Ông Trịnh giống như biết được chuyện gì đó, trong giọng nói trầm thấp, lộ ra sát ý nhàn nhạt.
Tất cả người nhà họ Liên đều run rẩy, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, thậm chí nín thở, không dám thở mạnh.
Nhà họ Trịnh không phải đồ ngốc, trong một khoảng thời gian dài liên tục không có tin tức của Trịnh Hạo, gọi trời không thấu, gọi đất không nghe, cơ bản là lành ít dữ nhiều.
Vậy thì tại sao nhà họ Trịnh lại mời nhà họ Liên?
Bởi vì bọn họ không có chứng cứ nhà họ Liên đã gϊếŧ Trịnh Hạo, cho nên ông Trịnh muốn đích thân nghe thấy nhà họ Liên nhận tội.
Bữa tiệc Hồng Môn này, Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công.
Câu này ông ta nói không nặng không nhẹ, vừa khéo có thể khiến tất cả khách mời nghe thấy, hiện trường trở nên cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người đều nghe thấy vẻ đè nén của một trận mưa gió sắp kéo đến.
Ánh mắt của Huỳnh Nhân cũng khẽ híp lại, lóe lên ánh sáng sắc bén.
Chuyện nên đến, cũng phải đến.
Liên Truyền Quốc lập tức nhìn về phía Liên Thúy Na, vờ bình tĩnh nói.
“Thúy Na, con nói đi.”
Suy nghĩ của Liên Truyền Quốc rất đơn giản, nhà họ Liên là một nhánh của nhà họ Liễu, lỡ như sự việc thật sự đi đến bước đường không thể khống chế, có thể nhanh chóng vứt bỏ nhà họ Liễu để bảo toàn nhà họ Liên.
Liên Thúy Na thình lình bị đẩy ra, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, lắp bắp nói: “Chuyện đó...Trịnh Hạo...”
“Thằng bé thế nào?”
Trịnh Tiến Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm Liên Thúy Na, truy hỏi.
“Khoảng thời gian này tôi rất nhớ thằng bé, ngay cả nằm mơ cũng gọi tên của thằng bé, xã hội bên ngoài loạn như vậy, tôi sợ thằng bé bị người có lòng hiểm ác hãm hại...”
Bầu không khí ở hiện trường cực kì đè nén, không khí như thể bị đông cứng, khiến người ta không thể hít thở.
Một vài gia tộc thậm chí đưa người lùi về sau vài bước, sợ tai bay vạ gió.
Kỳ Hạ Huy và Hoắc Hiền cũng híp mắt lại, nhìn Trịnh Tiến Thành, nhưng không phải sợ hãi.
Thấy bà ta mãi không nói chuyện, Trịnh Tiến Thành lại đổi sang gương mặt đau khổ, nói.
“Mọi người cứ yên tâm nói đi, nhà họ Liên là đối tác làm ăn quan trọng của nhà họ Trịnh, nếu Trịnh Hạo thật sự xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ không trách mọi người.”
“Tôi chỉ yêu thương hai đứa cháu trai này của tôi, cuối cùng thằng bé còn sống hay đã chết, mọi người cũng phải cho tôi biết chính xác.”
Trịnh Tiến Thành chảy nước mắt, thậm chí quỳ rạp xuống đất, dáng vẻ lo lắng cho cháu trai.
Người nhà họ Liên cũng bị bộ dạng của ông Trịnh làm cho cảm động, chần chừ một lúc, lên tiếng hỏi.
“Ông Trịnh, ông thật sự không trách chúng tôi chứ?”
Trong mắt Trịnh Tiến Thành nhanh chóng lướt qua sát ý sắc bén, nhưng vẫn đau đớn nói.
“Thật sự, mọi người mau nói cho tôi biết, cháu ngoan của tôi rốt cuộc thế nào rồi. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Nhóm người Liên Thúy Na và Liễu Cảnh Nhiên, Liên Hồng Vân nhìn nhau, như thể đang hạ quyết tâm, mặc kệ nhóm người Liễu Nham khuyên ngăn, vẫn nói ra sự thật.
“Ông Trịnh, xin bớt đau buồn, Trịnh Hạo đã đi rồi.”
“Cái gì?.”
Đồng tử Trịnh Tiến Thành co lại, hít khí lạnh, liên tục lùi về sau mấy bước, cuối cùng rầm một tiếng, ngồi phịch xuống đất.
“Ông nội.”
Trịnh Lâm vội vàng dẫn người nhà họ Trịnh xông qua đó, nhanh chóng dìu ông Trịnh đứng lên, vỗ lưng ông ta, để hơi thở thông thuận.
“Cháu ngoan của tôi.”
Trịnh Tiến Thành đau đớn hét lên một tiếng, sau đó vẻ mặt khổ sở chớp mắt biến thành sát ý điên cuồng, nhìn chằm chằm tất cả người nhà họ Liên.
“Tôi có lòng tốt tác hợp Trịnh Hạo và Liễu Cảnh Nhiên, các người lại lấy ơn báo oán, hại chết cháu ngoan của tôi, hôm nay mặc kệ là nhà họ Liên hay nhà họ Liễu, đều không thể sống sót rời khỏi chỗ này, tôi muốn tất cả các người phải chôn cùng cháu trai của tôi.”
Câu này vừa thốt ra, trên dưới nhà họ Liên, đều thay đổi sắc mặt rõ rệt.
Liên Truyền Quốc vội vàng đi đến trước mặt Trịnh Tiến Thành, khổ sở cầu xin. “Tiến Thành, chuyện này không liên quan đến nhà họ Liên chúng tôi, Thúy Na đã gả ra ngoài rồi, con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, không thu lại được. Nếu ông muốn trừng phạt, cứ trừng phạt nhà họ Liễu là được, không liên quan đến nhà họ Liên của tôi.”
Chuyện liên quan đến sống chết của nhà họ Liên, Liên Truyền Quốc không còn lo được nhiều như vậy nữa, bắt đầu bán con gái mình.
Sắc mặt Liên Thúy Na trắng bệch, rầm một tiếng quỳ xuống.
“Ông Trịnh, cũng không liên quan đến nhà họ Liễu chúng tôi, trên dưới nhà họ Liễu đều đồng ý để Cảnh Nhiên và Trịnh Hạo ở bên nhau, là tên rác rưởi này, gϊếŧ chết Trịnh Hạo, muốn chém muốn gϊếŧ cậu ta, đều tùy ý ông, tuyệt đối đừng tính cái sai lầm của cậu ta lên nhà họ Liễu chúng tôi.”
Liên Thúy Na đột ngột xoay người, chỉ vào Huỳnh Nhân, nói với vẻ oán độc.
“Mẹ, đúng là anh ta gϊếŧ Trịnh Hạo, nhưng tên kia còn muốn hại ba, chết còn chưa hết tội.”
Thấy Liên Thúy Na vậy mà đẩy Huỳnh Nhân ra không chút do dự, Liễu Cảnh Nhiên cũng lo lắng.
Cô ta có xấu xa đến mấy, cũng không xấu đến mức muốn lấy mạng Huỳnh Nhân.
Liễu Nham cũng nhìn Liên Thúy Na với vẻ khó tin.
“Có thế nào bà cũng là trưởng bối của Huỳnh Nhân, sao có thể làm ra loại chuyện này?”
“Tôi làm sai sao? Vốn dĩ người là do cậu ta gϊếŧ, cậu ta là tội phạm gϊếŧ người.”
Nói rồi, Liên Thúy Na lại đến bên cạnh ông Trịnh, chỉ vào Huỳnh Nhân nói. “Ông Trịnh, tôi và ông là người cùng phe, tuyệt đối đừng tha cho cậu ta.”
Nghe lời nói của Liên Thúy Na, Liễu Cảnh Nhiên vội vàng xoay người, lo lắng nói với Huỳnh Nhân.
“Anh mau trốn đi, nhà họ Trịnh còn lớn mạnh hơn nhà họ Liên.”
Nhưng mà, Huỳnh Nhân vẫn bình tĩnh ngồi đó, trên gương mặt không chút sợ hãi, chỉ là khi nhìn về phía Liên Thúy Na, tròng mắt đen nhánh lướt qua vẻ lạnh lẽo.
“Ngài Huỳnh, có cần tôi...”
Trong mắt Kỳ Hạ Huy lóe lên tia sáng sắc bén, Huỳnh Nhân chỉ phất tay.
“Còn chưa đến lúc để anh ra tay.”
Hoắc Hiền kinh ngạc nhìn Huỳnh Nhân.
Cô ta rất quen thuộc với người anh này của mình, tính tình kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, vậy mà bây giờ lại cung kính với một người đàn ông từ tận đáy lòng.
Trịnh Tiến Thành cũng nhìn về phía Huỳnh Nhân, ánh mắt giăng đầy sát ý.
“Chính là mày, đã gϊếŧ cháu trai của tao?”
“Đúng vậy.”
Huỳnh Nhân không chút sợ hãi, thản nhiên nói.
“Anh ta muốn hại ba tôi, có lòng hiểm ác, tôi gϊếŧ anh ta, là chuyện đương nhiên?”
“Mặc kệ cháu tao đã làm chuyện người thần phẫn nộ gì, cũng không đến lượt người ngoài như mày ra tay với thằng bé.”
Lúc này Trịnh Tiến Thành bừng bừng sát khí, làm gì còn dáng vẻ nửa người đã xuống mồ nữa.
“Tao sẽ cho mày biết, đắc tội nhà họ Trịnh của tao, sẽ có kết cục thế nào.”
“Ông nội, ông có chuyện không biết...”
Lúc này Trịnh Lâm cũng đến bên cạnh Trịnh Tiến Thành, chỉ vào Huỳnh Nhân, lạnh lùng nói.
“Vừa nãy khi tiệc thọ còn chưa bắt đầu, cậu ta đã dung túng cho vệ sĩ của mình rút lưỡi cậu chủ của rất nhiều gia tộc, còn ra tay với con nữa.”
“Cái gì?”
Trịnh Tiến Thành càng thêm phẫn nộ.
“Mày đã gϊếŧ một đứa cháu của tao, còn dám ra tay với một đứa cháu khác?”
Đối diện với lửa giận của Trịnh Tiến Thành, Huỳnh Nhân lại than thở.
“Vốn dĩ mọi người đều bình yên vô sự, tôi cũng sẽ không ra tay với nhà họ Trịnh, nhưng bây giờ, là ông ép tôi.”
“Hỗn xược.”
Huỳnh Nhân chỉ nói sự thật, Trịnh Tiến Thành lại giận dữ.
“Mày cảm thấy hôm nay mày còn sống để ra khỏi nhà họ Trịnh sao?”
Lúc nói chuyện, ông ta đã phất tay, mấy chục cao thủ của nhà họ Trịnh lập tức xông ra từ khắp các nơi, bao vây chặt chẽ nơi này.
Còn có một người đàn ông ở bên cạnh như hổ rình mồi, gò má nhô cao lồi lên, gân xanh ở huyệt thái dương co giật, oai phong mạnh mẽ, khí thế không tầm thường, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.
“Tao biết vệ sĩ của mày đánh giỏi, nhưng đánh giỏi đến mấy, có thể lợi hại hơn súng đạn sao?”
Sắc mặt ông Trịnh hung ác nói.
“Huống hồ, còn có cao thủ hàng đầu của nhà họ Trịnh tao trấn giữ, hôm nay mày có là thần tiên Đại La, mọc cánh cũng khó thoát.”
Đội hình như vậy, khiến không ít người của các gia tộc đều run rẩy, sắc mặt Huỳnh Nhân lại không thay đổi, thậm chí khóe môi khẽ giương lên.
“Chỉ thế này thôi à?”