Diệp Vô Phong lại lắc đầu: “Không phải đâu, công ty Phúc Dương không có tay chân nhanh như vậy, hơn nữa Liễu Thuận hẳn là không biết tôi, nếu không sẽ không lộ ra vẻ mặt như lần đầu tiên gặp tôi.”
Du Kinh Hồng nghi ngờ nhìn Diệp Vô Phong: “Nếu không phải công ty Phúc Dương, thì là ai?”
Diệp Vô Phong híp mắt: “Người của nhà họ Nguyên.”
Anh quay đầu nhìn về hướng thị trấn, có thể gặp người nhà họ Nguyên trong mấy cuộc tụ họp của kẻ có tiền như thế này là điều bình thường, nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, hiện tại hậu bối của nhà họ Nguyên đều đang ở nhà.
Không có bao nhiêu người có thể từ Nhà họ Nguyên đi ra ngoài, cho nên địa vị của người này ở nhà họ Nguyên hẳn là rất ghê gớm, còn có thể đang làm một nhiệm vụ mà Nguyên Chẩn giao.
Chỉ có tình huống như vậy mới có thể khiến người nhà họ Nguyên xuất hiện bên ngoài.
Diệp Vô Phong nhất thời nghi ngờ, người này chính là người thông minh trong nhà họ Nguyên mà anh đang tìm kiếm.
Nhưng anh cũng biết nếu bây giờ quay lại tìm, nhất định sẽ không thể nhìn thấy người của nhà họ Nguyên đó.
Cho nên, coi như bỏ đi.
Du Kinh Hồng rất không vui nói: “Tôi thực sự không phục, nhà họ Nguyên này, tôi nhất định sẽ cho bọn họ biết sự lợi hại của tôi, còn dám ngăn cản công việc của Cục Hồng Thuẫn chúng ta hết lần này đến lần khác, đúng là không muốn sống nữa rồi.”
Hai mắt Diệp Vô Phong sáng lên khi nghe những lời này của cô ta, anh hỏi: “Vậy ý của cô là dùng tài nguyên của Cục Hồng Thuẫn để hạ bệ nhà họ Nguyên?”
Du Kinh Hồng khịt mũi: “Anh nghĩ hay quá nhỉ, anh phải biết rằng bất kể như thế nào, mục đích chúng ta tới đây là tìm “Vạn Sơn Hồng Biến”, hiện tại bức tranh này vẫn chưa tìm được, ta tuyệt đối sẽ không vận dụng nhiều lực lượng, hơn nữa bên trên cũng sẽ không chấp thuận đâu.”
Diệp Vô Phong chỉ có thể nhún vai: “Được rồi, vậy tôi sẽ tự mình tìm cách.”
Du Kinh Hồng đẩy Diệp Vô Phong: “Anh có thể nghĩ cách mở căn phòng an toàn đó và xem có thực sự có “Vạn Sơn Hồng Biến” trong đó không.”
Diệp Vô Phong giang hai tay ra: “Tôi cũng muốn thế mà, nhưng trước đó tôi đã vào nhà họ Nguyên nhiều lần, tôi phát hiện lực lượng của phòng an toàn đó nhất định là mạnh nhất trong toàn bộ Nhà họ Nguyên, tuyệt đối không thể lẳng lặng vào phòng đó đâu.”
Du Kinh Hồng chỉ có thể chịu thua, nhưng cô ta mỉm cười: “Cũng may là bọn họ không biết mục đích chúng ta đến đây, chỉ nghĩ rằng chúng ta đến với ý định tiêu diệt bọn họ thôi.”
Diệp Vô Phong nở nụ cười: “Đúng vậy, ít nhất bọn họ không biết trên tay bọn họ có một bức họa có thể chết người, nếu không có bức họa này, Cục Hồng Thuẫn cũng sẽ không tìm tới đây.”
Du Kinh Hồng lắc đầu: “Vậy thì anh sai rồi, mặc dù không có bức họa đó thì chúng cũng vẫn sẽ tìm tới cửa, dù sao nhà họ Nguyên mấy năm gần đây càng ngày càng làm càn, làm việc ngày càng trở nên quá đáng, thậm chí đã chạm đến điểm mấu chốt của bên trên, cho nên bên trên nhất định sẽ muốn tiêu diệt nhà họ Nguyên càng sớm càng tốt.”
Diệp Vô Phong chỉ nhún vai với chuyện này, làm sao biết là thật hay giả chứ?
Sau khi Diệp Vô Phong đưa Du Kinh Hồng trở về nhà, lúc này Lâm Thư Âm đã ngủ rồi, Diệp Vô Phong cũng thay quần áo rồi lên giường, ôm Lâm Thư Âm thoải mái đi vào giấc ngủ.
Hoa Vũ tìm anh khi anh đến trụ sở công ty vào ngày hôm sau, sửng sốt nói: “Chủ tịch Diệp, tôi thật sự không ngờ anh lại nhạy bén như vậy, ngay cả chuyện người của chúng ta muốn phản bội chúng ta mà anh cũng biết.”
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: “Nói đi, chính xác người đó muốn làm gì?”
Hoa Vũ lấy điện thoại ra đặt trước mặt Diệp Vô Phong.
Hình ảnh trên điện thoại là một cái bọc hình vuông, trên bọc có một chấm nhỏ màu đỏ, chấm nhỏ này được cấp nguồn điện và phát ra ánh sáng màu đỏ.
Hoa Vũ có chút hoảng sợ nói: “Đây là bom điều khiển từ xa. Những quả bom điều khiển từ xa này vẫn chưa được kích nổ, mà điều khiển từ xa phải ở trong tay người khác. Một khi anh ta bấm điều khiển từ xa, hậu quả sẽ rất thảm khốc.”
Diệp Vô Phong tò mò hỏi: “Những quả bom này tìm được ở đâu?”
Hoa Vũ nói: “Tất cả đều được tìm thấy ở những vị trí khuất trên công trường nơi chúng ta đang xây dựng, về cơ bản sẽ không có ai đi đến những nơi đó.”
Vẻ mặt của Diệp Vô Phong rất ảm đạm, hai tay chống cằm.
Tất nhiên anh biết chuyện gì đang xảy ra, cũng biết đối phương muốn làm gì.
Hoa Vũ đã từng là thành viên của đội phá bom mìn nên anh ta có chút hiểu biết về quả bom, chính vì điều này mà Hoa Vũ mới dám đến gần quả bom một cách táo bạo, thậm chí còn chụp ảnh.
“Chủ tịch Diệp, chúng ta phải nhanh chóng tháo dỡ những thứ này, nếu không sẽ rất nguy hiểm!” Hoa Vũ nói nhanh.
Diệp Vô Phong lắc đầu: “Đừng lo lắng, tôi muốn những quả bom này phải có ích, chuyện này cậu không cần lo lắng, tôi sẽ tự sắp xếp.”
Hoa Vũ nghe xong cũng không quan tâm đến những quả bom này nữa, tức giận nói: “Kẻ phản bội đã bị chúng ta bắt giữ rồi, Chủ tịch Diệp định xử lý thế nào?”
Diệp Vô Phong lạnh lùng nói: “Đương nhiên là giao cho cảnh sát. Hắn tự mang bom, vậy đã là chủ mưu vụ khủng bố, hãy để tòa tuyên án là được.”
Hoa Vũ gật đầu rời đi.
Sau khi Diệp Vô Phong thấy Hoa Vũ rời đi, anh lấy điện thoại ra, bước đến ghế sô pha ngồi xuống, phòng làm việc này rất lớn, thường là nơi Lâm Thư Âm làm việc, Diệp Vô Phong rất ít khi ở chỗ này.
Sau khi Diệp Vô Phong và Hoa Vũ xử lý xong chuyện đặt bom, anh đã hẹn Yêu Phong, rồi lại nói chuyện đặt bom với Đường Trảm, sau đó mới rời khỏi văn phòng.
Đường Trảm đang nằm trên sô pha, nghe những gì Diệp Vô Phong nói qua điện thoại, anh ta liền nhảy dựng lên: “Tên khốn đó dám động vào lão đại của em à, không muốn sống nữa sao?”
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: “Cậu bớt nói nhảm đi, tôi có một chuyện muốn giao cho cậu, đến lúc đó cậu làm thỏa đáng cho tôi đấy.”
Đường Trảm cười hắc hắc: “Anh yên tâm, chuyện anh dặn dò thì em nhất định sẽ làm thỏa đáng mà.”
Diệp Vô Phong vừa cúp điện thoại, Yêu Phong lúc này đã tới văn phòng, nhìn thấy Diệp Vô Phong, hắn ta liền ngồi trên sô pha một cách rất quen thuộc.
Sau khi Lâm Thư Âm nhìn thấy Yêu Phong, cô mỉm cười gật đầu, bảo thư ký của mình pha một tách trà.
Yêu Phong có chút nghi ngờ hỏi: “Cậu bảo tôi qua đây lúc này là muốn làm gì? Cậu cũng biết thành viên của Phong Mãn Lâu bình thường không được bại lộ mà.”
Diệp Vô Phong nói: “Jack đã đến Liêu Tây, và rất có thể hắn ta sẽ đến gϊếŧ vợ tôi.”
Yêu Phong cau mày khi nghe thấy điều này, nhất thời không biết tên Jack mà Diệp Vô Phong đang nói là ai?
Diệp Vô Phong rất nghiêm túc nói: “Jack, người ngụy trang, chắc là anh nhớ chứ? Lúc đó anh cũng đã từng giao chiến với hắn.”
Lúc này Yêu Phong mới nhớ ra, hắn ta ngạc nhiên nói: “Ý cậu là Jack định động thủ với vợ cậu?”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Cho nên tôi rất lo lắng, anh cũng biết, Jack không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà còn có kỹ năng ngụy trang hoàn hảo. Muốn đánh lén thì cũng không có cách nào đề phòng ngăn cản được.”