TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Đích Nữ
Chương 297: Nữ nhân lễ vật

Chương 276: Nữ nhân lễ vật

! --Go -- >

Lần trước đi Nguyệt Hàn cung lúc, Vân Phi đã nói gì ấy nhỉ? Nàng không cần dung nhan xinh đẹp, nàng không muốn bị người ghi nhớ.

Tuy nói đây có thể là lời vô ích, trên đời này không có nữ nhân không thích chưng diện, nhưng dù sao trong hoàng cung, trong lòng ý nghĩ là một chuyện, thế cuộc lại là một chuyện khác. Vân Phi đã nói nói như vậy đã nhất định là có suy nghĩ của chính nàng, Phượng Vũ Hoành biết, kia xưa nay chính là một cái nữ nhân trong lòng nhiều tâm sự, chính mình tốt nhất vẫn là không cần đẩy phong lên.

Thôi, nguyên bản chuẩn bị xuống dược phẩm như hoàng hậu vậy, giờ nghĩ lại nhưng cũng không thích hợp.

Nàng nâng bước tiếp tục đi lên phía trước, trong lòng tự định giá đổi chút lễ vật gì. Hoàng Tuyền hỏi nàng: “Tiểu thư phải chăng nghĩ tới chuyện gì?”

Nàng lắc đầu: “Không có, chỉ là đang nghĩ bị (cho) Vân Phi nương nương lễ vật chuẩn bị nàng có thích hay không.”

“Nhất định sẽ thích.” Hoàng Tuyền cười nói: “Tiểu thư từ trước đến giờ tâm tư cẩn thận, Vân Phi nương nương cũng rất là thích ngài, ngài đưa cái gì cũng tốt.”

Phượng Vũ Hoành cũng hiểu được, cái gọi là có thích hay không, cũng là cân nhắc lợi và hại sau khi mới làm ra lựa chọn. Trừ nàng ra cùng Vân Phi lần đầu tiên gặp mặt lúc đã nghe ra một số Vân Phi đối Diêu gia hảo cảm, nào khác, còn chẳng phải vì sự tồn tại của nàng đối với Huyền Thiên Minh mà nói chỉ hảo không xấu. Vân Phi nữ nhân tinh minh thế, có thể nào cho phép con trai của nàng bên người xuất hiện một cái vị hôn thê không được việc đến.

Trong lòng nàng liên tục suy nghĩ, dưới chân đến cũng đi nhanh, cũng chỉ một nén nhang liền đến Nguyệt Hàn cung trước.

Mà lúc này, Phượng Vũ Hoành đã tưởng hảo muốn tặng cho Vân Phi lễ vật, chỉ là còn thả trong không gian không lấy ra.

Nguyệt Hàn cung cửa lớn như cũ đóng chặt, ngoài cửa có nữ thị vệ bảo vệ, không gặp loại nào đèn lồng màu đỏ treo toàn cung, thậm chí ngay cả cũng chưa dán chữ Phúc, nửa điểm bầu không khí tết đến cũng không có, lãnh thanh có làm người run sợ.

Nàng bước nhẹ tiến lên, không kịp mở miệng, một người thị vệ cũng đã nhận ra nàng, nhanh chóng tiến lên đến hành lễ: “Từng thấy vương phi.” Nguyệt Hàn cung người sẽ không gọi nàng huyện chủ, cùng nhau thuận theo Huyền Thiên Minh bên kia gọi, nàng cũng thành thói quen.

“Ta tới thăm mẫu phi, nàng nhưng tại?”

“Đến ngay đây.” Thị vệ kia xoay người đi mở cửa cung, đồng thời nói: “Vân Phi nương nương sớm biết vương phi nhất định sẽ đến, còn nói hẳn là hướng Phỉ Thúy điện hành lễ hành lễ có thể đến, xem ra nương nương còn nói chuẩn.”

Phượng Vũ Hoành cười tươi bước vào Nguyệt Hàn cung, lập tức có cung nữ tiến lên hành lễ dẫn đường, cũng tố cáo Phượng Vũ Hoành: “Nương nương đang Tử Vi điện bên trong, Khâm Thiên giám giám chính đến đây, đang cùng nương nương tuyên truyền giảng giải tinh thế.”

“Khâm Thiên giám...” Nàng suy nghĩ thì thầm một câu, dường như nghe Huyền Thiên Minh nói về, đấy là một cái bộ ngành chủ quản tinh tượng trong cung, “Nương nương cũng tin cái này?”

Cung nữ kia cười đáp, “Đến cũng không tính được tin, nương nương chỉ nói người khâm thiên giám rất biết kể chuyện xưa, lúc nhàm chán nghe xem thử, cũng có thể đủ tiêu hao tháng ngày.”

Được rồi, Vân Phi dĩ nhiên ôm cách nghĩ này, Phượng Vũ Hoành không khỏi bật cười. Chẳng qua suy nghĩ thêm, nghe Khâm Thiên giám kể chuyện xưa, đến cũng xác thực cũng coi là thú vị.

Đang khi nói chuyện, Tử Vi điện đã đến, Hoàng Tuyền theo lễ đứng đến ngoài cửa không lại tiến vào, kia tiểu cung nữ đứng ở trước cửa cất giọng nói: “Khởi bẩm nương nương, vương phi đến.” Sau đó cũng không chờ bên trong trả lời, đưa tay, nhẹ nhàng đẩy cửa điện ra, hướng Phượng Vũ Hoành làm cái động tác thỉnh cầu.

Phượng Vũ Hoành chầm chậm mà vào, bên trong lập tức lại có cung nữ hành lễ tới dẫn đường, đi thẳng đến Tử Vi đại điện bên trong nàng mới phát hiện, cung điện này cư nhiên xây vô cùng huyền diệu, vật Âm Dương Ngũ Hành tùy ý đủ thấy, ngay cả nhan sắc cũng là theo ngũ hành chi sắc bố trí xong tới. Ngay phía trước một toà đài nửa cao, cái bàn là dùng màn vây lại, mông mông lung lung, bên trong như mơ hồ đủ thấy, rồi lại căn bản không thể nhìn thấy rõ ràng.

Dưới đài đứng một người, quan phục, tay cầm chưởng cuốn đang vô cùng nghiêm túc giảng thuật tinh tương biến thiên, Phượng Vũ Hoành nghe người kia nói: “Giữa gần nửa năm, cung vị biến hóa thường xuyên, có sao thăng cũng có sao rơi. Hướng tây bắc phượng tinh vào kinh thành mấy tháng, đã xu bình ổn định, ngôi sao này là bất chợt lâm thế, không thấy Tinh Bàn (dụng cụ đo tinh tú thời xưa) chuyển động, cũng thoát ở ngoài 12 chủ cung, chợt lóe trên không, quả thật kỳ quan vạn năm không gặp.”

Cũng không biết sao, nghe tới hai chữ “Phượng tinh” Lúc, lòng của nàng càng đi theo chập chờn thoáng cái rung động.

Theo bản năng lấy tay chặn lại trong lòng, cung nữ bên người kinh ngạc liếc nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi: “Vương phi sao zậy? Thế nhưng không thoải mái?”

Phượng Vũ Hoành lắc đầu, “Không có chuyện gì.” Ánh mắt nhưng hướng kia Khâm Thiên giám giám chính nhìn lại.

Nàng cái nhìn này, kia giám chính vừa vặn cũng nói xong câu cuối cùng, nghe rằng có người sau lưng tiến lên, đã biết thú vị về phía bên cạnh để cho hai bước. Phượng Vũ Hoành ánh mắt vừa kịp trên hắn, hắn càng cứ như có cảm ứng bất chợt liền nâng đầu, hai người bốn mắt chạm nhau, Khâm Thiên giám giám chính cả thân rùng mình, hai mắt thoáng cái đã trợn tròn đi.

“Là Hoành Hoành tới sao?” Trên đài cao, Vân Phi thanh âm vang lên.

Phượng Vũ Hoành lễ phép gật đầu với giám chính ấy, sau đó bước nhanh về phía trước vài bước quỳ xuống đất: “Con dâu bị (cho) mẫu phi thỉnh an, nguyện mẫu phi mọi chuyện thuận ý, phúc phận sâu rộng.”

“Ân, chỉ thích nghe chúng ta Hoành Hoành nói chuyện. Mới vừa nói cố sự vị kia, ngươi lui ra đi, bản cung muốn nói chuyện với con dâu một lát.” Vân Phi nói chuyện luôn luôn tùy tính, nàng không nhớ ra được tên giám chính này, thậm chí ngay cả nhân gia quan hiệu cũng không hiểu sao, chỉ biết là tới nói cố sự tinh tượng rất thú vị, nàng nghe cảm thấy thần thần bí bí thật hảo chơi.

Khâm Thiên giám giám chính cũng không tính toán, ngay lập tức hành lễ xin cáo lui. Chỉ là lúc gần đi lại đi Phượng Vũ Hoành nơi ấy liếc nhìn, đối phương cũng không có bất kỳ đáp lại nào.

Hắn rời khỏi ngoài điện, chỉ cảm thấy trái tim nhảy thình thịch. Chiêm tinh nhiều năm, trực giác một cách tự nhiên có sắc bén khác hẳn với người thường, hắn có thể kết luận, vị này chánh phi tương lai của Ngự vương, chính là một viên ngôi sao then chốt trong tinh bàn của hắn!

“Hoành Hoành đến vừa vặn.” Tử Vi điện bên trong, Vân Phi đã đi dưới đài cao đến. Hôm nay nàng một thân cung trang màu thiên thanh, tuy nói tố khí như cũ, nhưng may mà phía trên ít nhiều còn thêu mấy đóa hoa nở rộ, cũng xem như hơi hơi đáp lại điểm cảnh năm mới. “Người nọ vừa nói xong một cái cố sự phượng tinh lâm thế, bản cung đang rầu không ai bồi nói chuyện.”

Vân Phi vừa nói vừa chủ động kéo Phượng Vũ Hoành tay, hai người đi cùng đến Tử Vi điện ngồi vào chốn, Vân Phi ngồi trước, lại ban cho nàng ngồi, bọn hạ nhân lúc này mới dời mấy bàn trái cây đến.

“Giữa mùa đông này cũng không biết Hoa nhi là quả vải từ nơi này làm ra, còn rất mới mẻ, ngươi nếm thử.” Vân Phi chỉ vào trước mặt một đĩa lớn quả vải nói “Trước kia ta rất thích ăn cái này, sau này ăn được nhiều cũng đủ. Có thể trong ngày mùa đông tình cờ ha ha, vẫn cảm thấy không sai.”

Phượng Vũ Hoành đương nhiên không thể như vậy thực sự thật đi lột vỏ vải ăn, nhanh thân thủ nhập tay áo, từ trong váy dài rộng thùng sờ soạng hai bao gì đó đi ra.

Hôm nay nàng mặc chính là huyện chủ cung trang, so ống tay xiêm y ngày thường còn rộng lớn hơn rất nhiều, đến cũng phương tiện nàng tùy thời tàng vật.

“Ngày hôm nay đại niên, mẫu phi cũng biết, con dâu trong phủ đồ tốt chủ yếu toàn là điện hạ đưa, con dâu cũng không tốt mượn hoa hiến phật. Nhưng hồi trước tại lúc tây bắc, từ ta kia Ba Tư sư phụ trong tay nói cho cùng được rồi không thiếu vật tốt, đã tìm một xem như gì đó rất thực dụng mang tới cho mẫu phi.” Nàng nói nói, đem kia hai bao gì đó hướng Vân Phi trước mặt chuyển tới, còn không đợi đối phương đặt câu hỏi, đã trước đứng dậy vài bước, tại Vân Phi trước mặt rỉ tai.

Không lâu lắm, chỉ thấy Vân Phi mặt hiện vẻ kinh ngạc, thốt ra tới câu: “Ngươi nói đều là thật?”

Phượng Vũ Hoành gật đầu, “Không một câu nói sạo, lần sau mẫu phi nguyệt tín đến lúc đó thử một lần đã biết.” Hai bao băng vệ sinh, quả thực tin mừng phái nữ cổ đại.

Vân Phi rất tin tưởng Phượng Vũ Hoành, đặc biệt nàng những này mới mẻ ngoạn ý, lần trước kia gương soi mặt nhỏ cũng hưởng thụ. Nhận lấy này lễ vật đặc biệt sau khi, Vân Phi trên mặt dung khó nén, tuy nói vẫn là loại nào dáng vẻ lười biếng, chỉ xem vùng lên nhưng tỏa ra mấy phần hào quang, so lần thứ nhất thấy nàng lúc, càng mơ hồ khôi phục chút ấm áp.

“Minh nhi chân bản cung nhìn rồi.” Vân Phi vung tay, bẩm lui tất cả nô tỳ, lúc này mới lên tiếng nói “Vốn cho là hắn sẽ không tốt lắm, bản cung còn rất là thương tâm một trận, nhưng không nghĩ tới tiểu tử kia tốt số, gặp phải ngươi.”

Phượng Vũ Hoành cười đáp: “Mẫu phi nói quá lời, A Hoành cùng điện hạ gặp gỡ cũng đúng là ngẫu nhiên, nhận được điện hạ không chê, lúc này mới gọi là một loại duyên phận.”

Vân Phi gật đầu, đối Phượng Vũ Hoành dáng vẻ nhún nhường rất thoả mãn. Nha đầu này tuy là người nhà họ Phượng, nhưng dung mạo trong lúc nhưng có được cùng Diêu gia có bao nhiêu chỗ giống nhau, cùng Phượng Cẩn Nguyên quả thực không hề giống. “Bản cung từ Minh nhi ba tuổi năm ấy trở đi vẫn tại suy đoán tiểu tử này tương lai sẽ tìm cái con dâu như thế nào, nếu không phải cho ta tâm ý, dù cho đánh gảy chân hắn cũng nhất định sẽ không để cho hắn mang tới cửa phủ. Không ngờ nhiều năm sau, lại có ngươi này nha đầu hợp tâm ý, bản cung thật thoả mãn a?.” Vân Phi cười khanh khách một trận, sau đó, cũng không quản Phượng Vũ Hoành có còn hay không lại nói, bất chợt liền vung tay lên: “Đi thôi, Phỉ Thúy điện hôm nay thiết yến, nhất định sẽ có náo nhiệt, mau đi xem thử.”

Phượng Vũ Hoành nguyên bản là cảm thấy được này Vân Phi có chút hỉ nộ vô thường, ngay lập tức chỉ cảm thấy nàng tật xấu này lại tái phát, cũng không nghĩ nhiều, đứng dậy hành lễ xin cáo lui.

Mà vẫn ngồi ở chỗ cũ Vân Phi nhưng nhặt lên một viên quả vải, một bên lột đi vừa dùng dư quang khóe mắt nhìn lại một góc, khóe môi nổi lên cười gằn.

Phượng Vũ Hoành ra Tử Vi điện, mang theo Hoàng Tuyền đang hướng Nguyệt Hàn cung ở ngoài đi, mau khi đi tới cửa, một tên nam tử xông tới mặt, một thân trường bào nguyệt sắc, xuất trần thoát tục, ôn nhã như ngọc.

Nàng thoáng cái đã cười phá lên, bước nhanh về phía trước, cất giọng nói: “Thất ca.”

Người tới đúng là Thất hoàng tử Huyền Thiên Hoa, cũng không biết hắn là đang suy nghĩ gì, hoàn toàn không có nhìn đến Phượng Vũ Hoành, đến khi bị người vừa gọi lúc này mới phục hồi tinh thần lại, ngẩn người, nhìn nàng nói: “A Hoành.”

Phượng Vũ Hoành chợt trông thấy ra trên mặt hắn vẻ sầu lo, không khỏi hỏi nhiều câu: “Thất ca đây là thế nào?”

Huyền Thiên Hoa há miệng, rất nghĩ nói chút gì, nhưng cuối cùng không nói ra. Chỉ khoát khoát tay nói “Không có chuyện gì, ta tới thăm mẫu phi, trong chốc lát cũng muốn đến Phỉ Thúy điện. Ngươi đi trước đi.” Nói xong, Không chờ Phượng Vũ Hoành hỏi lại, cất bước liền đi vào cung đi.

Lần này ngay cả Hoàng Tuyền cũng sửng sốt, Thất điện hạ luôn luôn ôn hòa, hôm nay cảm xúc không đúng a!

Phượng Vũ Hoành cũng không nói gì, trầm mặt đi ra Nguyệt Hàn cung. Nàng biết, Huyền Thiên Hoa nhất định là gặp chuyện gì đó, thế nhưng chuyện này việc rất khó làm, bớt đến để cho hắn cảm thấy khó xử. Chỉ là nàng không nghĩ ra, đối với Huyền Thiên Hoa mà nói, có thể để cho hắn đều khổ sở, rốt cuộc là chuyện gì chứ?

Hai người một đường hướng Phỉ Thúy điện phương hướng đi, trên đường thỉnh thoảng sẽ gặp phải cũng phu nhân tiểu thư tặng quà tới các cung các viện. Phượng Vũ Hoành bất chợt hỏi một câu: “Đúng rồi, mẫu phi đại điện hạ là vị nào?”

Hoàng Tuyền nói cho nàng biết: “Là cốc hiền phi, ngụ tại Yến Phúc cung.” Nói rồi đưa tay chỉ tới trên một con đường rẽ: “Đi về bên kia, chính là Yến Phúc cung phương hướng.”

Đang khi nói chuyện, trên đường nhỏ kia đang có mấy người đi về phía bên này, Hoàng Tuyền nhỏ giọng nói: “Cũng là tặng quà. Bây giờ tại điện hạ thanh thế đang lên rừng rực, người đưa vào trong Yến Phúc cung tự nhiên không thiếu.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu, “Đúng vậy a, đám người cũng là sẽ xem đầu gió ngã về.” Nàng vừa nói vừa nhìn lại trên đường nhỏ, chỉ thấy tại mới vừa Hoàng Tuyền chỉ nhóm người kia sau khi, còn có hai người mơ hồ nhìn thấy. Nàng mắt sắc, thoáng cái đã phân biệt ra người —— “Ngươi xem, đi ở phía sau cái kia, phải chăng Phượng Trầm Ngư?”

! --Ov E -- >

276-nu-nhan-le-vat/1072566.html

276-nu-nhan-le-vat/1072566.html

Thông Báo: sẽ chuyển qua sử dụng tên miền mới , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full