Chu Tử Đồng cười khẩy: “Nhưng trước khi bị trời phạt, tôi sẽ gϊếŧ hết các người. Có nhiều người làm đệm lưng như vậy, trên đường xuống Hoàng Tuyền tôi cũng không đơn độc.”
Tất cả mọi người đều tràn đầy hoảng sợ, nhưng khi nhìn thấy Diệp Vô Phong ở cửa, bọn họ lập tức trở nên nhát gan, nhất là khi nhìn thấy súng tiểu liên trong tay Diệp Vô Phong, bọn họ không dám đặt cược mạng sống với cây súng của Diệp Vô Phong.
Nếu đặt cược sai, thì tất cả đều chết ở đây.
Lúc này, cả đại sảnh yên lặng, sau đó là một trận náo động.
Nhưng cuối cùng mọi người đều nhìn Chu Hoa Liên, giờ là lúc Chu Hoa Liên phải đưa ra lựa chọn, Chu Hoa Liên bây giờ là người có tiếng nói nhất trong đại sảnh này.
Nếu ngay cả Chu Hoa Liên cũng đồng ý, họ sẽ không còn gì để không đồng ý.
Chu Hoa Liên thở dài: “Nếu cậu đã làm chuyện như vậy rồi, tôi có lý do gì để không cho cậu trở thành gia chủ chứ?”
Nhất thời tất cả các thành viên trong nhà họ Chu đều đồng ý yêu cầu của Chu Tử Đồng.
Về phần Chu Hoa Tang, cũng không ai để ý tới ông ta nữa, bởi vì mọi người đều biết chỉ có Chu Hoa Tang vắng mặt, hiển nhiên đã xảy ra chuyện không hay.
Cho nên bây giờ không ai muốn nghĩ nhiều, bọn họ chỉ muốn đảm bảo tính mạng của chính mình thôi.
Phần còn lại tất nhiên là đơn giản hơn nhiều.
Diệp Vô Phong chỉ cần nhìn Chu Tử Đồng lên thay thế vị trí gia chủ, tất cả tài liệu và tài sản đều nằm trong tay Chu Tử Đồng.
Sau đó Chu Tử Đồng giải tán tất cả thành viên nhà họ Chu, đến chỗ Diệp Vô Phong, cười nói: “Tôi đã trở thành người đứng đầu nhà họ Chu. Bây giờ anh có yêu cầu gì, tôi đều có thể làm được.”
Diệp Vô Phong rất hài lòng: “Vậy thì khi nào có yêu cầu tôi sẽ tìm cậu. Sáng sớm tôi lại tới hỗ trợ cậu, tôi còn phải tranh thủ về ngủ nữa.”
Chu Tử Đồng nhìn Diệp Vô Phong rời đi, sau đó tiếp tục giải quyết chuyện của nhà họ Chu, tuy rằng đã trở thành gia chủ, nhưng vẫn có rất nhiều người không phục.
Anh ta cần trục xuất tất cả những ai không phục.
Tin tức mà Chu Tử Đồng truyền đi đã sớm có hiệu quả, nhưng lúc này Hoa Vĩ đã xuất hiện trước mặt anh.
Lần này, Hoa Vĩ tự mình tới cửa, vẻ u ám trên mặt càng ngày càng đậm.
Diệp Vô Phong hít sâu một hơi, anh biết hội thương mại do anh thành lập cuối cùng sẽ thất bại, khi Phong Tử Nghĩa chết, hội thương mại này sẽ xuất hiện tình trạng rạn nứt.
Chỉ là anh không nghĩ tới chuyện này lại đến nhanh như vậy.
Hoa Vĩ cho biết: “Hội thương mại đã giải tán.”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Tôi biết, tuy rằng tôi đã dự liệu, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Xem ra có người đứng sau đổ thêm dầu.”
Hoa Vĩ lúc này tiếp tục nói: “Hội Thương mại đã giải tán, tôi không biết phải đi đâu. Tôi không thể hiểu nổi nhà họ Nguyên đang làm gì, cho nên nếu anh cần, tôi có thể hợp tác với anh.”
Diệp Vô Phong ngạc nhiên nhìn Hoa Vĩ, anh không ngờ sau khi hội thương mại giải tán, Hoa Vĩ này lại quái dị như thế.
Anh tò mò hỏi: “Anh coi trọng công ty Hoa Cường của chúng tôi sao?”
“Tôi chỉ không thích nhà họ Nguyên, đơn giản vậy thôi.” Hoa Vĩ thờ ơ nói.
Diệp Vô Phong nhún vai, nhưng anh biết Hoa Vĩ có tính cách như vậy, nói những điều như thế là điều bình thường.
Anh quan tâm hỏi: "Chắc là nhà họ Nguyên không uy hϊếp đến sự an toàn của người thân các người chứ?”
Hoa Vĩ lắc đầu: “Tôi không có, những người khác thì không biết, nhưng công ty của mọi người đã bị ảnh hưởng, và điều tồi tệ nhất là phá sản.”
Diệp Vô Phong bất lực về chuyện này, nhưng hiện tại anh cũng không thể giúp đỡ, chỉ có thể mặc kệ.
Hoa Vĩ cau mày: “Công ty của tôi cũng đã bị ảnh hưởng rất nhiều và cần một số tiền.”
Diệp Vô Phong có chút nghi ngờ nhìn Hoa Vĩ, không ngờ rằng Hoa Vĩ cũng sẽ có lúc tìm người để vay tiền, trước đó còn viện ra bao nhiêu lý do trước mặt anh.
Nhưng anh biết rằng chuyện hợp tác chắc là sự thật.
“Chỉ là tiền thôi mà, chỉ cần liên hệ với công ty Hoa Cường, công ty sẽ giúp anh.” Đương nhiên Diệp Vô Phong sẽ không từ chối giúp đỡ Hoa Vĩ.
Sau khi Hoa Vĩ giải quyết xong công việc của công ty, anh ta có vẻ nhẹ nhõm hơn: “Đáng tiếng Phong Tử Nghĩa đã chết, tôi nghĩ nhà họ Nguyên sẽ chỉ chĩa hết mũi nhọn về phía anh.”
Diệp Vô Phong ảm đạm nói: "Tôi cũng tưởng rằng lúc đó mọi mâu thuẫn của nhà họ Nguyên đều đã chĩa vào tôi, nhưng không có. Thay vào đó, tôi bị nhà họ Nguyên coi như một quân cờ, người có thể làm được loại chuyện này tuyệt đối không đơn giản.”
Khuôn mặt Nguyên Húc trực tiếp lóe lên trong đầu Diệp Vô Phong.
Bây giờ Nguyên Đông Thành đã chết, hành vi của Nguyên Húc hẳn là sẽ càng trở nên điên cuồng, nhưng cho đến nay, anh vẫn chưa thấy Nguyên Húc ra tay.
Giống như là đã mai danh ẩn tích vậy.
Nhưng anh biết rằng tình huống này là nguy hiểm nhất, đối phương đang ấp ủ thực hiện một âm mưu lớn.
Diệp Vô Phong nhắc nhở Hoa Vĩ: “Nói tóm lại, nếu anh hợp tác với tôi, nhất định phải bảo vệ người nhà thật tốt, tuyệt đối không được để người nhà của anh bị thương. Cuối cùng, cho người nhà của anh đi du lịch bên ngoài một tháng đi.”
Hoa Vĩ lắc đầu: “Không cần.”
Diệp Vô Phong nhìn Hoa Vĩ với một chút tò mò, nhưng Hoa Vĩ nói: “Trong nhà chỉ có một mình tôi, tôi không có gì phải lo lắng cả.”
Diệp Vô Phong sửng sốt một chút, nhưng cuối cùng cũng có phản ứng, vỗ vỗ Hoa Vĩ: “Cuối cùng tôi cũng hiểu được tại sao anh lại quái dở như thế.”
Sau khi tiễn Hoa Vĩ đi, anh trở về nhà của mình, lúc này Lâm Thư Âm đã đi làm, Diệp Vô Phong chỉ có thể đi ngủ một mình thôi.
Sau khi thức dậy, Diệp Vô Phong nhận được cuộc gọi từ Lâm Thư Âm rằng trên công trường lại có vấn đề.
Diệp Vô Phong vội vàng đến trụ sở của công ty Hoa Cường, bây giờ trụ sở của công ty Hoa Cường nằm ở khu thương mại cách khu đất này không xa, trên tầng ba của một tòa nhà.
Vì là một địa điểm văn phòng tạm thời, môi trường tương đối đơn giản, ban đầu, Công ty Hoa Cường dự định xây dựng nguyên mẫu của trung tâm thương mại trong một tháng.
Khi đó, địa chỉ văn phòng của họ sẽ được chuyển thẳng đến trung tâm thương mại.
Nhưng hiện tại hình như lại có một số vấn đề trong việc xây dựng, và những vấn đề này còn rất nghiêm trọng.
Khi đến văn phòng, Lâm Thư Âm và Hoa Vũ đang thảo luận biện pháp đối phó, khi vào phòng làm việc, Lâm Thư Âm vội vàng đứng dậy nói với Diệp Vô Phong về tình hình hiện tại.
Hóa ra không có nhà máy nào sẵn sàng bán vật liệu xây dựng cho họ.
Hiện vật liệu xây dựng của họ đang bị thiếu, nhiều công nhân đã muốn đình công nghỉ việc.
“Lúc đầu họ đã có thiện chí bán cho chúng ta, họ nâng giá lên thì chúng ta vẫn có thể chấp nhận được, nhưng bây giờ các lái buôn đều không muốn bán cho chúng ta, vì vậy vấn đề này càng khó giải quyết hơn.”
Lâm Thư Âm bất lực ngồi trên ghế.
Hiện tại cô không nghĩ ra được cách nào, giống như là Liêu Tây đã phong tỏa công ty Hoa Cường vậy.