TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Đích Nữ
Chương 157: Yêu cầu quá đáng

Chương 136: Yêu cầu quá đáng

! --Go -- >

Phượng Trầm Ngư cuối cùng không kiên trì được, cắm đầu ngã xuống đất.

Này nhưng doạ sợ lão thái thái cùng Phượng Cẩn Nguyên, hai người khẩn trương vọt qua, một bên quào một cái Trầm Ngư tay, cùng kêu lên kêu: “Trầm Ngư! Trầm Ngư!”

Tiếc thay dù gọi thế nào, Trầm Ngư cũng nhắm chặt hai mắt, hệt như hôn mê rồi.

Phượng Cẩn Nguyên nộ quát một tiếng: “Là ai đi mời đại phu? Làm sao còn chưa tới?”

Lập tức có gã sai vặt chạy tới, bất đắc dĩ nói: “Lão gia, đại phu sớm đã tới rồi, có thể thánh chỉ này một đạo nhận một đạo, đại phu kia vẫn đứng tại ngoài cửa phủ không dám vào đến!”

Phượng Cẩn Nguyên giận dữ: “Còn không mau cho ta dẫn người lại đây!”

“Chà!” Gã sai vặt trả lời một tiếng, chạy mau ra ngoài, không lâu lắm, một vị lão đại phu xách hòm thuốc đã bị mang tiến lên.

Phượng Vũ Hoành cảm thấy không cần thiết lưu nữa, vì thế đi tới Diêu thị bên người, kéo tay nàng, nói với lão thái thái câu: “Đại tỷ tỷ sinh bệnh cần phải tĩnh dưỡng, A Hoành cũng không quấy rầy thêm.” Nàng khom người một cái, lôi kéo Diêu thị thì đi ra sân.

An thị một nhìn tình hình này, vội vàng nói: “Kia thiếp thân cũng mang theo tam tiểu thư cùng đi trở về.”

Lão thái thái không nghĩ để ý các nàng, phất phất tay: “Cũng lui ra đi!”

An thị nhanh chóng lôi kéo Tưởng Dung cũng đi ra ngoài.

Tưởng Dung mau đi được vài bước đuổi theo Phượng Vũ Hoành, mở miệng khẽ hỏi: “Nhị tỷ tỷ, ngươi cả đêm không trở lại, không có chuyện gì xảy ra chứ?”

Phượng Vũ Hoành tại Tưởng Dung trên mặt nhìn ra đầy quan tâm, trong lòng đã nảy lên một dòng ấm áp. Nàng mặc dù không thích cái nhà này, nhưng vẫn có một ít người sẽ làm nàng sinh ra thân cận.

Nàng giơ tay đi xoa xoa Tưởng Dung gương mặt, “Tiểu nha đầu gần đây mập đây!” Rốt cục nở nụ cười một cái nữ hài mười hai tuổi nên có, “Tưởng Dung yên tâm, Nhị tỷ tỷ không có chuyện gì.”

Tưởng Dung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Đêm qua xuất cung lúc ta nói muốn tại cửa cung chờ Nhị tỷ tỷ, có thể phụ thân nói cái gì cũng không cho. Sau đó hồi phủ, phụ thân lập tức phái xe ngựa đi cửa cung đợi đại tỷ tỷ, An di nương tưởng chính mình từ bên ngoài lại thuê chiếc xe ngựa đi đón Nhị tỷ tỷ, thế nhưng bị phụ thân phát hiện, nhốt hết bọn ta trong phủ, buông lời nói ai cũng không cho phép đi ra ngoài.” Tưởng Dung đang khi nói chuyện, sắc mặt lạnh dần, hơi do dự một lát, mới lại đã mở miệng nhỏ giọng nói: “Nhị tỷ tỷ, Tưởng Dung chán ghét phụ thân.”

An thị doạ phải mau nhìn xung quanh một vòng, sau đó dặn dò: “Nhỏ giọng một chút, cũng không nhìn thử đây là đâu, nói loạn nói!”

Phượng Vũ Hoành cho An thị cười an ủi lại dẫn lòng biết ơn, “Di nương yên tâm, A Hoành không có bản lĩnh gì lớn, nhưng bảo vệ cẩn thận Tưởng Dung vẫn còn được.”

An thị nhíu mày tâm, lo âu nắm lên Phượng Vũ Hoành tay: “Không lo lắng Tưởng Dung, là lo lắng ngươi. Nhị tiểu thư có đại trí tuệ, thiếp thân này biết, có thể dù như thế nào cũng là cô nương chưa xuất giá, cách cập kê còn có hơn hai năm, trong phủ này phong vân biến hóa, ai biết lại đột nhiên chợt xảy ra chuyện gì, nhị tiểu thư mọi việc phải cẩn thận nhiều hơn mới đúng.”

Diêu thị cũng gật đầu theo: “Ngươi An di nương nói đúng, A Hoành, phụ thân ngươi thừa tướng nhiều năm như vậy cũng chẳng phải làm không, lần sau nhất quyết không thể lên án chính diện với hắn.”

Phượng Vũ Hoành biết hai người này là thật tâm muốn tốt cho mình, đã cũng không nói thêm cái gì, chỉ cấp cho các nàng một cái nụ cười an ủi, lôi kéo Diêu thị hồi Đồng Sinh Hiên.

Đồng Sinh Hiên hạ nhân sớm hỏi thăm được Phượng Vũ Hoành hồi phủ, cháo trắng rau dưa đã chuẩn bị xong, nàng vừa mới trở về nhà, Thanh Ngọc đã bưng thức ăn vào.

Diêu thị dặn nàng cơm nước xong thì sớm ngủ bù chút, không nên làm việc, thấy Phượng Vũ Hoành gật đầu, lúc này mới lại căn dặn Thanh Ngọc coi chừng cho tốt nàng, sau đó mang nha đầu của mình hồi sân.

Thanh Ngọc trước tiên bị (cho) Phượng Vũ Hoành đổ chén thanh thủy, lúc này mới nói: “Tiểu thư cả đêm không ngủ, sẽ không cần ăn quá dầu mỡ, cháo trắng rau dưa nuôi dạ dày tốt nhất.”

Phượng Vũ Hoành nhìn Thanh Ngọc, không thể nín được cười, “Chạy ở bên ngoài lâu thế, người cũng gầy gò. Ta cho ngươi tiền lương tháng này không thiếu chứ? Sao cũng không ăn được một chút?”

Thanh Ngọc hơi ngượng ngùng mà cười phá lên, vừa cho nàng xếp đặt bát đũa vừa nói: “Tiểu thư lại giễu cợt nô tỳ, rõ ràng là mập, vừa tới trong phủ lúc làm xiêm y hiện tại cũng không mặc được a?.”

Phượng Vũ Hoành xem xét nàng bây giờ cả người, chợt nhớ tới chuyện này đến: “Từ khi Tôn ma ma rời phủ, Vong Xuyên lại cùng Tử Duệ đi Tiêu châu, này trong Đồng Sinh Hiên chuyện cũng không ai trông coi. Bây giờ đều quá Trung thu, ta dường như quên cho các ngươi làm quần áo mới.”

Thanh Ngọc giúp nàng múc cháo hảo, nhìn nàng uống một hớp, lúc này mới lại nói: “Những chuyện này cũng không cần tiểu thư phiền lòng, nô tỳ ngày trước đã làm chủ bị (cho) Đồng Sinh Hiên hạ nhân đều sắm thêm bộ đồ mới, mặt khác còn cho chúng ta Đồng Sinh Hiên một cái phòng kế toán riêng phòng kế toán, sổ sách tạm thời do nô tỳ người quản lý, nghĩ nhiều hơn nữa quan sát một chút bên ngoài đang bồi dưỡng người mới, có gặp phải thích hợp liền dẫn vào phủ đến cho tiểu thư nhìn thử, như là cảm thấy có thể, thì lưu lại đến giúp đỡ, chúng ta Đồng Sinh Hiên người hạ nhân là quá ít một chút.”

Phượng Vũ Hoành đối Thanh Ngọc càng ngày càng thoả mãn, nha đầu này không chỉ có nghiên cứu về mặt sinh ý, cũng rất thận trọng. Nàng dù sau chẳng phải người sinh sống ở Đại Thuận, có rất nhiều quy củ cái thời đại này nàng cũng không hiểu, nhưng Thanh Ngọc nhưng rõ ràng, có thật nhiều Phượng Vũ Hoành không ngờ chuyện Thanh Ngọc đều có thể chủ động thay nàng nghĩ cũng bắt tay đi làm, quả thực để nàng bớt đi rất nhiều tâm đi.

“Chuyện trong sân xin ngài chỉ điểm.” Phượng Vũ Hoành đối Thanh Ngọc rất yên tâm, “Bây giờ Vong Xuyên ở bên ngoài, Hoàng Tuyền kia tính tình ta cũng không trông cậy nổi nàng, ngươi liền nhọc lòng hơn tý, cần thêm nhân thủ ngươi cứ thu xếp thêm, chỉ thêm vào người nhưng nhất định phải cẩn thận, giấy bán thân phải giành tới tay, mặt khác quan phủ bên kia lập hồ sơ một phần đó cũng phải điều tra rõ.”

Thanh Ngọc trịnh trọng gật gật đầu, “Tiểu thư yên tâm, những chuyện này nô tỳ đều hiểu.”

Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát, lại nói: “Lưu tâm thêm nữa hai cái nha đầu nhất đẳng, bốn cái nha đầu nhị đẳng đi lên, nhất đẳng thì từ người ngươi ở bên ngoài tự mình mang trong tay chọn đi, nhị đẳng hoặc là đề từ phía dưới, hoặc lại mua vào.”

Nàng đã sớm bị (cho) Thanh Ngọc thả quyền, để Thanh Ngọc chính mình mang một nhóm nha đầu biết chữ, vừa dạy dẫn dắt trên cửa hiệu phòng kế toán bản lĩnh, một bên hiểu rõ và quen thuộc Phượng phủ. Nàng ở nơi này, bên người nhân thủ luôn không thể thiếu, huống chi Phượng Vũ Hoành tâm cũng không chỉ cực hạn ở toà Phượng phủ này, một ngày nào đó nàng muốn làm một số đại sự, người hôm nay bồi dưỡng, cuối cùng sẽ trở thành nàng phụ tá đắc lực.

“Nô tỳ nhớ.” Thanh Ngọc đáp lại việc cần làm, “Hai ngày này nô tỳ sẽ tự tay đi chọn, chọn lựa người sẽ mang đến trước tiểu thư, tiểu thư lại nhìn.”

Hầu hạ Phượng Vũ Hoành ăn cơm xong, Thanh Ngọc đã bưng khay ra khỏi phòng, Hoàng Tuyền vừa vặn từ bên ngoài vào đây, cùng Thanh Ngọc cười đùa vài câu tiến vào phòng đến, đưa một phong tin ngắn cho Phượng Vũ Hoành: “Vong Xuyên dùng bồ câu đưa tin. Dùng bồ câu là trong vương phủ, chúng nó chỉ nhận có bay đường về trong phủ, vừa rồi Bạch Trạch đưa tới, tiểu thư mau nhìn xem.”

Phượng Vũ Hoành tiếp nhận giấy viết thư mở ra, thì nhìn đến phía trên Vong Xuyên chữ viết viết: “Tiêu châu mọi việc thuận lợi, tiểu thư sự tình được giao tình cũng đã làm thỏa đáng, Tử Duệ thiếu gia rất được Diệp Sơn trưởng coi trọng, nô tỳ ngay hôm đó lên thân hồi kinh, tiểu thư chớ niệm.”

Nàng lúc này mới yên lòng lại, tiện tay đưa tin cho Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền liếc nhìn, nói “Tiêu châu thuận lợi tốt rồi, chẳng qua, tiểu thư bồi dưỡng này nọ tiểu nha đầu làm gì?”

Phượng Vũ Hoành tiếu tiếu, hoàng tuyền đầu óc luôn không bằng Vong Xuyên tinh tế như vậy, muốn nàng luyện võ cũng tốt, nhưng nếu dốc hết tấm tư, còn kém trên một bậc.

“Nuôi một số nha đầu tinh thông y lý, tương lai có một ngày, chúng ta đem Bách Thảo Đường khai biến cả Đại Thuận.”

Hoàng Tuyền cứng lưỡi, “Tiểu thư, ngươi tưởng làm ăn a?”

Nàng bật cười, “Coi như là chuyện làm ăn a! Chẩn bệnh bốc thuốc là phải bỏ tiền, nhưng Hoàng Tuyền ngươi phải biết, tương lai có một ngày chúng ta Bách Thảo Đường trải rộng Đại Thuận mỗi một toà dinh thự, kia ngươi muốn biết cái gì, tưởng nắm giữ cái gì, chẳng phải là tương đương với nhiều vô số con mắt?”

Hoàng Tuyền bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Tiểu thư tâm tư kín đáo, Hoàng Tuyền thụ giáo.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu, đối Hoàng Tuyền nói “An tâm đợi Vong Xuyên trở lại, chúng ta tháng ngày không lo phấn khích. Các ngươi theo ta, ta luôn không để các ngươi thất vọng là được.”

Hoàng Tuyền đương nhiên tin tưởng Phượng Vũ Hoành nói, đi tới Phượng phủ lâu thế, vị nhị tiểu thư này lúc nào từng khiến các nàng thất vọng? Đặc biệt trên cung yến đêm qua Phượng Vũ Hoành kia ba mũi tên kinh hồng, quả thực bắn thẳng vào trong lòng tất cả mọi người. Hoàng Tuyền biết, nếu chẳng phải Phượng gia nhị tiểu thư đã sớm cùng Ngự vương có hôn ước, chỉ sợ người hôm nay đến cầu thân cũng phải đạp bằng cánh cửa Phượng phủ.

Phượng Vũ Hoành dùng cơm đã bắt đầu ngủ, cùng một cảm giác trực tiếp cũng ngủ thiếp đi cả ngày đó. Mặc cho người nhà họ Phượng làm sao vì Trầm Ngư bất chợt té xỉu mà lo lắng phí công, nàng cũng không nghe thấy không gặp, một cách toàn tâm toàn ý mê đầu ngủ ngon.

Đến khi nửa đêm canh ba lúc, Hoàng Tuyền đến cạnh giường gọi nàng thức dậy, nói câu: “Tiểu thư, lão thái thái đến đây.”

Phượng Vũ Hoành mơ mơ màng màng nghe không hiểu, “Ai tới?”

Hoàng Tuyền lại nói một lần: “Lão thái thái, Phượng gia lão thái thái đến Đồng Sinh Hiên, nói là nhất định phải gặp mặt tiểu thư.”

“Hiện tại giờ gì?” Nàng xoa xoa mắt, cực không tình nguyện đứng dậy rời giường.

“Giờ dần vừa qua khỏi.” Hoàng Tuyền cũng rất không vui, một bên hầu hạ Phượng Vũ Hoành mặc quần áo một bên oán giận nói: “Này hơn nửa đêm cũng không biết Phượng lão thái thái động kinh gì (hút gió).”

Phượng Vũ Hoành bĩu môi, “Quản nàng đây, tóm lại chẳng phải hảo phong nhưng nếu như tà quá mức, chúng ta thì cho nàng dựng thẳng lên một bức tường gió thổi không lọt.”

Nàng thu thập xong, hoàng tuyền cùng đi sảnh đường. Đến lúc đó, nha đầu giữ cửa vừa vặn đỡ lão thái thái đi vào.

Phượng Vũ Hoành biểu thị thoả mãn, nàng quy củ quyết định phía dưới thi hành coi như không tệ, mặc dù là Phượng gia lão thái thái, cũng không thể trực tiếp liền nghênh ngang từ Liễu Viên kia tiểu thiên môn đi tới Đồng Sinh Hiên đến.

“Tổ mẫu!” Mặc kệ thế nào, trước mặt lão thái thái, mặt mũi công phu vẫn phải làm. Phượng Vũ Hoành bước nhanh về phía trước đem lão thái thái từ Triệu ma ma trong tay nhận lấy, liếc mắt trong lúc nhìn đến Triệu ma ma một bộ trông vẻ uể oải, không khỏi cười thầm. Đều là người tuổi tác đã cao, ai có thể chịu nổi giày vò như vậy chứ? “Đã trễ thế này, tổ mẫu nhưng có việc gấp? Sao không sai người tới gọi A Hoành, Đồng Sinh Hiên quá xa, tổ mẫu mệt nhọc thế này vạn nhất mệt ra cái tốt xấu đến nhưng sao được!”

Lão thái thái không để ý tới cùng nàng hàn huyên, thẳng thắn nêu ra chủ đề: “Trầm Ngư bệnh luôn cũng không thấy tốt, thỉnh chia làm vài đội đại phu cũng không ngừng lắc đầu, nên uy dược cũng uy, có thể nàng vẫn luôn hôn mê. A Hoành, tổ mẫu cũng là không có cách nào, tốt xấu cũng là người một nhà, ngươi qua cho nàng nhìn thử được không?” Lão thái thái trong giọng nói chuyện mãn mang cầu xin.

Phượng Vũ Hoành trên mặt che một tầng vẻ khó khăn, nhìn lão thái thái mở miệng nói: “Tổ mẫu, ngài cũng biết phụ thân đối A Hoành rất có phiến diện, chuyện chẩn bệnh như vậy luôn có cái vạn nhất, vạn nhất A Hoành chẩn bệnh có không cho phép hoặc không tốt, phụ thân trách tội xuống, chỉ sợ A Hoành lại cũng bị đuổi về trong núi lớn tây bắc.”

“Hắn dám!” Lão thái thái cuống lên, “A Hoành ngươi yên tâm, có tổ mẫu làm chủ cho ngươi, phụ thân ngươi hắn không dám làm gì ngươi! Chỉ cần ngươi có thể đi nhìn thử đại tỷ tỷ ngươi, dù xảy ra sai xót gì, tổ mẫu cũng nhất định đứng ở ngươi bên này.”

Phượng Vũ Hoành mặt hiện cảm kích, “Tổ mẫu chờ (đối xử) A Hoành thật quá tốt.”

Lão thái thái cầm lấy tay nàng, run rẩy nói: “Cháu gái ngoan, ngươi này là đáp ứng tổ mẫu?”

Phượng Vũ Hoành gật đầu, “Ân, có tổ mẫu vì A Hoành làm chủ, A Hoành nhất định hảo hảo vì đại tỷ tỷ chẩn bệnh.”

Nói xong lời này, trong mắt loé lên một tia chỉ có Hoàng Tuyền nhìn ra được giảo hoạt.

! --Ov E -- >

136-yeu-cau-qua-dang/1045960.html

136-yeu-cau-qua-dang/1045960.html

Thông Báo: sẽ chuyển qua sử dụng tên miền mới , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full