TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thôn Phệ Tinh Không
Chương 64: Sóng Chuột Cấp 3

Một vùng sóng chuột đông nghịt, thoạt nhìn tuyệt nhiên không phải vô biên vô bờ, chỉ rộng ở mức trải đều cả đường cao tốc, chiều dài cũng chỉ kéo dài chừng trăm mét. Với một con thú nhà chuột dài ba mươi cm thì cơn sóng chuột này tuyệt đối phải có tới cả vạn con quái thú, cho dù là sóng chuột loại nhỏ thì ngay cả võ giả cấp chiến tướng cũng sẽ bị nuốt chửng mất xác!

Do đó La Phong chỉ có một lựa chọn…

“Chạy trốn!” La Phong lập tức chạy như bay trên đường cao tốc.

– Phù, phù, phù…

Ba người Vạn Đông sớm đã ném sạch các món binh khí như chiến đao, thuẫn bài. Ai nấy đều chạy như bay. Sóng chuột phía sau không ngừng đến gần, khoảng cách với chúng từ hai mươi mét thu hẹp lại còn mười lăm mét, mười bốn mét, mười ba mét…

– Mẹ nó!

– Quân đội sao còn chưa tới!

– Nếu không tới, lần này chết chắc thật rồi.

Nhóm người Vạn Đông thầm mắng, rồi nghiến răng, đột ngột tăng tốc. Khoảng cách với sóng chuột một lần nữa hơi kéo dài ra. Lúc kéo dài tới ba mươi mét, cả ba người Vạn Đông lại hơi chậm lại.

– Tôi chạy không nổi nữa rồi.

– Tôi cũng thế.

Ba người Vạn Đông đưa mắt trao đổi, đều bất lực rất thống khổ. Tốc độ chạy cực hạn của họ nhanh hơn sóng chuột rất nhiều. Nhưng đã là tốc độ cực hạn, nhất định không thể kéo dài! Giống như nhân loại trước thời kỳ Đại Niết Bàn, khi đó chạy trăm mét hết mười giây xem như cực nhanh rồi.

Một trăm mét, mất gần mười giây.

Nhưng một ngàn mét thì sao? 100 giây có thể chạy nổi không?

Mười ngàn mét? Chẳng lẽ 1000 giây là chạy được? Trên thực tế, trước thời kỳ Đại Niết Bàn, kỷ lục chạy 10 ngàn mét nam đại khái chừng 1580 giây.

Đám võ giả này cũng giống như vậy. Vạn Đông có thể trong nháy mắt cực nhanh đạt tới 60 mét mỗi giây, nhưng họ đã đào vong gần nửa giờ rồi. Họ bây giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng bảo trì tốc độ 40 mét mỗi giây! Một khi sóng chuột đến gần, họ sẽ liều mạng ép mình lên chạy nhanh hơn một chút!

Vạn Đông đào vong từ nãy đến giờ đã chạy khoảng chừng ba trăm dặm đường rồi! Có thể tưởng tượng được họ mệt như thế nào!

– Quân đội đâu, mau tới đi.

– Nơi này cách quân khu rất gần, sao quân đội vẫn còn chưa tới.

Ba người Vạn Đông đều cảm giác hai chân tựa hồ không còn cảm giác nữa, cơ bắp mệt cực độ làm tốc độ họ không nhanh nổi nữa.

Còn La Phong lưng đeo chiến đao thuẫn bài, nhưng lại bảo trì tốc độ kinh người sáu mươi thước mỗi giây, lướt đi rất nhanh. Dù sao thể lực của ba người Vạn Đông đã tiêu hao nhiều rồi, nhưng La Phong vẫn còn ở trạng thái đỉnh cao!

Vốn La Phong cách sóng chuột rất xa, chẳng mấy chốc lại còn xa hơn nữa.

“Ủa?” La Phong liếc mắt thấy xa xa phía chân trời đang có một cái bóng màu lam sậm bay tới. Thoạt nhìn còn tưởng rằng là một con quái thú phi cầm, đợi đến khi vật bay màu lam sậm đến gần, La Phong lúc này mới thấy rõ đây là một máy bay chiến đấu cùng loại với dĩa bay hình tròn dẹt!

Bây giờ kỹ thuật không quân quân đội, phần lớn đều là loại hình tròn dẹt này. Vì loại hình thể này khi bay trong không trung mà gặp phải một con quái thú phi cầm công kích thì có thể phòng thủ lẫn tiến công.

– Quân đội!

– Là máy bay chiến đấu của quân đội!

Ba người Vạn Đông mệt cực kỳ phát ra tiếng rú kích động. Ai nấy đều tăng tốc mau hơn.

La Phong đang chạy nhanh cũng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy một chiếc phi cơ chiến đấu đang bổ xuống vào bầy thú. Khi còn cách mặt đất vài trăm mét, phi cơ chiến đấu cũng lơ lửng trên đầu bầy thú. Với thị lực của La Phong, rõ ràng thấy bụng phi cơ chiến đấu lộ ra một nòng pháo thật lớn.

– Ầm ầm…

Ngọn lửa nóng rực vô tận từ nòng pháo đột nhiên phun ra, bao trùm vào sóng chuột phía dưới. Dưới ngọn lửa nóng rực e rằng phải cả ngàn độ, vô số thú chuột toàn thân bốc cháy rồi bị thiêu chết. Nhất thời sóng chuột vốn đang chỉnh tề chợt hoàn toàn tan vỡ, những tiếng kêu sợ hãi vang lên, rồi chúng chạy tứ tán.

Nhưng dưới ngọn lửa bao trùm, tuyệt đại đa số thú chuột bị thiêu đốt chết hết. Một bộ phận thú chuột chạy trốn vào ruộng hoang cạnh đường cao tốc, khoan thẳng xuống đất biến mất.

– Bốn vị võ giả, bây giờ gần ngàn dặm chung quanh đang bộc phát sóng chuột cấp ba. Xin bốn vị võ giả nhanh chóng về cơ sở tiếp tế. Đợi sau khi hết báo động sóng chuột, sẽ lại tiến vào khu hoang dã cũng không muộn.

Từ trên phi cơ chiến đấu truyền xuống thanh âm, sau đó chiếc phi cơ chiến đấu xé gió nhanh chóng bay đi, đi cứu đám vũ giả khác.

Ba người Vạn Đông ai nấy đều thở phào một hơi.

– Giữ lại được cái mạng rồi.

– Thiếu chút nữa là xong rồi.

Ba người này rất mệt.

– La Phong.

Vạn Đông không kìm được mở lời gọi ra xa:

– Có đồ ăn không? Cho xin chút đồ ăn! Nước uống nữa?

La Phong từ xa cũng cười đi tới. Vạn Đông căn bản không còn lạnh lùng âm trầm như trước, mà chỉ còn vẻ mệt mỏi và vui sướng sau khi sống sót sau tai nạn! Chạy gần ba trăm dặm, hơn nữa là đào vong sinh tử, nên tiêu hao thể lực rất kinh người. La Phong lấy từ ngăn bên cạnh ba lô ra một túi, lấy ra ba viên tròn:

– Ba viên đường năng lượng cao nhé. Chỗ tôi còn có cả một túi nước.

La Phong vừa đưa ra, ba người Vạn Đông lập tức nuốt viên đường năng lượng cao vào, một túi nước cũng nhanh chóng được chia ra uống sạch.

– La Phong, cám ơn.

Vạn Đông cảm kích nói:

– Tôi giới thiệu cho cậu biết một chút. Cạnh tôi là Vương Khả, người kia là Tương Đồ.

– Sớm nghe nói về đại danh La điên rồi.

Vương Khả tướng mạo tuấn tú cười nói.

– La điên, một viên đường năng lượng cao của cậu còn ngon hơn cả sơn hào hải vị nữa. Tôi đói muốn chết, bây giờ thoải mái hơn rồi.

Tương Đồ râu quai nón cũng cười hắc hắc.

La Phong và ba người Vạn Đông vừa đi, vừa nói chuyện phiếm.

– Các cậu sao mà gặp phải sóng chuột thế? Theo máy bay chiến đấu khi nãy nói, hình như là sóng chuột cấp ba à?

Thị trấn, nơi mà La Phong tới, cách quân khu rất gần, nên không biết được sóng chuột.

– Tôi xem như đã được kiến thức được sự lợi hại của sóng chuột rồi.

Vạn Đông không kìm được nói:

– Lúc trước chúng tôi còn ở trên sân thượng một tòa cao ốc dân cư nghỉ ngơi, nhưng đột nhiên, rất nhiều nơi bên trong thị trấn đột ngột xuất hiện vô số thú chuột. Đó mới là vô biên vô bờ chính thức! Chúng tôi sợ tới mức lập tức dùng dây thép, từ một tòa cao ốc dân cư chạy tới sân thượng một cao ốc dân cư khác, chúng tôi căn bản không dám đi trên mặt đất!

La Phong cả kinh. Hoàn toàn có thể tưởng tượng được cảnh khắp cả một tòa thị trấn xuất hiện vô số thú chuột.

– May mà đội ngũ chúng tôi ở vùng ngoại thành thị trấn. Chúng tôi cắn răng chạy dọc theo con đường nhỏ mà thú chuột thưa thớt một chút, liều mạng chạy như điên!

– Trên đường đi, lại gặp một sóng chuột khác. Không có biện pháp, tiểu đội chúng tôi chỉ có thể tách ra mà chạy, khiến cho sóng chuột phân luồng! Chúng tôi xem như gặp may, chạy được đến ngoài đường cao tốc, mà truy sát chúng tôi một là một sóng chuột nhỏ thôi! Đang chạy trên đường, tôi và Vương Khả gặp được Tương Đồ. Hắn cũng gặp cảnh tương tự như chúng tôi.

Vạn Đông lập tức cười khổ nói.

– Không biết bọn đội trưởng bây giờ như thế nào rồi.

Trên đường phố có nhiều đường rẽ lớn, họ dám phân nhau mà chạy, làm sóng chuột phân luồng. Nhưng trên đường cao tốc thì họ không dám. Vì bên cạnh đường cao tốc chính là những ruộng hoang, giữa đất hoang, tốc độ chạy của nhân loại sẽ giảm xuống. Còn hoàn cảnh vùng đất hoang không ảnh hưởng lớn tới tốc độ của thú chuột.

Điều này cũng lý giải vì sao mọi người chỉ chạy trên đường cao tốc, mà không tiến vào vùng đất hoang.

—– o O o —–

Bốn người La Phong đến cơ sở tiếp tế vũ giả quân khu. Lúc này ở cửa cơ sở tiếp tế đang tụ tập một đoàn võ giả.

– Tên điên, ta biết cậu sẽ không chết được.

– Tên điên, cậu ở thị trấn số 0231 có thấy đám lão Lưu đâu không?

Vừa đi vào cơ sở tiếp tế, không ít võ giả biết La Phong đều tới hỏi han được chào hỏi. Dù sao sóng chuột bộc phát là một việc rất nguy hiểm, may mắn lần này chỉ là 'Sóng chuột cấp ba', tính nguy hại không cao. Nếu là sóng chuột cấp một trong truyền thuyết, sẽ là một trường kiếp nạn với cả cơ sở Giang Nam Thị!

– Lão Vương, đội trưởng của tôi đã trở lại hay chưa?

Vạn Đông lập tức hỏi thăm ngay.

– Không nhìn thấy.

– Bọn đội trưởng các cậu chưa về, ở đây không có ghi chép gì cả.

Hôm nay nhất định là một ngày bi thương trong cơ sở tiếp tế. Ngày này, không ít võ giả ra ngoài đã mất mạng. Thậm chí là vào hôm nay, trong ba vị võ giả cấp chiến thần tiến vào khu hoang dã, có một vị võ giả cấp chiến thần bị sóng chuột vô tận vây kín, lâm vào sóng chuột mênh mông.

Sóng chuột bất kể tất cả, điên cuồng tiến công, đã gϊếŧ chết một vị chiến thần!

Đúng rồi, hôm nay, có một vị chiến thần nhân loại từ trần!

Trong sóng chuột không chỉ riêng có thú chuột cấp thú binh, cũng có những tồn tại cấp thú tướng, còn thủ lĩnh của sóng chuột càng có trí tuệ cực cao. Một khi chúng chọn được mục tiêu sẽ không tiếc tất cả! Nghe nói vị chiến thần nhân loại đó trong quá trình giãy dụa, đã hủy diệt mấy chục tòa nhà lớn, nên đám thú chuột chết cũng phải hơn triệu con.

Đáng tiếc, hơn một triệu thú chuột, thì đối với đội quân sóng chuột trên ức vạn con (1000 tỉ – chắc vậy – BT) thì không đáng kể chút nào.

Bởi vậy…

Vị chiến thần này dù sao cũng phải chết!

– Ầm ầm…

Mây đen cuồn cuộn, cuồng phong cuộn tới, chốc chốc tiếng sấm ầm ì, theo một tiếng sấm đánh xuống, mưa to như trút nước rơi xuống.

Ở sân thượng một biệt thự liên kế trong cơ sở tiếp tế, La Phong ngồi trên hành lang.

– Đội trưởng, em không sao đâu, vận khí của em coi như không tệ. Không bị sóng chuột vây.

– Anh Trần, Ừm, em không sao đâu.

– Anh Thiết, ha ha, đã nghe tiếng em rồi mà. Em đương nhiên còn sống nhăn.

La Phong tiếp mấy cú điện thoại. Hiển nhiên đám võ giả ở cơ sở Giang Nam Thị đều biết việc phát sinh sóng chuột cấp ba. Mỗi một lần phát sinh sóng chuột hoặc “sóng kiến” đáng sợ, đều là lúc võ giả nhân loại thương vong thảm trọng. Lần này lại có chiến thần nhân loại qua đời, càng khiến cho Giang Nam Thị xôn xao.

“Một sóng chuột cấp ba mà chết nhiều người như vậy rồi.”

“Vậy sóng chuột cấp một trong truyền thuyết thì sao?”

“Còn lấn chiến tranh giữa nhân loại và quái thú trong truyền thuyết thì đáng sợ cỡ nào?”

Chiến tranh giữa quái thú và nhân loại đó chiến tranh giữa hai nền văn minh, chiến tranh giữa hai chủng tộc! Một khi chiến tranh bắt đầu, vô số thú và quái thú, thú triều, còn có các loại quái thú họ phi cầm. Có con dùng tốc độ thủ thắng, có con sức mạnh vô cùng, có con khoan đất, có con có độc, có con phi hành, có con dùng sóng âm công kích…

Long trời lở đất, trên không trung vô số quái thú phi cầm, trên mặt đất vô số quái thú, dưới đất cũng có quái thú khoan đất, trong hồ nước cũng có quái thú.

Sóng chuột, sóng kiến chỉ là một bộ phận.

Đây là chiến tranh đáng sợ nhất!

“Quái thú, mới là tử địch của nhân loại ta. Bây giờ hải dương chính là thiên hạ của đám quái thú, trên lục địa thì nhân loại hơi chiếm ưu thế. Không trung thì quái thú chiếm ưu thế! Nhân loại bị ép vào những Căn Cứ Thị, tiến hành phòng thủ phản kích!”

La Phong lúc trước luôn không ý thức được, vẫn cảm giác quái thú chính đang bị đám vũ giả đồ sát, nhưng hôm nay hắn rốt cục cũng hiểu…

Quái thú hoàn toàn có thể hủy diệt nhân loại, để nhân loại biến mất khỏi khối Địa Cầu này.

Nhân loại diệt vong, còn nói gì tới cha mẹ thân nhân, nói gì tới văn hóa đạo đức?

“Thực lực của mình còn chưa đủ, rất không đủ.” Ánh mắt La Phong nhìn vào thiên địa vô tận xa xa.

Ầm!

Chát!

Tiếng sấm ầm ầm, chốc chốc một tia chớp đánh thẳng từ trên cao xuống.

“Sét đánh…” La Phong nhìn vào tia chớp từ thiên không, trong lòng mơ hồ nghĩ tới một ý gì đó.

—– o O o —–

Đọc truyện chữ Full