Chu Hoa Liên nhìn thấy rõ ràng, nhưng những thành viên khác của nhà họ Chu hoàn toàn không nhận ra.
Vì vậy, tất cả đều đồng ý với lời của Chu Tử Lực.
Chu Tử Lực thấy không có ai phản đối, ho khan một tiếng, chậm rãi đi tới vị trí gia chủ, cười nói: “Nếu mọi người đã đồng ý với tôi, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ dẫn nhà họ Chu cùng đi đến đỉnh vinh quang thịnh vượng.”
Nhưng vào lúc này, một âm thanh vang lên từ bên cạnh Chu Tử Lực, nhẹ nhàng nhưng lại có thể làm cho người trong phòng kinh hãi.
“Thật sao? Anh cho rằng anh có tư cách ngồi trên chiếc ghế này sao?” Diệp Vô Phong ngồi trên tay vịn của cái ghế, nghịch dao găm trong tay.
Chu Tử Lực bật ra khỏi ghế, anh ta mở to mắt nhìn Diệp Vô Phong, không biết Diệp Vô Phong đã xuất hiện ở bên cạnh anh ta từ lúc nào.
“Mày!!! Mày xuất hiện khi nào?”
Diệp Vô Phong cười ha hả: “Đương nhiên vừa rồi các người đều rất đắc ý, các người đều chĩa lỗ mũi lên trời, làm sao có thể nhìn thấy tôi?”
Chu Tử Lực lúc này rất kiềm chế, anh ta biết Diệp Vô Phong rất mạnh, chính Diệp Vô Phong đã tự tay gϊếŧ chết tất cả vệ sĩ của Chu Hoa Tang.
Chỉ với lần đó, Chu Tử Đồng mới có thể đảm đương chức gia chủ.
Tình hình lúc đó quá gấp gáp, mọi người không kịp nghĩ biện pháp đối phó nên chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của Chu Tử Đồng.
Bởi vậy, tất cả mọi người có mặt đều biết thực lực của Diệp Vô Phong, bọn họ đều biết không được chống lại Diệp Vô Phong, dù sao Diệp Vô Phong không chỉ có thực lực, mà còn là chủ tịch công ty Hoa Cường, dù là thực lực hay tài lực đều có thể tiêu diệt nhà họ Chu.
Diệp Vô Phong chỉ cười nhìn Chu Tử Lực mà không lên tiếng.
Chu Tử Lực hoảng sợ nói: “Diệp Vô Phong, để tôi nói cho anh biết, đây là nhà họ Chu của chúng tôi, người ngoài như anh nhúng tay vào hình như hơi không thích hợp đấy!”
Diệp Vô Phong cười nói: “Thật sao? Nếu anh cho rằng không thích hợp, vậy tôi sẽ gϊếŧ anh, những người khác hẳn là sẽ không cảm thấy không thích hợp đâu.”
Vẻ mặt của Chu Tử Lực thay đổi, anh ta nhanh chóng lùi lại, về phần ghê gia chủ, anh ta tuyệt đối không dám ngồi lên, thay vào đó, Diệp Vô Phong ngồi trên ghế gia chủ nhà họ Chu, cầm tách trà bên cạnh, cười nói: “Thật ra tôi biết các người rất sốt ruột, dù sao lúc trước nếu không có tôi, Chu Tử Đồng nhất định sẽ không trở thành gia chủ.”
Chu Hoa Tang rõ ràng muốn đưa Chu Tử Lực làm gia chủ, nhưng chỉ là kém một chiêu thôi.
Nhưng bây giờ thắng làm vua thua làm giặc, có nói nhiều như vậy cũng vô dụng, Diệp Vô Phong nhìn về phía Chu Tử Lực: “Nhưng anh cho rằng anh có năng lực ngồi ở vị trí này sao? Tôi dám nói, nếu như anh ngồi ở vị trí này, trong vòng một tuần, nhà họ Chu các người sẽ xong đời. Thật sự cho rằng nhà họ Nguyên dễ lừa như vậy sao?”
Chu Tử Lực nghiến răng nghiến lợi: “Anh thì biết cái gì? Nhà họ Chu và nhà họ Nguyên từ trước đến nay đều qua lại giao dịch làm ăn, cho dù trước đó có chút chuyện, nhưng họ cũng sẽ không bao giờ làm gì nhà họ Chu chúng thôi đâu!”
Diệp Vô Phong cười khẩy: “Anh thật đúng là ngây thơ, làm việc ở đây mà còn tin tưởng tình cảm, anh cho rằng có khả năng sao?”
Chu Tử Lực nhất thời không nói nên lời.
Chu Hoa Liên tiến lên: “Vậy cậu ở đây muốn làm cái gì? Tuy rằng tôi biết hiện tại để Chu Tử Lực làm gia chủ là hơi nóng vội, nhưng một gia tộc lớn như vậy không thể không có người đứng đầu, đúng không?”
Diệp Vô Phong cười nói: “Ông nói đúng, cho nên ta sẽ đưa Chu Tử Đồng trở về càng sớm càng tốt, nhưng trước đó, ông nên làm chủ gia tộc trước, về phần Chu Tử Lực, ông có thể tự mình quyết định, chỉ là ông cần phải hiểu rõ, hiện tại các người đã hợp tác với công ty Hoa Cường rồi, nếu các người quay đầu lại tìm nhà họ Nguyên, các người sẽ là đồ hai mặt.”
Chu Hoa Liên gật đầu: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ tự làm gia chủ tạm thời.”
Diệp Vô Phong vỗ tay, sau đó đi ra ngoài, đi ngang qua bên cạnh Chu Tử Lực cố ý liếc mắt nhìn, Chu Tử Lực sợ hãi lùi lại một bước.
Ngay cả một cái nhìn cũng đủ làm cho chân của Chu Tử Lực mềm nhũn.
Diệp Vô Phong vừa cười vừa đi ra ngoài, đương nhiên anh cũng không muốn làm gì Chu Tử Lực.
Công nhân của Đội xây dựng Thịnh Hưng đến công trường vào ngày thứ ba theo lịch trình thời gian, lúc này đã có ba mươi bốn mươi vệ sĩ của Công ty Chính Hòa đã mặc quần áo công nhân và đang nhìn Đội xây dựng Thịnh Hưng một cách thờ ơ.
Lúc này tất cả mọi người đều ở một chỗ trống trải, trên trán Hoa Vũ cũng có chút mồ hôi, không biết tại sao Diệp Vô Phong lại kêu anh ta chạy trở về sau khi nói xong.
Nhưng dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Vô Phong chắc chắn không phải là một trò đùa, còn nhớ những gì Diệp Vô Phong đã nói với anh ta sau khi chỉnh sửa cà vạt.
“Nhớ kỹ, phải chạy trở lại với tốc độ nhanh nhất. Nếu chạy chậm, cậu có thể phải nằm viện vài tháng.”
Mặc dù anh ta biết rằng các công nhân của đội xây dựng Thịnh Hưng sẽ có hành động chống lại các công nhân trên công trường của họ, nhưng sẽ không nhanh như vậy phải không?
Dù sao những gì Diệp Vô Phong nói là đồng ý với yêu cầu của Đội xây dựng Thịnh Hưng.
Nếu đã đồng ý rồi, tại sao những người của Đội xây dựng Thịnh Hưng vẫn tiếp tục xuất thủ?
Hoa Vũ nhất thời không hiểu.
Nhưng anh ta vẫn rất nguyện lòng nghe theo Diệp Vô Phong, vì vậy nhanh chóng nói: “Vương Đồng Phi phải không? Công trường của chúng tôi đã đồng ý cho tất cả công nhân của anh vào, nhưng cần phải xác định một điều là không biết công trình này khi nào thi công, cho nên trong thời gian đình chỉ, hy vọng các anh có thể kiên trì chờ đợi.”
Vẻ hung tợn hiện lên trên mặt Vương Đồng Phi.
Chỉ là ngay lúc anh ta định ra tay, đột nhiên phát hiện Hoa Vũ đã xoay người chạy đi sau khi nói xong những lời kia.
Anh ta sững sờ, tên này biết mình sắp ra tay nên chạy trước hả?
Nhưng không phải chứ, anh ta còn chưa nói sẽ ra tay đánh người mà.
Thấy Hoa Vũ đã bỏ chạy, lúc này đuổi theo là không thực tế, nên anh ta đã bắt được ngay một công nhân khác, bất ngờ rút búa đập vào người vệ sĩ này.
Bịch!
Người vệ sĩ ngã xuống đất, đầu bê bết máu, những vệ sĩ khác vội vàng ra tay và tấn công những công nhân này.
Mặc dù những công nhân khác không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng họ nhìn thấy Vương Đồng Phi đã ra tay với những công nhân này, tất nhiên, họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Dù là vệ sĩ hay Đội xây dựng Thịnh Hưng, ai cũng xuống tay rất tàn bạo, chỉ cần ai đó ngã xuống, không chết cũng tàn phế.
Hoa Vũ núp sau một căn nhà chưa xây xong, nhìn trận chiến bên ngoài, mí mắt giật giật, may mà anh ta tránh ra trước một bước, nếu không anh ta nhất định là người nằm trên mặt đất.
Dù sao anh ta cũng biết nếu đánh nhau thì đương nhiên anh ta sẽ không phải là đối thủ, anh ta làm văn phòng, sao có thể so với những công nhân xây dựng này.