TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Y Đích Nữ
Chương 1194: Muốn đi cùng đi, muốn ở cùng ở

Chương 1174: Muốn đi cùng đi, muốn ở cùng ở

Tả đại vừa nghe nói Huyền Thiên Minh có việc phải giao cho hắn làm, nhanh chóng nghiêm nghe lệnh, lại nghe Huyền Thiên Minh nói với hắn: “Ngươi là tri châu Kiến thành, thế thì nên vì toà thành trì này phụ trách, vì tất cả dân chúng phụ trách. (..) Bổn vương ra lệnh cho ngươi, đi cứu Kiến thành mọi người.”

Tả đại nghe xong lại khóc, “Không cứu sống được a! Điện hạ, Đoan Mộc An Quốc cả cái kia tà môn ngoạn ý, ngay cả tiểu nhân đều suýt nữa mắc bẫy của hắn a! Vật kia tiểu nhân đã từng nghe, gọi là hành thi tán, người chỉ cần ăn thì lại không thể thoát được, chỉ cần muốn sống, nhất định phải vẫn dùng. Nhưng mặc dù là như thế này, cũng không sống nổi vài năm, này... Làm sao mà cứu a?”

“Hừ!” Huyền Thiên Minh hừ lạnh một tiếng, không lại để ý này Tả đại. Hắn cũng đã hiểu, này Tả đại liền cắm xuống khoa đánh hỗn tri châu, đối với Đoan Mộc An Quốc kế hoạch chuyện là không biết gì cả, hắn thậm chí tại Đoan Mộc An Quốc tiến vào mật thất sau khi, lại chưa từng thấy mặt của người ta.

Hắn đưa mắt đưa đi xa đi, đám người như cũ điên cuồng xông về phía trước, có mấy người chạy tản lạc, gào khóc vọt tới phụ cận bọn hắn, rất nhanh đã đưa bọn họ cũng vọt tới ngổn ngang. Kia Tả đại lôi kéo nhi tử nhân cơ hội này lại trà trộn đám người, rất nhanh thì mất bóng, Bạch Trạch cuống lên, hỏi Huyền Thiên Minh: “Có muốn đuổi theo hay không trở lại?”

Huyền Thiên Minh xua tay, “Không cần, người vô dụng, để hắn đi thôi!” Đang khi nói chuyện, ánh mắt tiếp tục trong đám người sưu tầm, không lâu lắm, một cái tiểu tiểu thân ảnh bị hắn phát hiện, hắn chỉ ngón tay về phía phía trước, lớn tiếng nói: “Mau nhìn! Kia phải chăng vương phi các ngươi?”

Mọi người thấy đi qua, cũng chỉ có Bạch Trạch một người từng thấy Phượng Vũ Hoành. Hắn phân biệt đã lâu, liều mạng gật đầu: “Đúng vậy, là vương phi, đó chính là vương phi. Thật tốt quá chủ tử, chúng ta rốt cục hội hợp với vương phi.”

Thế nhưng, nào dễ dàng như vậy có thể hội hợp được. Huyền Thiên Minh một lần nữa xông về đám người, mắt thấy đầu kia Phượng Vũ Hoành cũng nhìn thấy chính mình, cũng gắng sức vọt qua hắn bên này. Nhưng hắn cũng tốt chút, dù sao cũng là thuận theo sóng người, Phượng Vũ Hoành nhưng đi ngược chiều, mấy lần gắng sức không những không thể để cho hai người càng tới gần, trái lại bị xung có khoảng cách xa hơn.

Huyền Thiên Minh bất đắc dĩ, ra hiệu với người thủ hạ, tất cả mọi người vận lên khinh công, trực tiếp dùng bả vai cùng đỉnh đầu lũ dân chúng điên cuồng làm như chống đỡ, lăng không đạp bước vọt tới trước đi.

Phượng Vũ Hoành liền dưới tình huống như thế bị hắn từ trong đám người vớt lên, hai tay nắm đến một chỗ lúc, câu hỏi đầu tiên của nàng chính là: “Ta xưa nay cũng chưa từng thấy nhiều như vậy kẻ điên! Bọn hắn là muốn làm gì?”

“Đoan Mộc An Quốc bị (cho) người khắp thành đều uy dược, bây giờ những người này đều điên rồi, muốn đi tìm người Đại Thuận báo thù.” Hắn đơn giản lộ ra tóm tắt giải thích nói: “Dược hạ trong nước, nhớ kỹ, không thể uống nước Kiến thành.”

Nàng nghe được khiếp sợ, người khắp thành, Kiến thành thế nào cũng có hai ba trăm ngàn người chứ? Hành vi điên cuồng như thế cũng chỉ có kia Đoan Mộc lão tặc làm được. Nàng là bác sĩ, gần như liếc mắt liền thấy tính ra những người đây là ăn một loại kia dược, càng như vậy thì càng cảm thấy đau lòng, bởi vì nàng không trị được. Đó chẳng phải bệnh, là nghiện là nghiện ma túy.

“Chúng ta muốn đuổi trước khi bọn hắn đến đại doanh, để thất ca chuẩn bị làm.” Huyền Thiên Minh vừa nói vừa điều khiển Phượng Vũ Hoành, một đường vận chuyển khinh công đi về phía trước. Mọi người điên cuồng dẫn dắt đưa bọn hắn không có chút cảm giác nào ngoài ý muốn loại hành vi này, còn hận tại sao mình không biết bay, thậm chí có thật nhiều người đã cảm giác được mình là đang bay, phía trên những kia phi nhân giống nhau là đang bay lượn.

Mười mấy người một đường khinh công cất bước, rốt cuộc đem sóng người điên cuồng ấy bỏ qua rồi một khoảng cách. Vong Xuyên thở phào, nhỏ giọng hỏi Bạch Trạch: “Người chúng ta không có ai nhiễm phải thứ đó chứ?”

Bạch Trạch lắc đầu: “Yên tâm, chúng ta cực kì cẩn thận, không ai có dính vào chút xíu nào.” Nói xong, dùng đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, lại nói: “Chính là khát sắp chịu không nổi, đỏ mắt chờ mong vương phi đến cứu mạng, kết quả nhưng chờ đến Kiến thành tập thể đại điên cuồng.”

“Nếu không phải trên đường gặp phải Liên vương, chúng ta đã sớm tới.” Vong Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu, lại nhìn Bạch Trạch khô khốc môi, lại nói câu: “Đến đại doanh lại có nước uống.”

Đi cùng lúc đó, Huyền Thiên Hoa chỗ đóng trại cũng sớm có quân báo truyền đến, Kiến thành mấy trăm ngàn người lao ra, bao gồm lão nhân và hài tử, tất cả áp nơi bọn hắn đóng quân, thề phải cùng Đại Thuận quân quyết một trận tử chiến.

Huyền Thiên Hoa không nghĩ ra, tuy sớm nghe nói Tông Tùy dân chúng đối với quốc gia độ trung thành rất cao, vô cùng bài xích Đại Thuận, thậm chí rất nhiều trong thành trì từng nhà cũng có phòng bị vũ khí thiết tinh, một khi phát sinh chiến sự, toàn dân giai binh. Nhưng cũng không đến mức liền lão nhân và hài tử đều lao ra thành đi lên chiến trường chứ?

Hắn suy nghĩ, đồng thời cũng cúi người ngồi xổm trên đất, chống thẳng một bàn tay ở mặt đất, ngừng thở, rất nhanh liền cảm nhận tới mặt đất truyền tới cảm giác dị thường chấn động. Kia chấn cảm đến không hề chỉnh tề, thậm chí vô cùng hỗn độn, nhưng cũng rất nhanh, hắn tính toán, nhiều nhất chỉ một nén nhang sẽ có người vọt tới nơi đóng quân đến.

Hắn hỏi quan truyền lệnh: “Nhưng xác định chém giết tới cũng là dân chúng?”

Tướng sĩ truyền lệnh đáp: “Là tất cả dân chúng Kiến thành, trừ đi hài nhi còn đang bú sữa ở ngoài, mọi người. Nhưng trong đó cũng bao gồm Tông Tùy đại quân nguyên bản là đóng tại Kiến thành, nhân số cụ thể không rõ.”

Tiền Lý nghe xong lời này không khỏi rùng mình một cái, cười nói toe toét: “Người Tông Tùy cứ thế đồng tâm? Đánh cái trận mà thôi, cần phải tất cả mọi người xông lên sao? Nếu như dân chúng cũng ra chiến trường, vậy còn muốn tướng sĩ làm gì? Trận thế này phải đánh thế nào?”

Hà Cam nói: “Nên đánh thế nào thì đánh thế đó! Bọn hắn đã đã lên chiến trường, vậy thì nói rõ đã bỏ đi thân phận bách tính bình thường, đã cầm lên đao kiếm, vậy thì cùng tướng sĩ không khác nhau gì cả. Cho nên, chúng ta không cần coi bọn hắn như là dân chúng, xem thành là quân địch thì tốt rồi, đối đãi quân địch, tuyệt đối không thể nương tay.” Hắn nói xong, còn xoay thoáng cái thương trong tay, sau đó nhìn về phía Huyền Thiên Hoa hỏi: “Thất điện hạ, muốn không thuộc hạ trước tiên dẫn người đi xem sao! Lựu đạn tạc trên một nhóm, mặt sau cũng đàng hoàng, cũng không thể thật làm cho bọn hắn vọt vào đại doanh chúng ta.”

Tiền Lý cũng cho rằng Hà Cam nói rất có đạo lý, vì thế gật đầu phụ họa: “Đối, đã lên chiến trường liền không còn là dân chúng, đánh với bọn hắn là được.”

Nhưng Huyền Thiên Hoa nhưng không cho rằng như thế, hắn nói: “Dù cho toàn dân giai binh, cũng không đến mức lão nhân và hài tử cũng chém giết tới, chuyện này tuyệt chẳng phải các ngươi nghĩ đến đơn giản như vậy.” Hắn ngẩng đầu nhìn sang phía chấn động truyền tới, đã mơ hồ có thể nghe được tiếng người tê hống, Tiền Lý cùng Hà Cam hai người nóng lòng, không ngừng hỏi hắn phải làm gì đây, hắn nhưng chỉ là nói “Minh nhi tại Kiến thành, A Hoành sáng nay cũng đi vào hội hợp với hắn, trước mắt có chuyện, bọn hắn nhất định sẽ có hành động, bớt đến cũng hội đến đây nói cho chúng ta Kiến thành rốt cuộc chuyện gì xảy ra.”

Hắn đoán đúng vậy, gần như chính là tại hắn này lời vừa nói dứt, trong đại doanh đã có người cao giọng hô: “Cửu điện hạ cùng Ngự vương phi đến rồi!” Còn có người chạy đến cạnh hắn hỏi hắn muốn không để Cửu điện hạ vào đây.

Huyền Thiên Hoa trầm mặt phân phó: “Mau mời.”

Phượng Vũ Hoành cùng Huyền Thiên Minh hai người là trực tiếp dùng khinh công xông tới, thì mang theo phía sau một đám tùy tùng. Gặp mặt sau đi thẳng vào vấn đề, báo cho Huyền Thiên Hoa Kiến thành chuyện đã xảy ra, sau đó Phượng Vũ Hoành kiến nghị nói: “Không được trước hết lùi lại, rút về Tân thành. Những người đó sức thuốc sợ là không đủ để thở ra một hơi chạy đến Tân thành, chúng ta đi về trước, đóng cửa thành, ít nhất có thể chặn một trận.”

Nhưng Huyền Thiên Huyền nhưng lắc đầu nói: “Đại quân lùi lại không dễ như vậy, sợ là khi nhổ trại những người kia cũng đã xông lại.”

“Kia cũng chỉ còn sót lại đánh!” Phượng Vũ Hoành trầm mặt nói: “Dùng lôi đi tạc, dùng thương (súng) đi bắn phá, mấy trăm ngàn người mà thôi, có ta ở đây, đừng lo vấn đề đạn dược.”

“Đánh sao?” Huyền Thiên Hoa mặt lộ không đành lòng, “Cũng là thụ Đoan Mộc An Quốc làm hại dân chúng bình thường, chúng ta nếu đánh, như vậy khác đồ thành ở chỗ nào? Mấy trăm ngàn người a! Chết đi sau khi, ai nào biết bọn hắn là ăn Đoan Mộc An Quốc dược chứ? Ai có thể nghe Đại Thuận giải thích đây?” Hắn nói, nhìn về phía Huyền Thiên Minh, hỏi một câu: “Minh nhi, như đổi lại là ngươi, nên làm sao làm?”

Huyền Thiên Minh nhìn chăm chú nhìn hắn, từng chữ từng câu nói: “A Hoành nói qua, làm đạo nghĩa cùng tính mệnh xung đột lẫn nhau thời điểm, chúng ta đầu tiên phải cân nhắc, vĩnh viễn đều là tính mạng của mình. Mấy trăm ngàn kẻ điên vượt tới, bọn hắn không có lý trí, không có cảm giác đau, thậm chí ngươi chém hai chân của bọn hắn bọn hắn bò cũng muốn bò đến trước mặt ngươi lại đâm một đao. Như vậy mấy trăm ngàn người, đáng sợ hơn mấy trăm ngàn quân chính quy nhiều lắm. Thất ca nếu nhân từ đối với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với chính mình.”

Đang lúc bọn hắn đang khi nói chuyện, đã có người chạy trốn mau đến nơi đóng quân cùng các tướng sĩ nổi xung đột. Những người này đều là bình dân bách tính, đánh trận hoàn toàn không theo động tác xuất bài, một trận chém loạn chém lung tung không nói, thậm chí còn có tiểu hài tử bò tới trên người tướng sĩ Đại Thuận, hé miệng cắn ngay lỗ tai tướng sĩ.

Tướng sĩ Đại Thuận vô cùng thụ động, đối mặt nam tử tráng niên cũng tốt, có thể phản kháng đánh trả, thế nhưng khi bọn hắn đối mặt tiểu hài tử, đối mặt lão nhân, đối mặt nữ nhân lúc, trường đao trong tay liền chậm chạp không rơi xuống. Nhưng bọn hắn không xuống tay được, đối phương nhưng không chút nào hàm hồ, các nữ nhân vươn ra tay mọc ra móng tay dài đi trảo mặt tướng sĩ, mấy lão nhân đánh gục tướng sĩ, dùng sức mà đi kết cổ của bọn hắn. Một cái chẳng qua tiểu cô nương bốn năm tuổi đang quấn ở trên người một tên tướng sĩ, ngậm trong miệng máu dầm dề, là nửa cái lỗ tai tướng sĩ này bị cắn.

Tiền Lý theo bản năng lùi về sau một bước, thất thanh nói: “Thật đều là người điên, thật đều là người điên!”

Huyền Thiên Minh chỉ lên trước mắt cảnh tượng này nói: “Thất ca ngươi thấy được chứ? Những thứ này, còn có thể xem như người sao?”

Huyền Thiên Hoa nhìn sang, mặt hiện bi ai, hắn nói: “Nhưng đây rốt cuộc không phải bọn hắn dáng vẻ vốn có, ngươi muốn ta đi tàn sát tất cả dân chúng mấy trăm ngàn, ta, không làm được. Minh nhi, ngươi trở lại, mang theo A Hoành trở lại Phúc châu, lại không muốn bước vào Tông Tùy quốc thổ một bước. Tiền Lý, chỉnh binh lùi lại Tân thành, đóng cửa thành, Kiến thành một ngày không yên, Tân thành cửa thành một ngày không được mở ra.”

“Vậy ngươi chứ?” Tất cả mọi người đang hỏi hắn vấn đề này, đại quân đều đi, vẫn để Tiền Lý mang đi, kia Thất điện hạ muốn làm gì?

Phượng Vũ Hoành một phát bắt được Huyền Thiên Hoa tay áo, vội la lên: “Thất ca ngươi đừng muốn chúng ta đều đi một mình ngươi lưu lại! Chuyện này một mình ngươi không giải quyết được! Muốn đi cùng đi, muốn ở cùng ở!”

Huyền Thiên Hoa lắc đầu, đưa tay chỉ vào tiền phương, “Các ngươi nhìn, trong doanh trại càng ngày càng náo nhiệt”

1174-muon-di-cung-di-muon-o-cung-o/1592260.html

1174-muon-di-cung-di-muon-o-cung-o/1592260.html

Thông Báo: sẽ chuyển qua sử dụng tên miền mới , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full