Năm năm sống cuộc đời chinh chiến, Huỳnh Nhân kế thừa hoàn hảo năng lực của ông Tạ chủ, không chỉ học được kỹ năng gϊếŧ người, mà trình độ về mặt võ đạo càng thêm tinh thông, tự mình sáng tạo ra vài bộ võ kỹ.
Quyền pháp Bôn Lôi chính là một trong số đó.
Chẳng qua điều khiến Huỳnh Nhân không ngờ đến là ở Minh Châu nhỏ bé này, vậy mà cũng có thể gặp được người sử dụng Bôn Lôi quyền.
“Thằng nhóc võ si kia, ngược lại đã làm rạng rỡ nhánh của mình rồi...”
Huỳnh Nhân nhỏ giọng lẩm bẩm, gương mặt hiện ra chút ý cười.
Có ai không muốn để lại danh tiếng muôn đời, có ai không muốn lưu danh sử xanh?
Tông sư Diệp Vấn có thể làm rạng danh nhánh Vịnh Xuân quyền, Huỳnh Nhân anh, tại sao không thể truyền bá Bôn Lôi quyền trên khắp thế giới?
Nhưng mà, chuyện Huỳnh Nhân không biết là, võ si trong số bảy người có danh hiệu si của Nam Hạ tập quyền pháp Bôn Lôi do Huỳnh Nhân dạy, cũng đã bắt đầu nhận học trò, đương nhiên, không sử dụng danh nghĩa của mình, biết Huỳnh Nhân không thích khoe mẽ, thế là bèn lấy tên ‘chiến thần’ để gọi nhánh đó.
Nụ cười trên gương mặt càng lúc càng rạng rỡ, Huỳnh Nhân nhìn Kỳ Hạ Huy, cười nói.
“Đến đây, để tôi xem thử anh học thế nào.”
Hiếm khi gặp được học trò của anh, tuy là kẻ địch, nhưng Huỳnh Nhân cũng là nhìn thấy thứ mình thích sẽ muốn thử, tùy tiện chỉ dạy một chút cũng được.
“Ăn nói ngông cuồng!”
Nghe thấy câu đó, sát ý trong mắt Kỳ Hạ Huy càng nhiều, tốc độ vung nắm đấm về phía Huỳnh Nhân cũng nhanh hơn.
Anh ta rất khó chịu với cách nói chuyện của Huỳnh Nhân, như thể người thầy đang chỉ dạy cho đứa học trò chẳng ra gì của mình vậy.
“Chết đến nơi còn ra vẻ.”
Ba Hào Tiểu Danh nhìn Huỳnh Nhân như nhìn người chết, anh ta từng tận mắt nhìn thấy anh Huy sử dụng quyền pháp Bôn Lôi.
Một cú đấm, đối phương đã bất tỉnh nhân sự, sau đó còn phải nằm trong bệnh viện thành phố suốt hai tháng.
“Có cần báo cảnh sát không?”
Một vài giáo viên xung quanh cũng sợ Huỳnh Nhân bị Kỳ Hạ Huy này đánh chết tươi, sắc mặt lo lắng nhỏ tiếng dò hỏi.
“Gọi xe cấp cứu đi.” Hiệu trưởng cau mày nói.
Cô ta biết bối cảnh của ba Hào Tiểu Danh, là người nhà họ Hào, cảnh sát đến có tác dụng chắc?
Huống hồ, cũng do thằng nhóc kia tự mình tìm đường chết, khiêu khích Kỳ Hạ Huy. Đây chẳng phải là thấy mình sống đủ lâu, nên chán sống đấy sao?
Một đấm của Kỳ Hạ Huy chớp mắt đã đến, mang theo quyền phong cuồng bạo, thổi loạn mái tóc trước trán của Huỳnh Nhân.
Nhưng mà, âm thanh đánh trúng ngột ngạt trong tưởng tượng không hề truyền ra, tất cả mọi người đều trợn mắt há miệng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nắm đấm của Kỳ Hạ Huy, đang dừng lại cách mặt Huỳnh Nhân không đến năm centimet, mà Huỳnh Nhân, ngay cả mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, vẫn bình tĩnh nhìn anh ta.
“Đánh với tôi, không bảo con của anh tránh ra, ngộ thương đứa nhỏ thì phải làm sao?” Kỳ Hạ Huy thu lại nắm đấm, lạnh nhạt nói.
Huỳnh Nhân nghe vậy, cũng cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy Huỳnh Như vẫn ôm chặt ống quần Huỳnh Nhân, ngẩng đầu nhìn Kỳ Hạ Huy, cũng không sợ hãi, dường như chỉ cần Huỳnh Nhân ở bên cạnh, cô bé vĩnh viễn sẽ không sợ.
Huỳnh Nhân xoa đầu Huỳnh Như, khẽ mỉm cười, hảo cảm trong lòng dành cho Kỳ Hạ Huy lại nhiều hơn một phần.
“Không sao, anh cứ tùy tiện ra tay, đừng bận tâm.”
Trong lời nói, tràn đầy tự tin.
Lần này, Kỳ Hạ Huy không lộ ra vẻ mặt khi trước, mà là nhìn sâu vào Huỳnh Nhân.
Rất ít người có thể không thay đổi sắc mặt khì nắm đấm của anh ta đến gần, thậm chí mí mắt cũng không chớp một cái.
Hoặc là, anh đang giả vờ, hoặc là, anh thật sự là cao thủ...
Ba Hào Tiểu Danh ở bên cạnh nhìn đến ngứa răng, thầm hận cú đấm ban nãy sao lại không đánh xuống. Nếu lúc đó đánh xuống, thằng nhóc này chắc chắn sẽ tàn phế!
Nhưng mà không sao, lại lần nữa cũng như vậy thôi...
Ba Hào Tiểu Danh chưa từng nghĩ đến Kỳ Hạ Huy sẽ thua.
Điều chỉnh xong trạng thái, Kỳ Hạ Huy lại lần nữa vung nắm đấm về phía Huỳnh Nhân.
Lần này, anh ta không còn bận tâm gì nữa, quyền phong càng thêm nhanh mạnh.
Tất cả mọi người đều trợn to mắt, cách mấy mét, bọn họ cũng đã cảm nhận được uy lực ẩn chứa trong nắm đấm này của Kỳ Hạ Huy.
Nhưng mà, chỉ nhìn thoáng qua, Huỳnh Nhân lại khẽ lắc đầu.
Quá nhiều sơ hở!
Anh chậm rãi giơ một tay lên, hời hợt đẩy về trước.
Đơn giản như đẩy một đứa nhỏ.
Bốp.
Ngay sau đó, nắm đấm cực kì mạnh mẽ của Kỳ Hạ Huy, bị Huỳnh Nhân nhẹ nhàng đẩy lui.
Bộp! Bộp! Bộp!
Kỳ Hạ Huy loạng choạng lùi về sau ba bước mới đứng vững lại được.
Cùng lúc này, ánh mắt nhìn về phía Huỳnh Nhân lập tức tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
“Sao lại như vậy?!”
Anh ta lẩm bẩm, không thể chấp nhận sự chênh lệch như thế.
“Làm sao có thể...”
Nhìn thấy cảnh này, ba Hào Tiểu Danh cũng kinh ngạc đến muốn rớt tròng mắt.
“Đây chính là quyền pháp của anh?” Huỳnh Nhân thản nhiên hỏi ngược lại.
Nghe vậy, cơ thể Kỳ Hạ Huy lập tức run rẩy, cắn chặt răng, ánh mắt nhìn về phía Huỳnh Nhân, mang theo chút phẫn nộ.
“Sỉ nhục tôi thì được, nhưng không thể sỉ nhục bộ quyền pháp này!” Anh ta giận dữ lên tiếng.
Bộ quyền pháp này, là do một chiến thần sáng tạo ra!
Nghĩ đến đây, cơ thịt toàn thân anh ta khẽ run rẩy, nháy mắt đột nhiên bộc phát, cả người hóa thành một tia chớp, lần nữa lao về phía Huỳnh Nhân.
Bốp.
Nhưng mà, vẫn giống như lần trước, Huỳnh Nhân không cần tốn nhiều sức đã chộp lấy nắm đấm của Kỳ Hạ Huy.
“Sơ hở của anh quá nhiều.”
Huỳnh Nhân nắm lấy cổ tay của Kỳ Hạ Huy, thản nhiên nói.
“Nhìn cho kỹ, Bôn Lôi quyền thật sự, phải nên như thế này!”
Bùm.
Sau khi thốt ra chữ cuối, cơ thể Huỳnh Nhân đột nhiên bộc phát khí thế mạnh mẽ, nghiền ép Kỳ Hạ Huy không thở nổi.
Giữa lúc hoảng hốt, anh ta như đang ở trong mây giông, một sức mạnh vô hình, nháy mắt hủy diệt anh ta.
“Bôn Lôi quyền, chú trọng khí chứ không phải lực, khí thế anh ngưng tụ càng mạnh, uy lực của Bôn Lôi quyền sẽ càng lớn!”
Ngay sau đó, Huỳnh Nhân hóa chưởng thành quyền, nặng nề đấm vào lồng ngực Kỳ Hạ Huy.
Trong một giây, đã đánh ra mười mấy quyền!
“Tiếp theo, chú trọng tốc độ ra quyền. Nhanh, mạnh, chuẩn! Tốc độ ra quyền của anh quá chậm!”
Bốp bốp bốp.
Âm thanh đánh đấm dày đặc vang lên ngay sau đó, phát ra tiếng trầm đục khiến lòng người hãi hùng khϊếp vía.
Không chờ Kỳ Hạ Huy phản ứng lại, toàn thân trên dưới đã phải chịu mấy chục đòn tấn công.
Đánh xong bộ quyền pháp Bôn Lôi, Huỳnh Nhân cũng nhanh chóng thu quyền.
Không hề bay ra ngoài, cũng không ngã xuống đất hộc máu như trong tưởng tượng.
Kỳ Hạ Huy vẫn đứng nguyên tại chỗ như cũ, chẳng qua trợn to mắt, mồ hôi lạnh chảy từ trên trán xuống từng giọt lớn.
Quần áo sau lưng toàn bộ ướt đẫm, cả người cứ như vừa được vớt ra khỏi hồ nước.
Nhìn dáng vẻ này của Kỳ Hạ Huy, Huỳnh Nhân cũng chỉ mỉm cười thản nhiên.
Xem ra, anh ta cũng đã ý thức được rồi.
Khí thế Bôn Lôi, nuốt chửng núi sông.
Bị quyền pháp Bôn Lôi đánh trúng, không thể di chuyển.
Bởi vì mỗi một quyền, đều sẽ đánh một luồng kình khí vào cơ thể của đối phương, nếu dám cử động, kình khí này sẽ nổ tung.
Đến khi đó, không chỉ toàn thân đau đớn kịch liệt đơn giản như vậy. Nó còn để lại di chứng, cũng chính là nội thương mà người tập võ thường nói.
Huỳnh Nhân đã nương tay với Kỳ Hạ Huy rồi.
Mãi cho đến khi trôi qua mười phút, Kỳ Hạ Huy mới cẩn thận dịch chuyển cơ thể, cứng ngắc ngẩng đầu lên, thảm thiết nhìn Huỳnh Nhân, run giọng hỏi.
“Anh… cuối cùng anh là ai?!”
“Tôi?”
Nghe vậy, Huỳnh Nhân bật cười, ôm Huỳnh Như lên, xoa đầu cô bé, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc nói.
“Tôi chỉ là ba của đứa nhỏ thôi.”
Bịch.
Ngay sau đó, Kỳ Hạ Huy như hiểu ra gì đó, nặng nề quỳ xuống đất, dập đầu với Huỳnh Nhân.
“Tổ sư gia ở trên, xin nhận một lạy của học trò!”