TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hắc Ám
Chương 122: Cút ra ngoài hết đi

Thiều Hải Hà thấy cảnh này thì bị dọa cho sắc mặt thay đổi lớn, vội vàng rầy.

“Anh cái tên phế vật này, còn không mau cút xuống cho tôi, đây là chỗ anh có thể ngồi sao?”

Mặt Huỳnh Nhân rất khó hiểu nhìn anh ta.

“Không phải anh mời tôi tới còn đặc biệt thiết kế chỗ ngồi cho tôi à?”

Phì!

Lời này vừa nói ra, có người cười ra tiếng ở đó ngay.

“Đặc biệt thiết kế cho anh? Tôi thấy anh là chưa tỉnh ngủ đúng không?”

Vẻ mặt Liễu Cảnh Nhiên oán hận nhưng lại có chút cười trên sự đau khổ của người khác nhìn Huỳnh Nhân, đồng thời thân mật khoác lên tay Văn Duy Thần, kiêu ngạo nói.

“Đó là giám đốc Thiều thiết kế cho chủ nhân của cao ốc Quốc tế đồ sợ, cũng có nghĩa là bạn trai của tôi-anh Duy Thần, còn anh xứng à?”

Thấy Liễu Cảnh Nhiên dám tuyên bố mình là bạn trai của cô ta trước mặt mọi người, khuôn mặt Văn Duy Thần co quắp mạnh lại nhưng lúc này anh không tiện từ chối nên chỉ đành phải nở nụ cười gượng chấp nhận.

Thấy Văn Duy Thần gật đầu, tất cả mọi người ở đó đều rối rít hâm mộ, ánh mắt kính trọng và sợ nhìn về phía Liễu Cảnh Nhiên, bao gồm Thiều Hải Hà cũng mặt đầy giật mình nhìn Liễu Cảnh Nhiên.

Anh ta chỉ là bảo Liễu Cảnh Nhiên đi ngồi chung với Văn Duy Thần một chút, không nghĩ tới ở chung một lát đã trở thành bạn trai.

Hưởng thụ ánh mắt nóng bỏng lấy lòng của các ông chủ xung quanh cùng với một số ánh mắt ghen tị của các bạn gái, Liễu Cảnh Nhiên không khỏi có hơi lâng lâng, càng hả hê hơn nhìn về phía Huỳnh Nhân.

“Tôi khuyên anh tốt nhất vẫn nên đứng lên đi, nếu không ghế vàng này sẽ bị anh làm dơ mất.”

Huỳnh Nhân có hơi buồn cười nhìn Liễu Cảnh Nhiên, nói.

“Tôi không ngồi ở đây thì ngồi ở đâu?”

Liễu Cảnh Nhiên chỉ một cái ghế ở một góc, cười lạnh nói.

“Không phải ở đó có một cái à? Anh cầm một chén cơm với một chút thức ăn rồi qua đó ăn đi.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều mang nụ cười cười trên sự đau khổ của người khác nhìn về phía Huỳnh Nhân.

Lời nói lần này thẳng tay đá Huỳnh Nhân ra ngoài này giống như là ban thưởng hơn, ban thưởng những thức ăn này cho Huỳnh Nhân.

Lê Nguyệt Thiền không nhìn nổi, vẻ mặt hơi giận nhìn về phía Liễu Cảnh Nhiên. “Làm sao cô có thể sỉ nhục người khác như vậy?”

“Sỉ nhục?”

Liễu Cảnh Nhiên cười lạnh một tiếng, liếc mắt Huỳnh Nhân, nói.

“Một tên phế vật mà cũng vọng tưởng bước chân vào thế giới thượng lưu, thật là buồn cười, để cho anh ta ăn cơm ở chỗ này đã là cho thể diện lắm rồi đó.”

Lê Nguyệt Thiền không để ý đến mà nhìn về phía Thiều Hải Hà và Văn Duy Thần, lạnh giọng chất vấn.

“Giám đốc Thiều, anh Văn, các anh cũng là thái độ này sao?”

“Đương nhiên.”

Thiều Hải Hà giọng bình tĩnh.

“Tối nay tôi mời đều là tài sản hơn trăm triệu của các ông chủ tập đoàn, chung nhau đàm phán chuyện lớn, khi nào đến lượt một tên phế vật của nhà họ Liễu dây vào chứ?”

“Không muốn ăn cơm ở xó xỉnh thì được thôi, cút ra khỏi nơi này!”

Văn Duy Thân cũng chỉ chỉ ghế vàng kia, nói.

“Chỗ kia nên là tôi ngồi nhưng lại bị anh ta chiếm mất, mất hết cả hứng ăn.”

“Đã như vậy, bữa cơm này không ăn cũng được.”

“Rầm” Một tiếng, Lê Nguyệt Thiền vỗ bàn, đôi mắt đẹp mang lửa giận.

“Tập đoàn Lệ Tinh của tôi, rút khỏi bữa cơm này!”

Lời này vừa nói ra, rất nhiều các ông chủ của công ty ở đó đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tập đoàn Lệ Tinh có thể nói là công ty đứng đầu của cao ốc Quốc tế đồ sộ, nếu như tập đoàn Lệ Tinh rút khỏi hạng mục tranh giành xây dựng thành phố, vậy bọn họ có khả năng gặp nhau rất lớn.

Những người khá chỉ mong tập đoàn Lệ Tinh rút khỏi nhưng Tôn Tuyết thì có hơi nóng nảy, kéo Lê Nguyệt Thiền lại.

“Đứng lại, cô đi, chuyện sếp Liễu dặn dò thì sao đây? Hạng mục xây dựng thành phố làm thế nào?”

Lê Nguyệt Thiền hất tay Tôn Tuyết ra, nói.

“Nếu như làm bạn với những người này, hạng mục xây dựng thành phố, tôi thà rằng không làm, chắc chắn sếp Liễu cũng nghĩ vậy.”

Tôn Tuyết vừa nghe vừa muốn khuyên mấy câu nữa, bỗng nhiên đảo mắt, dù sao hạng mục xây dựng thành phố cạnh tranh thất bại cũng là do một tay Lê Nguyệt Thiền làm ra thì có liên quan gì tới cô ta đâu?

Chỉ cần cô ta có thể thêm dầu thêm mỡ nói mấy câu, có lẽ vị trí phó tổng giám đốc của Lê Nguyệt Thiền cũng không giữ nổi, thế sao lại không làm chứ?

“Đây là do cô nói đó, cô đừng hối hận!”

Hình như Tôn Tuyết rất sợ Lê Nguyệt Thiền hối hận mà chụp thẳng cái mũ lớn lên đầu Lê Nguyệt Thiền.

“Ngày mai tôi sẽ nói đúng sự thật chuyện này cho sếp Liễu, là cô vì lợi ích riêng mà chủ động từ bỏ cạnh tranh, hại Lệ Tinh uổng công tổn thất một hạng mục lớn!”

“Tôn Tuyết, cô!”

Vẻ mặt Lê Nguyệt Thiền thay đổi lớn, vừa giận vừa sợ, nhất thời cưỡi hổ khó xuống.

Lâm Hạo ngồi ở trên ghế vàng, nheo mắt lại đánh giá hai người phụ nữ.

Lê Nguyệt Thiền giúp anh nói chuyện như vậy, làm sao anh có thể bạc đãi cô?

Còn Tôn Tuyết này…

Thì không cần giữ lại.

Đinh!

Đang lúc ấy thì điện thoại di động nhận được hai dòng tin ngắn, đều là La Bố gửi đến.

“Ông chủ lớn, tôi sẽ đến Tân Giang Hội.”

“Ngoài ra, còn mang theo người của ngài, lát nữa đưa đến gặp ngài.”

Nhìn nội dung, Huỳnh Nhân mỉm cười, nói với Lê Nguyệt Thiền.

“Lê Nguyệt Thiền, cô yên tâm, tôi sẽ không đi, cô cũng không cần đi, người phải đi, là bọn họ!”

Liễu Cảnh Nhiên nghe được câu này thì không khỏi phì cười.

“Huỳnh Nhân, làm sao anh còn trẻ mà lại hồ đồ rồi vậy?”

“Tân Giang Hội sẽ là hội sở tư nhân của sếp Thiều thì làm sao có thể đi được?”

Thiều Hải Hà cũng cười.

“Tôi sẽ là ông chủ của Tân Giang Hội, tôi quyết định.”

Những ông chủ xí nghiệp khác cũng bật cười rối rít.

“Thằng nhãi này, không tán thưởng, thần tiên cũng khó cứu.”

“Sếp Thiều, anh Văn, đừng quan tâm anh ta nữa, chúng ta nhanh vào chủ đề chính hôm nay đi!”

Có một số ông chủ xí nghiệp đợi không được nữa mà liên tục hối Thiều Hải Hà, đợi anh ta tuyên bố hạng mục xây dựng thành phố thuộc về ai.

Thiều Hải Hà cười, cũng nói với Văn Duy Thần.

“Như vậy thì, anh Văn, cũng không cần giấu nữa, trong tay anh có chút hạng mục, còn không tìm được công ty đón lấy à? Anh xem…”

Văn Duy Thần nghĩ rằng Thiều Hải Hà nói là trong tay anh ta có một số hạng mục nhỏ nên chợt cười một tiếng, nói.

“Đương nhiên không thành vấn đề, anh em Hải Hà, tôi và anh mới gặp mà như đã quen từ lâu, trong tay có một ít hạng mục cũng sẽ giao cho công ty Cửu Châu anh làm.”

Lời này vừa nói ra thì ông chủ của những công ty khác đã rối rít buồn bã cúi đầu còn Thiều Hải Hà thì giống như đánh máu gà, bá đạo đứng lên, kích động nhìn Văn Duy Thần.

“Anh Văn, chuyện này là thật sao?”

“Chính miệng tôi cam kết, còn có thể là giả à?”

Thiều Hải Hà chợt nhìn Liễu Cảnh Nhiên, nhất định là Liễu Cảnh Nhiên khen cái gì đó nên Văn Duy Thần mới có thể không chút do dự đưa hạng mục cho xí nghiệp Cửu Châu làm.

Lúc này anh ta nâng ly rượu lên.

“Nào, anh Văn, tôi mời anh một ly!”

“Anh Duy Thần, em cũng kính anh một ly!”

Liễu Cảnh Nhiên cũng bưng ly rượu lên, mặt vô cùng kích động, sếp Thiều đã hứa rằng chỉ cần cần Cửu Châu bắt được hạng mục xây dựng thành phố thì sẽ chia cô ta một chút!

Văn Duy Thần khó hiểu nhìn Thiều Hải Hà và Liễu Cảnh Nhiên, làm sao mấy cái hạng mục nhỏ của nhà họ Văn mà đã khiến bọn họ kích động thành như vậy?

Xem ra, Minh Châu phát triển nhưng vẫn còn xa mới sánh bằng Tô Hàng.

Vừa đọc đến đây, trong mắt Văn Duy Thần thoáng qua vẻ khinh thường nhưng vẫn cụng ly với Thiều Hải Hà và Liễu Cảnh Nhiên.

Trơ mắt nhìn Văn Duy Thần giao hạng mục xây dựng thành phố cho công ty Cửu Châu làm, vẻ mặt Lê Nguyệt Thiền lúc đỏ lúc trắng, cô ấy cắn chặt môi, một bụng bực bội.

“Lê Nguyệt Thiền, cô chết chắc, sếp Liễu sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”

Khóe miệng Tôn Tuyết cũng lạnh lùng nhếch một nụ cười.

Rầm!

Đang lúc ấy thì cửa ở đó bị lực mạnh đẩy ra, Thiên Việt Bân sải bước đi tới.

Ánh mắt lạnh lùng quét nhìn khắp nơi rồi sau đó hét lớn một tiếng.

“Thu dọn hiện trường, cút hết ra ngoài cho tôi!”

Đọc truyện chữ Full