Chương 3788
“Cách khiến cho Mộ Mẫn Loan tỉnh lại”
Sau khi Tô Lam nghe vậy thì không nhịn được thở một hơi dài.
Rõ ràng vết thương trên người Mộ Mẫn.
Loan đã lành hẳn rồi, nhưng tại sao cô ấy lại không chịu tỉnh lại.
Có thể bây giờ mình đang trải qua những tháng ngày quá hạnh phúc, cho nên cô mới không hiểu nổi sự khổ sở và bất đắc dĩ của cô.
Dù sao đi nữa, mặc dù cuộc đời cô cũng từng trải qua gập ghềnh đôi chút, nhưng từ bé cô vẫn có mẹ và anh trai yêu thương vô cùng.
Cho dù mẹ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc anh an dưỡng ở nước ngoài, cô lại may mắn gặp được Quan Triều Viễn.
Tính ra, trong năm năm không có anh trai và Quan Triều Viễn đó, mặc dù cô cũng khá khổ cực nhưng cũng có rất nhiều kinh nghiệm cho mình.
So với Mộ Mẫn Loan, cô không biết mình đã may mắn hơn gấp bao nhiêu lần.
Nghĩ tới đây, Tô Lam đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Quan Triều Viễn, ánh mắt cô vô cùng chắc chắn: “Chồng à, không bằng chúng ta giúp chị ấy một chút đi.”
Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn cô: “Em định làm gì?”
Tô Lam suy nghĩ một thoáng, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện cho Tô Duy Nam.
Chỉ có điều vị trí hiện tại của Tô Duy Nam, tín hiệu sóng lại không tốt lắm.
Sau khi kết nối được cuộc gọi, âm thanh phía đầu dây đứt quãng vang lên, nghe không được rõ lắm.
“Anh ơi, giờ anh đang ở đâu?”
“Anh có việc quan trọng phải xử lý, hai ngày nay em và Quan Triều Viễn cứ đợi ở nhà anh nhé, biết không?”
“Anh đang nghĩ cách giúp Mộ Mẫn Loan tỉnh lại sao?”
Sắc mặt Tô Duy Nam thoáng trầm đi, anh quay đầu nhìn về phía mô đang ngồi trên xe lăn, phát hiện mắt cô lại mở ra “Cô ấy tỉnh rồi”
Tô Duy Nam còn chưa nói xong câu thì đã bị âm thanh mừng rỡ vô cùng của Tô Lam cắt ngang: “Anh nói sao? Chị ấy tỉnh rồi à?”
Nhưng mà so với sự vui vẻ của Tô Lam, Tô Duy Nam lại trông vô cùng bình tĩnh.
Lúc anh đáp lời, giọng nói có phần bất đắc.
dïhơn: “Chỉ là mở mắt ra thôi, nhưng cô ấy lại không phản ứng gì, giống như mất hết năm giác quan vậy”
Không say, giờ Mộ Mãn Loan đột nhiên mở mắt ra Chẳng những khiến Tô Duy Nam vui mừng mà lại càng khiến anh khổ sở.
Chờ ròng rã năm năm, cuối cùng cũng chờ được Bởi vì ngay lúc mới nấy, Tô Duy Nam đưa Mộ Mẫn Loan đến phòng nghiên cứu khoa học để gặp Sam.
Giáo sư Sam bày tỏ lấy làm tiếc thì lúc này cô ấy có thể tỉnh lại đã là kỳ tích rồi, nhưng nếu như có thể khôi phục lại bình thường thì đó mới là việc mà người bình thường không hiểu nổi.
Giờ mặc dù Mộ Mãn Loan mở mắt nhưng chỉ như một cái xác chết di động, không phản ứng chút nào với kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên ngoài.