Bầu trời xám xịt, La Phong như một con viên hầu linh hoạt, nhanh chóng xuyên qua vùng ngoại thành Thành Thị Số 003 đầy cement sắt thép. Thành Thị Số 003 không hổ là thành phố lớn bậc nhất năm đó. Cho dù là vùng ngoại thành cũng đầy những nhà cao tầng san sát. Các tiểu khu nối tiếp với nhau, hiệu suất sử dụng đất đai cực cao.
La Phong lúc thì chạy cực nhanh, lúc thì đột nhiên dừng lại tránh ở góc tường. Đợi hơn mười con đám quái thú tìm thức ăn đi qua, La Phong mới tiếp tục di chuyển!
Có tinh thần niệm lực thỉnh thoảng quét ra chung quanh, La Phong có thể rõ ràng phán định được phía trước, hoặc những góc phố có nguy hiểm gì hay không.
“Nhà này rồi!” Thân hình La Phong như một viên đạn pháo, nhảy thẳng vào một cửa sổ tầng ba biệt thự liên kế.
Vài chục năm không ai sống ở đây, trong phòng bám đầy bụi bặm, nhưng chỉ cần liếc mắt cũng vẫn có thể nhận ra các thiết bị gia dụng. Chỉ là có một bộ phận đã vỡ nát. La Phong nhanh chóng tới chiếc giường lật mặt trái lên xem. Mặt trái quả nhiên sạch sẽ hơn nhiều, chỉ cần sửa sang lại một chút là có thể ngủ rồi.
Buông ba lô xuống, La Phong nhanh chóng lấy ống nhòm ra, đi tới trước cửa sổ phía bắc.
Trước cửa sổ thủy tinh đầy bụi bặm, làm cho những nơi thủy tinh vốn trong suốt hòa lẫn với những vùng thủy tinh màu đen. Kéo cửa sổ thủy tinh ra non nửa, La Phong cầm ống nhòm chĩa về một nơi ở phương bắc. Vị trí của hắn là ở trong một tiểu khu ở Vạn Khoa Mộng Tưởng Thành, còn phương hướng đó rõ ràng có thể quan sát tòa Cẩm Giang Liên Tỏa tửu điếm ở phía bắc.
Liếc mắt cũng có thể thấy con đường trước tửu điếm. Với khoảng cách đại khái hai dặm, bằng vào nhãn lực của La Phong, cho dù không cần dùng ống nhòm cũng có thể thấy tình huống trên đường phố xa xa, thông qua ống nhòm có thể thấy rất rõ ràng.
“Cẩm Giang.” La Phong đứng trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn xuống.
Năm phút sau.
“Hả?” Trên mặt La Phong lộ ra vẻ vui mừng. “Thì ra là phòng đó!”
Qua ống nhòm, La Phong rõ ràng thấy ở ngoài năm dặm, ở sân thượng tầng sáu tửu điếm đang có hai người đứng, cầm ống nhòm hướng ra ngoài nhìn quanh. Hai người đó chính là Trương Trạch Hổ và tay súng có tên Lý Hiểu.
“Cơ hội từ từ sẽ tới.” La Phong buông ống nhòm, bắt đầu rồi những ngày chờ đợi.
…
Lúc này, trong tửu điếm Cẩm Giang Liên Tỏa đối diện.
Đội trưởng Hổ Nha lạnh lùng nói:
– Hổ tử, A Hiểu, hai người các ngươi nhìn cẩn thận cho ta! Nhất định phải tìm được nơi ẩn thân của tiểu đội Hỏa Chùy! Theo ta phỏng chừng, tiểu đội đám Trần Cốc phải sử dụng súng bắn tỉa, như vậy khẳng định sẽ ở những nơi khá cao! Do đó các ngươi tập trung vào những tòa nhà thật cao mà tiến hành tìm.
– Rõ, đội trưởng.
Trương Trạch Hổ và A Hiểu đứng trên sân thượng, qua ống nhòm không ngừng xem xét những nhà cao tầng ở Vạn Khoa Mộng Tưởng Thành.
– Phan Á, tin tức mà tiểu đội Hỏa Chùy của ngươi nói cho ta biết chắc không có vấn đề gì chứ?
Lão giả họ Lưu tóc hoa râm nhíu mày nói.
Đội trưởng Hổ Nha liền nói:
– Tuyệt đối không thành vấn đề. Tư liệu về sáu người này rất chuẩn xác… chỉ một thứ không hay duy nhất chính là La Phong. Hắn là người được Cực Hạn Vũ Quán sớm chiêu nhập, có thiên phú cực cao. Thực lực hẳn đã đạt tới cấp chiến tướng sơ cấp.
– Ừm.
Lão giả họ Lưu khẽ gật đầu.
– Đã thế thì, Phan Á, đợi các đội viên ngươi tìm được vị trí của tiểu đội Hỏa Chùy, cứ tìm ta.
– Vâng.
Đội trưởng Hổ Nha cười đáp.
…
Đáng tiếc, các thành viên tiểu đội Hổ Nha tìm tới tối cũng không phát hiện ra một bóng người của tiểu đội Hỏa Chùy.
Buổi sáng ngày hôm sau.
– Thiếu gia, dựa theo kế hoạch huấn luyện, mục tiêu của thiếu gia buổi sáng hôm nay là một con quái thú cấp thú tướng sơ cấp, sức mạnh kha khá, tốc độ khá là kém. Đến lúc đó ta và Tạp Long sẽ không ra tay.
Lão giả họ Lưu mỉm cười nói. Thanh niên lai ha ha cười:
– Tốt, ngươi và Tạp Long cứ nhìn bên cạnh, ta một người tới giải quyết.
Tráng hán da trắng cũng mỉm cười.
– Phan Á.
Lão giả họ Lưu quay sang phân phó.
– Hai người gác đêm của tiểu đội Hổ Nha hôm qua được nghỉ ngơi, những người khác theo chúng ta cùng đi.
– Rõ.
Đội trưởng Hổ Nha Phan Á nhếch mép cười.
Tiểu đội Hổ Nha, bây giờ có hai chiến tướng trung cấp, bốn chiến tướng sơ cấp!
– Thiết đầu, A Đông. Hôm qua hai người các ngươi gác đêm. Hôm nay ở đây nghỉ ngơi đi.
Phan Á phân phó. Việc bảo vệ vị đại thiếu gia đó là việc quan trọng nhất. Do đó có lưu cũng phải lưu lại hai người yếu nhất… còn hai người yếu nhất tiểu đội Hổ Nha, tự nhiên là hai trong số bốn gã chiến tướng sơ cấp.
Hôm nay là Thiết Đầu, A Đông, ngày mai là Hổ Tử, A Hiểu. Luân phiên như vậy.
– Hiểu rồi.
Tráng hán đầu trọc và A Đông đang lau súng cười đáp.
– Chúng ta đi.
Lão giả họ Lưu ra lệnh một tiếng.
Thanh niên lai, lão giả họ Lưu, tráng hán da trắng cùng với bốn đội viên tiểu đội Hổ Nha, tổng cộng bảy người cùng ly khai tửu điếm. Trong căn phòng trống trải chỉ còn lại có tráng hán đầu trọc, A Đông.
– Mẹ nó, có một ông bố lợi hại quả là sướng.
Tráng hán đầu trọc không kìm được thốt lên.
– Tích lũy chiến đấu kinh nghiệm với quái thú mà cũng có thể mời hai chiến tướng cao cấp làm bảo vệ, còn mời cả tiểu đội chúng ta tới bảo vệ, chậc chậc… Năm đó lúc ta ra ngoài lăn lộn, đều là đầu đeo ở lưng quần mà liều mạng.
A Đông cười khẩy một tiếng:
– Chúng ta sao so được với người ta? Không nghe à… tên gì gì Lưu tiền bối đó, đúng là một bộ khẩu khí quản gia, còn nói – “mục tiêu của thiếu gia buổi sáng hôm nay là một con quái thú cấp thú tướng sơ cấp, sức mạnh kha khá, tốc độ khá là kém”. Mẹ nó, đến cả huấn luyện cũng có kế hoạch thứ tự trước sau! Trước hết đấu với một loại quái thú, sau đó một loại quái thú khác nữa!
Trong khu hoang dã nguy cơ khắp nơi.
Võ giả nào có quyền lựa chọn!
Chạm mặt một con quái thú lợi hại, chẳng lẽ lập tức hô to “ta không đấu với ngươi” à? Ngươi không đấu, quái thú ngược lại vẫn đuổi gϊếŧ ngươi, buộc ngươi phải động thủ.
– Người ta là đại thiếu gia. Gặp phải quái thú lợi hại, cái tên Lưu tiền bối đó sẽ ra tay giải quyết. Đến khi gặp một con cấp thú tướng sơ cấp, hắn sẽ để thiếu gia nhà hắn luyện tập.
Tráng hán đầu trọc lắc đầu cười chế giễu.
—– o O o —–
Sáng sớm vừa dậy, La Phong vốn luôn rình rập chẳng mấy chốc đã phát hiện ra bảy đội viên tiểu đội Lôi Đình ra khỏi tửu điếm.
“Bảy người? Không phải tổng cộng chín người sao?”
La Phong sực nhớ. “Còn lại hai người, hẳn là còn trong tửu điếm!”
La Phong hiểu rõ thực lực mình.
Mình mà đối phó với chiến tướng trung cấp thì tuyệt đối có thể quét ngang. Nhưng nếu đối phó với võ giả chiến tướng cao cấp thì cũng khó nói. Nếu mình tập kích, có lẽ có thể trong nháy mắt gϊếŧ chết đối thủ. Nhưng nếu tập kích mà thất bại thì khá là phiền toái. Dù sao đánh nhau chính diện, chiến tướng cao cấp có thể trong nháy mắt tránh né cả những viên đạn súng bắn tỉa cơ mà.
Tốc độ phản ứng thần kinh của chiến tướng cao cấp mạnh hơn mình nhiều.
“Trong số chín người tiểu đội Lôi Đình, tráng hán da trắng và lão giả họ Lưu, mười phần thì chín là võ giả cấp chiến tướng cao cấp. Nếu không lúc trước, họ không dám kiêu ngạo như vậy, muốn đoạt cả xác con Hắc Tuyến Xà Hai Đầu.”
“Nếu một mình mình mà đối phó với chín người bọn họ, nếu chỉ dựa vào vận khí thì cũng có lẽ sẽ có thể thành công. Nhưng… nếu đối phương chỉ cần có một người mà trước khi chết đưa tin tức mình là hung thủ thông qua đồng hồ truyền tin, thì mình sẽ gặp phiền toái rất lớn.” La Phong hiểu rõ. Từ thái độ của lão giả họ Lưu và tráng hán da trắng đối với tên thanh niên lai, cùng với một tiếng “thiếu gia” mà hiểu rõ vấn đề.
Thanh niên lai đó có bối cảnh rất đáng sợ!
Dù sao có thể an bài hai chiến tướng cao cấp làm bảo vệ, chứng tỏ rằng đại nhân vật sau lưng thanh niên lai đó ít nhất cũng là chiến thần! Có lẽ, còn có quyền thế địa vị cao hơn cả chiến thần!
“Bây giờ, trong tửu điếm chỉ có hai người, có nên gϊếŧ hay không?”
La Phong hơi do dự, rồi bác bỏ.
“Không thể gϊếŧ, nếu gϊếŧ hai người đó. Bảy người còn sống khẳng định sẽ cảnh giác. Nếu ta còn muốn gϊếŧ đội trưởng Hổ Nha, Trương Trạch Hổ thì rất phiền toái.”
Nhịn!
“Ta không tin không đợi được cơ hội!”
…
Thời gian trôi qua từng ngày, tiểu đội Lôi Đình không phát hiện ra tung tích tiểu đội Hỏa Chùy, còn La Phong cũng không tìm được cơ hội ra tay tốt nhất! Tiểu đội Lôi Đình mỗi lần ly khai tửu điếm, đều để hai người gác đêm nghỉ ngơi ở tửu điếm. Ngày đầu là Thiết Đầu, A Đông, ngày hôm sau là Hổ Tử, A Hiểu.
Luân phiên như vậy…
La Phong kiên nhẫn đợi suốt chín ngày!
“Mẹ nó!”
“Thật có quy luật!” La Phong tỏ vẻ khổ sở. “Tiểu đội Lôi Đình này căn bản là đội bảo mẫu của tên thiếu gia kia!”
La Phong mấy ngày nay không chỉ dán mắt vào tửu điếm, cũng âm thầm quan sát quá trình săn gϊếŧ của bảy người này. Việc quan sát này cũng có thể thấy được cơ hội khi tiểu đội Hổ Nha tách ra khỏi lão giả họ Lưu.
Nhưng, không tìm được một chút cơ hội nào!
Tiểu đội Lôi Đình luôn bảo vệ cho thanh niên lai, căn bản không ly khai quá xa, làm La Phong không có một chút cơ hội nào.
Ngày thứ mười!
“Tiếp tục đợi như vậy, e rằng tới khi chúng trở về Căn Cứ Thị mà mình cũng không có cơ hội. Không thể đợi nữa!” La Phong một nghiến răng, mắt lóe lên hàn quang. “Hôm nay chính là ngày thứ mười, hẳn là tên Trương Trạch Hổ và tay súng Lý Hiểu lưu thủ ở tửu điếm… Trương Trạch Hổ, hừ, hôm nay ta sẽ tiêu diệt hai người các ngươi!”
…
Trong tửu điếm Cẩm Giang Liên Tỏa.
– Hổ Tử, A Hiểu, hai người các ngươi đêm qua không ngủ, nghỉ ngơi nhiều đi.
Đội trưởng Hổ Nha mỉm cười nói.
– Rõ, đội trưởng.
Trương Trạch Hổ và Lý Hiểu đều cười đáp.
– Đi thôi.
Lão giả họ Lưu ra lệnh một tiếng.
Bọn người đội trưởng Hổ Nha đi theo lão giả họ Lưu, tổng cộng bảy người ly khai tửu điếm. Còn La Phong đang quan sát xa xa, thấy bảy người cùng rời tửu điếm, lập tức rời khỏi nơi trú ẩn của mình, đi theo một con đường khác tiếp cận tửu điếm.
—– o O o —–