Trong đại sảnh của nhà họ Nguyên, lúc này Nguyên Phong thờ ơ nhìn thi thể của Nguyên Húc.
Nguyên Chẩn mím môi, ông ta biết đây chỉ là chi thứ, nhưng cũng coi như là người của nhà họ Nguyên, điều mà Diệp Vô Phong làm bây giờ chính là gϊếŧ chết người của nhà họ Nguyên.
Ông ta hít một hơi thật sâu: “Xem ra nhà họ Nguyên và công ty Hoa Cường không có cách nào dùng biện pháp hòa bình để cạnh tranh rồi, không phải cậu ta cho rằng thực lực của mình rất mạnh sao? Tôi muốn xem cậu ta thật sự có thể đánh bại hết cao thủ của cả thế giới hay không!”
Nguyên Phong chỉ ở một bên nhìn Nguyên Chẩn, anh ta biết rằng vấn đề này giống như một loại bột nở, làm lên men tất cả các trận chiến trước thời hạn.
Xét cho cùng, nhà họ Nguyên luôn bị công ty Hoa Cường dắt mũi, cho tới nay nhà họ Nguyên luôn gặp bất lợi, bởi vì Diệp Vô Phong luôn có thể phá hủy kế hoạch của họ.
Và điều mà Nguyên Phong thấy bây giờ là mối liên hệ giữa nhà họ Nguyên và những doanh nhân ở Liêu Tây đã dần yếu đi, dù có ép buộc và dụ dỗ để ngăn chặn xu hướng kia lại, nhưng thực tế anh ta biết rằng, xu hướng này vẫn đang tiếp diễn theo hướng mà Diệp Vô Phong muốn.
Nguyên Phong thực sự đã nghĩ ra đủ mọi biện pháp, nhưng anh ta phát hiện Diệp Vô Phong vẫn là một thiên tài, luôn có thể phá hủy mọi kế hoạch của bọn họ.
“Diệp Vô Phong này thật sự là rất lợi hại, một chút tư liệu về anh ta kia không phải là tất cả đâu.” Nguyên Phong nhìn tất cả tin tức của Diệp Vô Phong do nhà họ Nguyên điều tra.
Nhưng thật ra Nguyên Phong vẫn luôn cảm thấy có vấn đề ở đây, dù sao loại lý lịch này cũng thực sự quá sạch sẽ, có chút kỳ quái là khi Diệp Vô Phong không có gì trong tay, làm sao Lâm Thư Âm lại gặp được Diệp Vô Phong.
Không, cần phải nói rằng ông cụ Lâm đã gặp được Diệp Vô Phong như thế nào, dù sao thì lúc trước Diệp Vô Phong cũng chỉ là một tên vô dụng, trong hoàn cảnh như vậy, cộng với tình hình kinh tế của nhà họ Lâm lúc đó, có thể nói rằng trong mắt Lâm Thư Âm và tất cả thành viên nhà họ Lâm, Diệp Vô Phong chỉ là đồ bỏ đi.
Một tên phế vật, vậy mà lại kết hôn với một nữ thần như Lâm Thư Âm, loại tình tiết này chỉ xuất hiện trong các vở kịch thôi, cho nên Nguyên Phong nheo mắt nhìn tất cả những thứ đã ghi ở trên tài liệu, nhanh chóng hít một hơi.
“Xem ra thân phận thật sự của Diệp Vô Phong này chỉ có ông cụ Lâm mới biết được. Đáng tiếc ông cụ Lâm đã chết, cho nên chân tướng thật sự không ai biết được.” Nguyên Phong tặc lưỡi hai lần.
Nguyên Chẩn nhìn các thành viên xung quanh: “Sao vậy? Các người không biết nói nữa à?”
Tất cả các thành viên đều chỉ biết cúi đầu, dù sao bọn họ đều biết không có cách nào thay đổi được loại chuyện này, cái chết của Nguyên Húc đã khiến Nguyên Chẩn không còn lý trí, cho nên bây giờ Nguyên Chẩn không có cách nào bình tĩnh xử lý mọi chuyện được.
Tất nhiên Nguyên Phong biết rằng điều này là bình thường, nhưng anh ta cxung biết chỉ có cách Nguyên Chẩn nói mới có thể phá vỡ tình trạng khó khăn này.
Nhưng Nguyên Phong cũng biết điều này tương đương với việc đẩy nhà họ Nguyên lên đầu sóng ngọn gió.
Cho tới này, nhà họ Nguyên luôn làm việc từ phía sau, trên thực tế, hiếm khi đối đầu trực diện với các gia tộc hoặc xí nghiệp khác.
Vì vậy, nhà họ Nguyên không giỏi loại đối đầu như thế này, nếu đã như thế thì nên tránh mũi nhọn này ra mới đúng, nhưng việc Nguyên Chấn phải làm bây giờ chính là đưa ra bất lợi cho bọn họ.
Bằng cách này, nếu Diệp Vô Phong biết chuyện, đối phương nhất định sẽ trực tiếp tấn công điểm này.
Quyết định của Nguyên Chẩn hiển nhiên là điều mà Nguyên Phong không đồng ý, nhưng Nguyên Phong cũng biết rằng sự phản đối của mình không có cách nào ảnh hưởng đến quyết định hiện tại của Nguyên Chẩn.
Một khi Nguyên Chẩn đưa ra quyết định thì không ai khác có thể thay đổi được, những người muốn thay đổi quyết định của Nguyên Chẩn lúc đầu đến giờ đều đã chết, và chết một cách ngoài ý muốn.
“Bảo Chu Tinh đến đây một chuyến, ông có chuyện muốn dặn dò ông ta!” Nguyên Chẩn lãnh đạm nhìn Nguyên Phong, Nguyên Phong chỉ có thể gật đầu rời đi.
Lúc này Diệp Vô Phong đang đứng một mình gần nhà họ Nguyên, nhìn cảnh vật xung quanh và kết nối tai nghe.
“Việc giám sát nhà họ Nguyên đã được điều chỉnh chưa?” Diệp Vô Phong hỏi.
Hồng Á Phương tự tin nói: “Yên tâm đi, họ hoàn toàn không thể nhìn thấy bất kỳ thay đổi nào. Họ thậm chí không biết bức ảnh mà họ nhìn thấy là đêm qua.”
Đêm tối mịt mù gió, Diệp Vô Phong nở nụ cười lãnh đạm: “Không ngờ chúng ta vẫn dùng cách này để vào phòng an toàn, nhưng các người nói đã có thể mở khóa an toàn kia rồi.”
Hồng Á Phương nói: “Yên tâm đi, khi chúng tôi biết về loại khóa này, chúng tôi đã lập tức đi tìm thợ sửa khóa mạnh nhất Hoa Hạ, ông ta đã chỉ cho chúng tôi cách mở khóa an toàn, mặc dù nó hơi rườm rà, nhưng qquả thực là có thể mở được ổ khóa.”
Diệp Vô Phong nghe lời này cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lãnh đạm nói: “Đã như vậy, tôi sẽ tin cô một lần. Điều tra giúp tôi những thủ vệ kia, tôi đoán lát nữa sẽ cần trợ giúp đấy.”
Du Kinh Hồng nói: “Yên tâm đi, chuyện hỗ trợ cứ giao cho tôi, trinh sát thì giao cho Yến Phi, cậu ta là người chuyên nghiệp.”
Sau khi Diệp Vô Phong nghe những lời này, anh mới yên tâm leo thẳng qua tường để đi vào.
Chỉ là anh lại nhanh chóng đổi kênh tai nghe: “Cậu đã biết vị trí của các tay súng bắn tỉa nhà họ Nguyên, tôi cần họ im lặng bất tỉnh hoặc chết đi.”
Đường Trảm cười nói: “Lão đại yên tâm, chuyện này cứ giao cho bọn em, em nhất định sẽ làm cho đám người bắn tỉa kia không thể phát hiện hành tung của anh."
Diệp Vô Phong thờ ơ nói: “Tôi biết cậu muốn dùng chiêu dương đông kích tây, nhưng cậu phải để ý, loại chuyện này làm không đơn giản như vậy đâu, nhà họ Nguyên vẫn có người có thể phát hiện ra loại chuyện này đấy.”
Đường Trảm cười nói: “Lão đại, anh phải tin vào thực lực của em chứ, đương nhiên nếu có thể thì em sẽ không bứt dây động rừng đâu.”
Lúc này Diệp Vô Phong mới đi về phía trước, chỉ cần nơi anh đi qua, tên bắn tỉa bị giám sát nhất định sẽ bị một cây kim nhỏ đâm vào, sau đó tiếp tục nằm trên mặt đất không có động tĩnh gì nữa.
Nếu không đến gần họ thì sẽ không bao giờ biết rằng tất cả họ đều đã bất tỉnh.
Cuộc hành trình của Diệp Vô Phong diễn ra vô cùng suôn sẻ, anh nhanh chóng đến sân trong của nhà họ Nguyên, không có ai trong nhà họ Nguyên này có thể đối chiến với Diệp Vô Phong cả.
Khi đến phòng an toàn, Diệp Vô Phong đang định dùng phương pháp mà Hồng Á Phương đã nói để mở khóa, nhưng khi vừa đến cửa, lỗ tai của anh khẽ động, lập tức quay đầu nhìn về phía sau.
Cách đó không xa có tiếng bước chân, không chỉ có một người.
Diệp Vô Phong đánh giá xung quanh, cuối cùng chỉ có thể trốn ở trong góc tường, sau đó cẩn thận nhìn về phía trước, liền nhìn thấy Nguyên Chẩn mang theo hơn chục người nhà họ Nguyên đến nơi này.
Diệp Vô Phong nở nụ cười: “Xem ra mình không cần vất vả mở cửa, đã có sẵn luôn rồi.”
Sau khi Nguyên Chẩn mở cửa, quay đầu nhìn hai thành viên bên cạnh: “Các người ở đây chờ, những người khác vào cùng tôi.”