Bỗng nhìn thấy phản ứng khác thường của ba, Huỳnh Nhân có chút để ý, lại cộng thêm việc từng trải qua cuộc hôn nhân bất hạnh trước kia, không khó đoán ra được chút manh mối.
Bản thân Liễu Phi Tuyết cũng sửng sốt, không ngờ Liễu Nham lại hỏi về ngọc bội cổ, nhưng rất nhanh cô liền cười nhẹ.
"Ba nói cái này à, thứ này từ khi con vừa sinh ra ba con đã cho con rồi.”
Sắc mặt Liễu Nham tái nhợt, nghẹn ngào một hồi.
"Ba con tên là gì?”
Nhắc tới chuyện này, trong mắt Liễu Phi Tuyết hiện lên vẻ chán ghét và không vui.
Nhưng vẫn nói: "Ông ta tên là Liễu Nhược Ngu, bây giờ đang ở Yên Lăng. ” "Là vậy sao."
Lúc này tinh thần Liễu Nham đã phục hồi từ trong khϊếp sợ, khóe miệng tràn đầy chua xót.
"Ba, nếu ba thích khối ngọc bội này thì con sẽ tặng cho ba. ”
"Không cần không cần."
Liễu Nham liên tục lắc đầu, bỗng nhiên cả người ông ấy sững sờ tại chỗ.
Ngay sau đó toàn thân ông ấy run rẩy, trong mắt chứa đầy sự khó tin mà nhìn Liễu Nham.
"Con vừa mới gọi ba là cái gì?”
"Ba ạ.”
Liễu Phi Tuyết vẻ mặt nghiêm túc.
"Người là ba của Huỳnh Nhân, mà con và Huỳnh Nhân đã kết hôn, tất nhiên người cũng là ba của con. ”
Hai mắt Liễu Nham đờ đẫn liếc nhìn Huỳnh Nhân, một lúc lâu sau sắc mặt ông ấy đỏ bừng rồi kích động nói.
"Tốt tốt tốt.”
Ông ấy liên tiếp nói ba chữ tốt, đủ để chứng minh tâm trạng ông ấy có bao nhiêu vui vẻ. Trái với ông ấy, trong lòng Liễu Phi Tuyết toàn là nghi vấn, cùng lắm chỉ là gọi một tiếng ‘Ba’ thôi mà, sao lại vui vẻ đến thế?
Huỳnh Nhân ôm Tiểu Như đã ngủ say và nhìn Liễu Phi Tuyết một cái thật sâu. Anh đã nhìn ra tình cảm của Liễu Nham đối với Liễu Phi Tuyết rất đặc biệt, đây cũng không phải là cảm xúc với một người con dâu đơn giản mà còn xen lẫn nhiều nhân tố phức tạp hơn.
Trong lòng anh bỗng xuất hiện một suy đoán cực kỳ lớn mật, chính anh cũng bị loại suy nghĩ này của chính mình làm cho chấn động.
Nhưng anh không nói ra, bởi vì việc này liên lụy rất rộng thậm chí liên quan đến thế lực Yên Lăng hỗn tạp long xà.
Quan trọng hơn là Liễu Phi Tuyết rất có thể mà gặp rắc rối bởi vì chuyện này. "Ba, sao người cười vui vẻ như vậy?”
Lúc này Liễu Cảnh Nhiên từ trong phòng bệnh đi ra, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Liễu Nham.
"Không sao đâu.”
Liễu Nham lau nước mắt, bỗng nhiên nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Cảnh Nhiên nói. "Cảnh Nhiên, mặc kệ sau này có phát sinh chuyện gì, con mãi là con gái của ba, ba sẽ bảo vệ con thật tốt.”
"Con biết rồi ba, người lớn tuổi như vậy mà còn sến thế sao."
Liễu Cảnh Nhiên tùy ý để Liễu Nham ôm, mặt đỏ bừng nói.
Lúc chia tay Liễu Cảnh Nhiên đi tới trước mặt Liễu Phi Tuyết cúi đầu thật sâu: "Chị Liễu, trước kia là em quá nịnh hót người khác và làm rất nhiều chuyện có lỗi với Huỳnh Nhân, nên chị cũng bởi vậy mà chán ghét em. Nay ở chỗ này em muốn nói một tiếng xin lỗi chị.”
Liễu Phi Tuyết lắc đầu.
"Người không phải thánh, ai lại không mắc sai lầm, bây giờ đây mới thật sự là côt.”
Cứ như vậy, ba người nhà họ Huỳnh bước lên đường trở về Minh Châu.
Anh không ngồi chiếc Rolls-Royce kia của Lưu An, mà lái chiếc BMW thương vụ của Liễu Phi Tuyết trở về. Liễu Phi Tuyết ngồi ở vị trí ghế lái phụ, trong ngực ôm Tiểu Như đang ngủ say.
Huỳnh Nhân vừa lái xe, vừa dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Liễu Phi Tuyết.
"Nhìn gì vậy?”
Chú ý tới ánh mắt Huỳnh Nhân, Liễu Phi Tuyết khẽ nhíu mày, nói.
"Nhìn em thật xinh đẹp."
Huỳnh Nhân mỉm cười nói.
"Lưu manh.”
Liễu Phi Tuyết cũng hiếm thấy mà cười cười, nhìn Huỳnh Nhân một cái.
"Hôm nay anh thoải mái hơn mỗi ngày trước kia đấy. ”
"Có sao?"
Huỳnh Nhân sờ sờ mũi, im lặng cười.
"Đại khái là vì em đã công khai quan hệ của chúng ta.”
Công khai quan hệ đúng là một tâm nguyện của Huỳnh Nhân.
Trước tiên không nói sau khi công khai quan hệ người ngoài có thể thật lòng chúc phúc cho hai người bọn họ hay không, nhưng đối với Huỳnh Nhân mà nói đây là một loại tôn trọng.
Trang đầu báo Minh Châu ngày mai, đại khái sẽ bị hai người bọn họ sẽ chiếm đóng.
"Huỳnh Nhân, như vậy còn chưa đủ. ”
Liễu Phi Tuyết nhìn Huỳnh Nhân lắc đầu nói.
Trong lòng Huỳnh Nhân biết rõ những lời này là có ý gì, anh không khỏi cười cười nói.
"Vậy như thế nào mới đủ.”
"Ít nhất phải để cho cha em thừa nhận anh mới thôi.”
Trên mặt Liễu Phi Tuyết tràn đầy nghiêm túc.
"Với tiến độ hiện tại thì còn xa mới đủ.”
Huỳnh Nhân không nói gì nữa, chỉ là trên mặt đã lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Người đời đều cảm thấy hoàng tộc Yên Lăng rất mạnh, thậm chí Liễu Phi Tuyết cũng cảm thấy như vậy, nhưng ở trong mắt Huỳnh Nhân vẫn không tính là gì. Nhưng mà anh vẫn không định nói cho Liễu Phi Tuyết biết, cuộc sống bình thản ấm áp đến không dễ dàng này, lấy thân phận người thường hưởng thụ củi gạo dầu muối cũng không mất đi một chuyện hạnh phúc, không phải sao?
Huỳnh Nhân đang muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên ánh mắt anh ngưng tụ, trên mặt phủ lớp sương lạnh lẽo.
"Có chuyện gì vậy?”
Liễu Phi Tuyết nhận thấy biểu tình trên mặt Huỳnh Nhân không khỏi lo lắng hỏi.
"Ngồi vững nhé.”
Huỳnh Nhân không giải thích dư thừa chỉ nắm chặt tay lái, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
Chỉ thấy phía trước bỗng nhiên xuất hiện ánh đèn pha chói mắt, một chiếc Mercedes tăng tốc độ lớn nhất, động cơ phát ra thanh âm trầm thấp rồi chạy nhanh về phía bọn họ.
"Huỳnh Nhân, mau dừng xe.”
Nhìn thấy một màn này, trong nháy mắt sắc mặt Liễu Phi Tuyết trở nên tái nhợt, sau đó vô cùng lo lắng nói.
Tuy nhiên Huỳnh Nhân không những không đạp phanh, ngược lại còn đạp chân ga đến cùng, chiếc BMW biến thành dã thú hung mãnh hung hăng đâm tới chiếc Mercedes kia.
Trong tay Huỳnh Nhân, chiếc xe này không phải là một chiếc BMW thương mại nữa, mà là một chiếc xe off-road được cải tiến tốt.
Vì vậy chỉ trong vài trăm mét Mercedes-Benz và BMW biến thành hai con hổ và sư tử hung dữ tấn công lẫn nhau.
Không thể buông tha, dũng cảm chiến đấu.
Liễu Phi Tuyết ngồi ở ghế phụ bị dọa choáng váng, tốc độ xe đã sớm vượt xa giới hạn quy định của đường cao tốc, tim cô đập thình thịch như thể muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
"Nhắm mắt lại.”
Lúc này, bên tai truyền đến giọng nói bình tĩnh trầm thấp của Huỳnh Nhân. Liễu Phi Tuyết không chút do dự nhắm chặt hai mắt lại, sau đó trước mắt một mảnh đen kịt bên tai chỉ có tiếng gào thét của gió.
Khi hai chiếc xe càng ngày càng gần, Huỳnh Nhân đã có thể thấy rõ chủ xe Mercedes có hình dáng gì.
Mũi ưng mắt to tuy là da vàng nhưng lại là diện mạo tiêu chuẩn của người Châu Nam.
Điều duy nhất khiến Huỳnh Nhân kinh ngạc chính là anh ta có tố chất tâm lý rất tốt, ở tốc độ nhanh như vậy vẫn trấn định tự nhiên như trước, thần sắc lãnh đạm. Biểu cảm trên mặt Huỳnh Nhân lãnh khốc vô cùng, anh cùng người Châu Nam kia nghĩ giống nhau, đó chính là ai cũng sẽ không chịu thua.
"Vậy thì so xem ai mạnh hơn.”
Ánh mắt Huỳnh Nhân lạnh băng, chẳng khác nào đang nhìn một cỗ thi thể. Trong xe Mercedes, người Châu Nam cũng chú ý tới ánh mắt Huỳnh Nhân, nhất thời trong mắt hiện lên một trận kinh hoảng.
Vốn dĩ anh ta định dùng khí thế để bức bách Huỳnh Nhân, thế nhưng không ngờ tố chất tâm lý của đối phương còn mạnh hơn anh ta.
Khoảng cách giữa hai chiếc xe bị kéo lại gần hơn.
Còn 50 mét nữa.
30 mét.
5 mét.
Ngày lúc quan trọng, người Miền Nam Châu Nam trong xe Mercedes cuối cùng cũng không vượt qua cửa tử thần này, hơi động tay lái.
Rầm...
Khoảng cách giữa hai chiếc xe ngày càng nhỏ, sắp sửa lướt qua nhau.
Ngay trong nháy mắt này sát ý trong mắt Huỳnh Nhân tăng vọt bỗng nhiên đánh mạnh vào vô lăng, làm một cú xoay 180 độ xinh đẹp, đầu xe hung hăng đụng vào xe Mercedes.
Ầm...
Chiếc Mercedes kia bị xe Huỳnh Nhân mạnh mẽ đụng ngã, liên tục lăn lộn vài vòng trên đường, lúc này nóc xe tiếp xúc mặt đường, bốc khói đen kịt.