...........
...........
Biên thành Triều Ca.
Ngay tại tiếp điểm giao chiến tổng lực của quân đội.
Không ngừng có cường đại làn sóng cuốn lên hủy diệt máu tanh từ phồn hoa nhân khẩu trong thành thổi qua, hơi thở chết chóc của sa trường đầy thi thể để người ta sau này mỗi khi nhìn lại sẽ không khỏi cảm thấy sự tàn nhẫn do chiến tranh mang lại. Xương cốt bị rút ra ngoài vươn vãi khắp nơi, từng khối thịt bị cắt lát trây chét khắp đầy đường khắp đất, đầu lâu, túi da thì treo lủng lẳng trên thành tường, một mảnh lại một mảnh khô khốc đến cực điểm.
Không có bình minh, cuộc chiến tranh này mãi mãi là một hồi mưa dông không có hồi kết, mà Triều Ca thần đô trung tâm đã hoàn toàn thay đổi, quân lực đến bao nhiêu chết bấy nhiêu.
Theo dài dòng khu căn cứ chiến dịch bị thanh lý về sau, đông đảo Dạ Du giáo phái cùng Mộc Tinh Quái tộc do Nhiếp Hồn Thụ, là một gã sử thi cấp tể tướng bộ hạ đảm vai, nó dẫn dắt đại đạo nện bước bộ pháp tiến vào sâu, phá hủy liên tiếp bốn môn quan tòa thành.
Chỉ còn thiếu cuối cùng một khu trung tâm nhất, liền có thể kéo sập phòng vệ Triều Ca.
Hiện tại, đã không còn ai có thể cản bước được bọn hắn. Đánh suốt hơn ba tháng ròng, bọn hắn thế mà vẫn như cũ không biết mệt, càng có kinh khủng lực uy hiếp.
Giữa không trung, tam tử Nho gia, tam tông Đạo gia, Thiên Cang Hòa Thượng cùng Thập Bát La Hán những vị này khôi thủ chủ trì tòa đại trận đã toàn thân dính đầy nóng hổi máu tươi, bọn hắn thực lực đều có Đế Cảnh, Quân Cảnh bên trong người nổi bật, có thể giờ khắc này cũng là mình trần bong tróc túi da thân trên, cả người tựa như là một tôn Huyết Tiên Nhân, đã đi đến cực hạn chiến đấu.
“Thần của ta Mộc Quái Tổ ban thưởng cho các ngươi cái chết, chết hết đi thôi”. Nhiếp Hồn Thụ nhanh chân hướng về phía trước, nó quỷ thụ hóa thân thậm chí so với lầu các còn cao hơn, nó giống một vị cổ lão Cự Linh Thần, chính đang quan sát trong nhân gian nhỏ bé phàm nhân đã không còn sức lực phản kháng.
Triều Ca thời đại này không còn giống lúc trước.
Khi Triều Ca do Triệu Hoàng làm Chúa Tể, khát máu, tham lam, bạo lực, xâm lược và thống trị. Toàn bộ Siêu Duy chỉ có Triều Ca quân đội đi xâm lăng, chứ không có ai dám động vào Triều Ca.
Mà bây giờ Triều Ca tư bản hóa thuộc địa, vì Sở Giang thủ hộ, dùng Pháp quản chế, bách gia chư tử cùng tam giáo cùng nhau chưởng quản. Học vấn đi lên, xã hội đi lên, văn minh đi lên, đời sống đi lên, càng ngày càng nhiều người giàu có cùng phú quý. Nhưng ngược lại, tuyệt đại đa số bộ phận đều là não phát triển, cơ bắp thoái hóa, yếu đuối, mong manh, dễ vỡ. Chiến tranh tới, võ lực thiếu khuyết, người đọc sách chính là dùng không được.
“So với thời đại trước, Triều Ca bây giờ liền mất đi sự kiêu hùng cùng uy nghiêm vốn có. Các ngươi không xứng ở trong tòa thành thiêng liêng Triều Ca này”. Nhiếp Hồn Thụ cao giọng nói.
Quảng trường khắp các đại đạo căn cứ, không thiếu những vật vờ binh sĩ của Triều Ca còn sống nghe thấy, trong lòng kì thật ra, đúng là không phải không công nhận loại thuyết pháp này.
Hạo nhiên Sở Giang là người làm cách mạng cải cách, không phải người có thể để cho Triều Ca bành trướng. Từ khi Sở Giang lên, khắp nơi đối với Triều Ca đã không còn sự sợ hãi như ngày xưa nữa. Dạng này đúng khiến cho những kẻ hiếu chiến binh sĩ năm nào có chút mai nhột không cam lòng.
“Sở Giang không xứng, các ngươi xứng sao?”
Thiên thành trung ương, cái kia Cao Nguyệt Đài bên trên, có một vị nam tử đang ngồi ở đó.
Bên cạnh hắn cũng không có mặt khác hộ vệ.
Từ hắn nơi này nhìn xuống, máu đỏ tươi lan tràn xâm nhiễm từ trên vùng bình nguyên tới lui giao thoa tại phồn thịnh đô thành bên trong, thật là giống Địa Ngục chi cảnh.
Chỉ là, nam tử cũng không có biểu hiện ra cái kia quốc phá sơn hà, gần như dưới tình cảnh của tòa thành này cảm giác, hắn đôi tròng mắt kia vẫn như cũ sáng ngời có thần, đêm lại tối đều chẳng che giấu được hắn đôi con ngươi này bên trong ngạo nghễ thần huy.
“Thế Mỹ, ngươi đã thua”. Trong kim vân, một cái khác Vũ Mộc Đồng thực vật hệ yêu khống chế lấy cánh hoa dài bay xuống tới, trên mặt nó lộ ra một cái tươi cười đắc ý, nói tiếp: “Cái này Thiên Vực Triều Ca vốn cũng không thuộc về ngươi, ngươi căn bản không phải Triều Ca con dân, có thể cút về Hàn Hải Điện đi thôi. Chúng ta không có gây hấn với Hàn Hải Điện, Nhật Minh Giáo mới là gây hấn Hàn Hải Điện, các ngươi tự lo tốt cho bản thân mình đi, hà cớ chi phải ở đây ra vẻ?”
Từ đại khái hình thể cùng khí chất bên trên, Nhiếp Hồn Thụ đều phi thường khẳng định người trước mắt là Hải Quân Đô Đốc Thánh Binh Gia Cát Thế Mỹ, là vị Điện Chủ khét tiếng nhất toàn bộ vô tận lam hải thế giới.
Nói thật, Thế Mỹ xuất hiện ở đây, đồng dạng có chút để cho ngay cả kẻ nổi tiếng dùng đầu óc như Dạ Du Thần cũng phi thường quan ngại và lo lắng.
Chẳng qua là thời cơ kế hoạch chín muồi, không thể kéo dài vãn hồi.
“Thí dụ như, bây giờ ta cứ thích lo chuyện bao đồng đấy thì làm sao?” Thế Mỹ hờ hững nói.
Nhiếp Hồn Thụ lườm người này, quát lại: “Ngươi thật cho rằng mình còn cơ hội lật bàn? Lấy sức ngươi sao? Có dám đi ra cùng ta đánh một trận sống chết không?”
Thế Mỹ lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhàn nhã nhìn xem con chó trung thành của Mộc Quái Tổ sủa inh ỏi, cũng không làm ra cái gì động tác bộc lộ cảm xúc.
Một lát sau, hắn bình luận: “Thế gian có tôn ti trật tự. Thiên Đạo Đế Hoàng còn đang đàm đạo lẫn nhau, đến tột cùng ai cho các ngươi lá gan ở chỗ này âm thầm độn quân, đi ngỗ nghịch sự tình. Lúc trước, Trung Châu có biến, Hạo Nhiên Sở Giang đích thân ra tay giúp các ngươi giải quyết một kiếp nạn, các ngươi không hiểu được quỳ bái cảm kích, lại vọng tưởng phản thần, Trung Châu nếu đã chứa không nổi lòng tham của các ngươi, vậy thì toàn bộ thế giới này cũng sẽ chứa không nổi”.
Ở bên người Thế Mỹ, chính là một vị nữ tử lạ mà quen.
Nữ tử bước ra, tháo xuống khăn che mặt, đám Mộc Tinh Quái tộc liền có một dạng hốt hoảng không thôi.
“Điện tôn Lạc Nhạn???”
Điện tôn Lạc Nhạn là vợ của Lê Minh. Lạc Nhạn xuất hiện ở đây, ý chỉ nói rằng, nếu nàng có mệnh hệ gì... chắc chắn Lê Minh sẽ không bỏ qua cho Mộc Tinh Quái tộc.
“Hải Hàn Điện thực sự muốn nhúng tay vào. Tốt tốt, để ta xem, các ngươi có thể chịu hay không chịu nổi sức ép phiến quân của chúng ta. Triều Ca thêm hai người các ngươi, quân lực vẫn chỉ là rắc muối bỏ biển”. Nhiếp Hồn Thụ đắc ý giương oai nói.
Sự thật, Nhiếp Hồn Thụ và Vũ Mộc Đồng hai cái tên này, mỗi một gã đều có thể đánh bại cùng lúc sáu tên điện chủ Hàn Hải Điện không thành vấn đề, vấn đề chỉ nằm ở thời gian mà thôi.
Thế Mỹ đúng giỏi quân sự chiến thuật, nhưng quân sự chiến thuật, liền là dùng binh a.
Lạc Nhạn cũng giỏi tính toán bẫy người.
Bất quá, hiện tại Triều Ca binh tốt còn bao nhiêu đâu? Chưa tới 5 vạn dự bị đội.
Mà phía ngoài Dạ Du giáo phái liên minh Tinh Quái Tộc, căn cơ tối thiểu tính bằng hàng tỷ binh sĩ.
Thắng thua trong nháy mắt vạch ra một đường.
Chỉ gặp Thế Mỹ rất là điềm đạm nói khẽ: “Phù tiêu đúng là phù tiêu, ta thật không hiểu, đến tột cùng là các ngươi như thế nào tu luyện thành sư thi đẳng cấp a?”
Nguyên bản đang khoa trương hùng hùng khí thế, có thể nghe lời nói này, đặc biệt là từ miệng kẻ chuyên môn dụng binh Thế Mỹ về sau, Nhiếp Hồn Thụ, Vũ Mộc Đồng bọn hắn lại ý thức được có cái gì không thích hợp.
“Quân sự khác đánh võ thuần túy ở chỗ, thắng mười trận chưa chắc đã là thắng. Nhưng một lần duy nhất thua, có thể muốn vãn hồi đều không được, các ngươi quay đầu nhìn xem”. Thế Mỹ mở miệng nói ra.
Chính là cái này tùy ý ngôn ngữ cùng động binh, trong lúc bất chợt, toàn bộ thế giới tựa như là bình tĩnh trong hồ nước nhộn nhạo lên từng sợi gợn sóng.
Gợn sóng vặn vẹo nghiêng ngả tòa thành.
Gợn sóng bóp méo tráng lệ đại đạo các tuyến đường.
Gợn sóng bóp méo hoàn toàn thay đổi khu ổ trục căn cứ.
Hàng tỷ binh sĩ Mộc Tinh Quái cùng Điền gia gia nhập Dạ Du giáo phái đều ở nơi này, vốn là bọn hắn muốn tấn công đến tòa thành trung ương nhất, nào ngờ lại có cảm giác bản thân bị bó lại tựa hồ giam lỏng ở bên trong tòa thành này.
Chỗ gần Cao Nguyệt Đài, xa xa dãy núi đường cong, giữa hai bên ngàn vạn hộ nhân gian chi thành trống rỗng...
Đúng là không có một bóng người đấy, lác đác chú tiều cũng không. Khắp nơi trống trải nhà gỗ, cây cối lít nha lít nhít.
Trên đường quảng trường, một đầu Mộc Tinh Quái cấp 0 như là phiên bản đạo nhái của Vũ Mộc Yêu ngửi ngửi thấy mùi người sống không trọn vẹn, nó lại như con chó què nào đó bị bỏ đói lâu ngày, thật ra là muốn bao nhiêu nhân bản đến bấy nhiêu, có cũng được, không có cũng được. Đầu Tinh Quái cấp 0 này đánh hơi thấy con mồi, thế là đủng đủng chạy lại ngửi ngửi trong hốc thành, cái miệng Mộc Yêu há to ra, vừa vặn bao khối như chụp lấy được một cây gậy nào đó có đường kính tầm 5 mét hơn một chút.
Gậy ống dài, từ góc nhìn của Mộc Yêu cấp 0 kéo dài lên, gậy ống cứ thế càng đi xa càng hội tụ về một điểm, nằm ở trên tay một cái nữ tử khả ái xinh đẹp.
“Ia ia ia ia ia ~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Mộc quái cấp 0 thường thường sẽ không có não, bọn nó vui sướng như là gặp được mồi ngon, cạp lấy cạp để khẩu đại bác. Sau lưng nó, càng có không ít bầy mộc quái cấp 0 như thế tụ tập lại ùa đến.
Chỉ gặp Nhàn Nhàn tính nóng như kem ở phía đối diện, nháy mắt với đám Mộc Quái cấp 0 một cái, cười đểu, rất là sảng khoái nói: “Ăn *** đi!!!”
Ống nhắm đã thông nòng, nòng súng chĩa thẳng vào cuống họng nó... Bùm!!!
“Thế giới này không đón tiếp chúng mày, cút con mẹ xuống lỗ”.
Ngay tại Nhàn Nhàn khai nòng bắn ra quả đạn pháo đầu tiên.
Một lát sau, từ mơ hồ đến sắc thái pháo hoa xen lẫn.
Từ xốc xếch xen lẫn lại đến rõ ràng khuếch đại.
Lại từ khuếch đại đến chân thực ngưng tụ...
Bầu trời đêm như một tấm bằng phẳng mực bố, lộ ra tường hòa yên tĩnh. Ấy thế mà chỉ sau một phát súng, hố bom, hỏa diễm, lửa thiêu, hầm nóng, không gian kính đồng thời nhiệt liệt nổ vang như cái lòng chảo diệt thế.
Khắp nơi bố trí cơ quan chiến xa chĩa thẳng vào quảng trường đẫm máu.
Hàng vạn nòng súng được lắp đặt, đồng thời cho nổ.
Lại nói, vườn không nhà trống đúng không sai.
Cái sai ở chỗ, nhà chỉ trống người, chứ không trống bom.
.............