"Bảo tôi đưa cô ta đi?"
Huỳnh Nhân ngạc nhiên nhìn Văn Xảo Như, nhưng anh không ngờ rằng khi đưa mình vào khách sạn bà ta lại nói một câu như vậy.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt Huỳnh Nhân lại trở nên sâu xa.
"Tại sao? Chắc bà là mẹ của Văn Duy Thần đúng không?"
Tức là mẹ ruột, con trai sắp kết hôn, bà ta nên vui mừng mới phải, nhưng từ trên mặt Văn Xảo Như lại không thấy chút vui sướng nào, ngược lại vô cùng nặng nề.
Có vẻ như cuộc hôn nhân của Văn Duy Thần là ngày tận thế.
Văn Xảo Như gật đầu, sắc mặt rầu rĩ nói.
"Chính vì là mẹ của Văn Duy Thần, tôi mới không muốn nó làm hại những cô gái khác."
"Là thế nào?"
Huỳnh Nhân nheo hai mắt, hỏi tiếp.
"Chắc cậu biết ít nhiều về vụ bê bối của gia đình tôi rồi chứ”
Huỳnh Nhân gật đầu.
Mỗi nhà mỗi cửa cũng có ít nhiều tai tiếng, nhà họ Văn cũng vậy, Huỳnh Nhân nhớ rằng Văn Duy Thần chính là ‘giống hoang’ của mẹ anh ta với người đàn ông bên ngoài. Nếu không phải chú ý đến thể diện thì Văn Xảo Như có thể đã bị Văn Thành Nam gϊếŧ chết rồi.
Văn Xảo Như cười đầy bi thương.
"Mọi người đều chửi tôi ti tiện, cắm sừng Văn Thành Nam. Ai mà biết được những sự độc ác mà tôi đã phải chịu đựng trong nhà họ Văn suốt mấy năm qua?"
Huỳnh Nhân không cắt ngang, chỉ là ánh mắt càng thêm thâm sâu, quá khứ của nhà họ Văn, có lẽ còn ẩn tình khác.
"Thật ra, tôi không hề thích Văn Thành Nam. Trước khi gả vào nhà họ Văn, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, nhưng có nhan sắc hơn những người phụ nữ khác mà thôi."
Nhớ lại chuyện xưa, Văn Xảo Như trông thật thê lương.
Bà ta không khoe khoang về bản thân. Mặc dù Văn Xảo Như đã ở tuổi ngũ tuần nhưng vóc dáng của bà ta vẫn không thay đổi, làn da săn chắc. Nếu nói 30 tuổi cũng có người tin, có thể thấy bà ta đã đẹp đến mức nào khi còn trẻ.
"Văn Thành Nam thích tôi, ép buộc tôi đến nhà họ Văn rồi giam giữ hơn một năm. Trong thời gian đó, ông ta giày vò tôi bằng đủ mọi cách để khiến tôi yêu ông ta. Cuối cùng tôi không chịu đựng nổi gánh nặng, đành đồng ý lời cầu hôn của ông ta."
"Lấy người mình không thích cũng không sao. Tôi cứ ngỡ rằng những năm tháng giày vò tăm tối đó sẽ chấm dứt sau khi kết hôn, nhưng hóa ra là tôi đã nghĩ quá nhiều."
Vẻ mặt của Văn Xảo Như đau đớn.
"Tôi vốn không mang họ Văn, sau khi kết hôn, Văn Thành Nam bắt tôi phải đổi họ của mình và sử dụng họ Văn. Nếu Liễu Cảnh Nhiên kết hôn với họ Văn, con bé cũng sẽ bị ép mang họ Văn."
"Chuyện này chưa tính là gì. Quá đáng hơn là, mọi người trong nhà họ Văn đều có hành vi bạo lực gia đình rất nghiêm trọng. Trong 30 năm qua, tôi đã bị đánh không dưới trăm lần."
Văn Xảo Như xắn tay áo, thứ đạp vào trong mắt Huỳnh Nhân là chi chít những vết bầm tím.
“Đây chỉ là phần nổi của tảng băng, trên người nữa tôi còn rất nhiều.” Bà ta vô cùng bình tĩnh, giống như chỉ nói ra một điều gì đó rất bình thường.
Sắc mặt Huỳnh Nhân thay đổi, không khỏi nói.
"Bà chưa từng nghĩ đến chuyện chạy trốn à."
"Tất nhiên là tôi đã nghĩ về nó, nhưng nó vô dụng."
Văn Xảo Như lắc đầu.
"Tôi lại bị bắt và bị đánh. Gọi cảnh sát cũng vô ích. Với sức ảnh hưởng của nhà họ Văn, cảnh sát sẽ không quan tâm đến loại chuyện này."
Huỳnh Nhân im lặng, trong lòng dâng lên một cơn giận cuồn cuộn.
Trước khi Liễu Cảnh Nhiên bị Văn Duy Thần cưỡиɠ ɧϊếp, anh còn cho rằng đó là do bốc đồng, nhưng hiện tại có vẻ là di truyền của gia tộc.
Cả nhà họ Văn đều là những tên điên rồ.
Nếu Liễu Cảnh Nhiên kết hôn với nhà họ Văn, những thứ chờ đợi cô ta sẽ là một sự tra tấn u tối.
"Tôi và người yêu xưa kia từng bị Văn Thành Nam cưỡng ép chia tay, nhưng anh ấy không từ bỏ tôi. Sau khi tôi kết hôn, anh đã đến gặp tôi vài lần và nói muốn đưa tôi đi, nhưng đã bị bắt trở lại".
Văn Xảo Như nhẹ nhàng kể.
"Văn Thành Nam đã gϊếŧ người yêu của tôi trước mặt tôi, nhưng ông ta không ngờ được tôi đã mang thai Duy Thần."
"Tôi không nói cho Văn Thành Nam biết, một mình lén sinh Duy Thần ra, tự mình nuôi dưỡng mấy tháng liền mới bị Văn Thành Nam phát hiện. Ông ta vốn dĩ muốn ăn tươi nuốt sống Duy Thần, tôi lấy cái chết ra để bảo vệ mới có thể cứu sống được nó.”
"Tuy vậy, Văn Thành Nam vẫn giam riêng tôi và Duy Thần. Trong thời gian đó, Văn Thành Nam luôn đã dẫn dắt Duy Thần. May mắn thay, Duy Thần từ nhỏ đã thông minh và thông minh hơn Nhân Ngọc rất nhiều. Vì nghĩ cho đại cục, Văn Thành Nam mới bỏ quyết tâm gϊếŧ Duy Thần.”
Nét mặt Huỳnh Nhân lãnh đạm, giáo dục từ cha mẹ rất quan trọng. Văn Duy Thần được Văn Thành Nam nuôi dưỡng từ nhỏ, tính cách cũng giống với Văn Thành Nam hơn.
"Bây giờ cậu đã biết tại sao tôi muốn cậu đưa Liễu Cảnh Nhiên đi rồi chứ?"
Văn Xảo Như lộ vẻ lo lắng.
"Tôi không muốn những cô gái vô tội phải chịu đựng thêm lần nào nữa."
Huỳnh Nhân lập tức cảm thấy kính nể người phụ nữ có vẻ nhu nhược này.
Một người phụ nữ yếu đuối, lại là một người mẹ kiên cường.
Bà ta là một người mẹ tốt, cũng là một người lương thiện, nhưng thế giới này quá bất công với bà.
"Hiểu rồi."
Huỳnh Nhân gật đầu.
"Cảm ơn bà đã kể với tôi chuyện này."
Văn Xảo Như lập tức đứng lên.
"Chuyện vẫn chưa muộn, cậu mau đưa Liễu Cảnh Nhiên đi đi."
"Lát nữa tôi sẽ gọi một người hầu có thân hình giống Cảnh Nhiên đến thế chân. Nhân cơ hội này cậu đưa cô ấy đi ngay."
Huỳnh Nhân nhìn vẻ mặt dịu dàng của Văn Xảo Như, chợt hỏi.
"Sau đó bà phải làm sao?"
Kế hoạch này quả thực khả thi, nhưng tất cả đều nghĩ cho Liễu Cảnh Nhiên, Văn Xảo Như cũng không tính cho bản thân.
Thấy Văn Xảo Như lắc đầu tỏ vẻ bình tĩnh.
"Tôi không đi được, chỉ có một người có thể đi. Tôi là vợ Văn Thành Nam, cho dù bị phát hiện cũng không làm gì được tôi."
“Ông ta sẽ gϊếŧ chết bà.” Huỳnh Nhân nhìn bà thật sâu.
"Gϊếŧ thì gϊếŧ."
Văn Xảo Như xem nhẹ sống chết.
"Sống cuộc đời khổ sở như vậy, chết cũng là một sự giải thoát."
Huỳnh Nhân im lặng một hồi, lắc đầu từ chối.
"Xin lỗi, chuyện này tôi không làm được."
“Tại sao?” Sắc mặt của Văn Xảo Như bỗng thay đổi.
"Có hai thiếu sót trong kế hoạch này."
Huỳnh Nhân duỗi hai ngón tay ra.
"Đầu tiên, bà nói sẽ gọi một người giúp việc có thân hình giống với Liễu Cảnh Nhiên thế chỗ, nhưng tính mạng của người giúp việc đó thì sao?"
"Thứ hai, bà như thế nào? Người nhà họ Văn nhất định sẽ tìm được bà."
"Cái này…"
Văn Xảo Như khó xử.
Thực hiện kế hoạch này, bà và người giúp việc chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ mạng.
"Tôi hiểu lòng tốt của bà, nhưng tôi từ chối kế hoạch của bà."
Vẻ mặt Huỳnh Nhân nghiêm túc.
"Mỗi người đều sống không dễ dàng, không có ai cao quý hơn ai."
Văn Xảo Như nhìn Huỳnh Nhân một cách hiền hòa.
"Lúc trước cậu có mâu thuẫn với nhà họ Đổng, tôi đã chú ý đến cậu. Và quả nhiên tôi không tìm nhầm người, cậu thật sự là người rất có nhân nghĩa."
Huỳnh Nhân cười nhẹ, không đáp.
Ngay sau đó, Văn Xảo Như lại cau mày.
“Nhưng mà, nếu kế hoạch này không được thực hiện, làm sao chúng ta cứu được Liễu Cảnh Nhiên? "
"Bà yên tâm, tôi sẽ phá hủy đám cưới này theo cách của riêng tôi."
Huỳnh Nhân nhìn về phía màn đêm đen kịt, sâu thẳm trong đôi mắt đen của anh dâng lên một cơn lạnh giá.
Vẻ mặt Văn Xảo Như tràn đầy lo lắng.
"Cậu định làm thế nào? Chỗ này không chỉ có toàn bộ vệ sĩ của nhà họ Văn canh gác, mà còn có rất nhiều gia tộc quyền quý ở Giang Thành, Minh Châu. Rất khó để vượt khỏi bao vây. "
"Ai nói tôi sẽ xông pha chứ?"
Trên mặt Huỳnh Nhân nở nụ cười tự tin.
"Sau đêm nay, sẽ không còn nhà họ Văn nữa, bà tự do rồi."
Nói xong, anh mở cánh cửa đã khóa và sải bước ra ngoài.