Hơn nữa anh cũng biết tất cả các thành viên Kiếm Lẫm này sẽ tấn công anh. Đây không phải là một cuộc đấu công bằng. Không có tình huống 1v1, có thể dùng mọi thủ đoạn để gϊếŧ được quân địch.
Người của Kiếm Lẫm luôn biết điều này, vì vậy Diệp Vô Phong chưa bao giờ cảm thấy mình chỉ đối mặt với hai vị trưởng lão.
Anh phải đối mặt với tất cả các thành viên của Kiếm Lẫm.
Tam trưởng lão và tứ trưởng lão là những người đầu tiên ra tay, chiêu thức của hai người họ đều là đại khai đại hợp, khi quyền cước được tung ra, mang theo một luồng gió lớn khiến quần áo bây phấp phới.
Cả hai người đều đã tu luyện một cỗ khí, khi đối chiến thì cỗ khí này luôn hỗ trợ sức mạnh của họ, vì thế mà sức mạnh của họ được thăng lên rất nhiều.
Tất nhiên Diệp Vô Phong biết loại công phu này, lúc trước cũng có người bảo anh đi luyện, nhưng anh không thèm luyện tập, và anh cũng không muốn mất nhiều thời gian để luyện tập.
Vì vậy, cuối cùng đã từ bỏ.
Anh tặc lưỡi hai lần, anh thực sự không ngờ rằng hai người này lại có thể luyện công phu như vậy, vì vậy anh cười nói: “Mặc dù không biết tại sao các người lại chọn tập luyện công phu như vậy, nhưng tôi có thể nói cho các người biết, loại võ công này thật sự rất rác rưởi.”
Hai vị trưởng lão đang nhịn cơn tức giận, không quan tâm gì cả, trong lúc Diệp Vô Phong nói chuyện thì cũng đã chặn được mấy chiêu thức của hai người bọn họ.
Diệp Vô Phong lui một mạch về phía sau, tuy rằng có vẻ bất lợi, nhưng hai vị trưởng lão thật sự biết Diệp Vô Phong bây giờ sẽ không bị bọn họ làm tổn thương.
Điều này làm cho hai vị trưởng lão vô cùng kinh ngạc, bọn họ đều biết thực lực của chính mình, bọn họ đang ở cảnh giới Chiến Thần, Diệp Vô Phong bây giờ có thể chống đỡ công kích của hai người bọn họ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Chẳng lẽ Diệp Vô Phong đã đạt tới tu vi cảnh giới Chiến Thần rồi sao?
Nếu không, tại sao lại làm được điều này?
Họ cũng không biết rốt cuộc Diệp Vô Phong đã làm điều đó như thế nào.
“Có vẻ như các người rất ngạc nhiên tại sao tôi lại có thể chặn được chiêu thức của các người, đúng không?” Diệp Vô Phong vừa nói vừa tránh đòn tấn công của một thành viên Kiếm Lẫm ở phía sau.
Anh nắm lấy thành viên Kiếm Lẫm và đấm vào gáy hắn ta, trực tiếp làm gãy cổ hắn ta.
Thành viên của Kiếm Lẫm đã ngã xuống đất và tắt thở.
Tam trưởng lão đạp chân bay lên, thừa lúc Diệp Vô Phong tấn công thành viên Kiếm Lẫm, ông ta vỗ một cái vào ngực Diệp Vô Phong, tốc độ nhanh đến mức trong nháy mắt đã ở trước mặt anh.
Diệp Vô Phong chỉ có thể lắc đầu trước điều này, rồi thở dài: “Đúng là âm hiểm quỷ quyệt, tôi đang nói chuyện với các người mà.”
Đồng thời anh cũng tung một chưởng, va chạm với chưởng của tam trưởng lão.
Anh nhanh chóng lui về phía sau để ngăn cản tứ trưởng lão, trong khi tam trưởng lão cũng không ngừng lui ra ngoài, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tam trưởng lão biết vừa rồi mình đã phát động công kích trong thời gian ngắn nhất, ông ta cho rằng Diệp Vô Phong không có cách nào phản ứng kịp được.
Nhưng vừa rồi, tốc độ của Diệp Vô Phong tăng lên rất nhiều, chính vì vậy mà ông ta mới thực sự không thể đánh trúng Diệp Vô Phong.
Hai bên lại lần nữa bất phân thắng bại.
Chỉ là, những thành viên Kiếm Lẫm xung quanh Diệp Vô Phong liên tục quấy rối anh, khiến anh không thể đánh với tam trưởng lão và tứ trưởng lão.
Diệp Vô Phong chỉ có thể tóm lấy những thành viên Kiếm Lẫm này, gϊếŧ chết bọn họ trước.
Bùm!
Gần đó một tiếng súng vang lên, viên đạn bắn ra hướng về phía Diệp Vô Phong.