh, nhìn anh nói: “Anh làm rất tốt, ngoại trừ chuyện anh tùy tiện chủ trương làm, thì những chuyện khác đều hoàn hảo.”
Diệp Vô Phong chỉ nhún vai: “Bất kể như thế nào, kết cục tốt là được, và lần này, tôi muốn bên Lưu Trạch Hữu có thể giúp chúng tôi.”
Du Kinh Hồng lắc đầu: “Anh nghĩ nhiều quá rồi, cho dù đường hầm bị nhà họ Nguyên ném bom, Lưu Trạch Hữu cũng không dám động đậy nếu không có mệnh lệnh từ phía trên, phía trên hiển nhiên không muốn sử dụng sức mạnh của quân sự, nếu không họ đã không phái chúng ta đến đây.”
Diệp Vô Phong sau khi nghe lời này đột nhiên hiểu ra: “Nói cách khác hiện tại chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình thôi ư?”
Du Kinh Hồng gật đầu: “Về mặt lý thuyết thì là như vậy.”
“Kiểu chăn nuôi thả rông này thực sự khiến tôi rất hứng thú đấy. Nếu thực sự không giúp ích được gì, thì tôi vẫn cần nghĩ cách nuốt chửng nhà họ Nguyên.” Diệp Vô Phong dẫn Du Kinh Hồng và một nhóm người đi ra ngoài.
Ngay sau đó một chiếc ô tô đã đưa họ đi.
Về phần các phóng viên ở đây, đương nhiên không có cách nào ngăn cản, ai dám ngăn cản vào thời điểm như vậy chứ?
Một đám của Diệp Vô Phong đã đưa Nguyên Đạt Tiêu ra xét xử.
Sau khi trở về khách sạn, Diệp Vô Phong nằm trên giường trực tiếp ngủ thϊếp đi, cho đến ngày hôm sau, mặc dù tin tức về vụ nổ đường hầm và tin tức về việc Nguyên Đạt Tiêu bị giam đã bùng nổ, nhưng Diệp Vô Phong vẫn rất bình tĩnh.
Sau khi thức dậy vào ngày hôm sau, anh phát hiện ra Phong Lệ Na đang tìm mình, anh nghi hoặc gọi lại, và ngay sau đó đã truyền đến tiếng khóc của Phong Lệ Na.
Diệp Vô Phong nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Phong Lệ Na khóc và nói: “Diệp Vô Phong, bố tôi chết rồi, bị người ta gϊếŧ.”
Diệp Vô Phong nhanh chóng từ trên giường nhảy dựng lên: “Tôi sẽ qua ngay.”
Anh lập tức biết ai đã làm loại chuyện này, nhưng hiện tại anh biết không phải lúc để gây rối với nhà họ Nguyên, điều anh muốn làm là ổn định tinh thần chiến sĩ.
Vất vả lắm anh mới làm được tới cục diện này, cũng không thể suy sụp vì sự cố này được.
Khi đến nhà Phong Lệ Na, Diệp Vô Phong nhìn thấy Phong Lệ Na và Lưu Hân Di đang ôm nhau khóc, trong khi cảnh sát đang điều tra.
Cả A Mịch và Lâm Chí đều đang an ủi Phong Lệ Na, trong khi Chu Bách Hoa cau mày: "Xét về thủ đoạn gϊếŧ người, thực lực của đối phương rất mạnh, và anh ta rất quen thuộc với phương thức gϊếŧ người. Chỉ với một chiêu đã mất mạng, thậm chí còn khiến phổi của Phong Tử Nghĩa bị dập nát, khiến ông ta không có cơ hội để kêu cứu.”
Lâm Chí hít sâu một hơi: “Kẻ gϊếŧ người đó quá tàn nhẫn, phương thức của hắn cũng vô cùng tàn nhẫn.”