Trong tửu điếm mùi máu tràn ngập, làm đội trưởng Hổ Nha Phan Á cảm thấy lo lắng:
– Đám Hổ tử đã chết, cũng có thể là do quái thú gϊếŧ chết. Nhưng khả năng lớn nhất là có vũ giả nhúng tay vào gây tội ác! Còn vũ giả bình thường làm sao lại dám đắc tội với thiếu gia. Khẳng định người nào đó có cừu oán với tiểu đội Hổ Nha ta!
Hắn hiểu rõ thân phận của vị thiếu gia này. Mặc dù là con lai, nhưng cha của thiếu gia lại là người Hoa Hạ.
Bất luận thực lực của bản thân cha hắn, hay bối cảnh nhà hắn… Nhất định chẳng có mấy ai dám trêu vào vị thiếu gia Lý Uy này.
– Không cần.
Lão giả họ Lưu phất tay nói.
– Có ta và Tạp Long ở đây, việc an toàn của thiếu gia tuyệt không có vấn đề gì.
Đại hán da trắng cũng liếc mắt nhìn mấy người tiểu đội Hổ Nha, lạnh lùng cười.
– Lý thiếu gia.
Phan Á không kìm được nhìn về phía thanh niên lai.
– Kế hoạch huấn luyện của ta còn chưa chấm dứt.
Thanh niên lai nhíu mày nói.
Lưu tiền bối khẽ nhíu mày:
– Là một vũ giả, vốn là đi bên bờ sinh tử, chỉ vì một việc không xác định rõ ràng, sao có thể mà sợ trước sợ sau như vậy, sau này còn có thành tựu gì nữa chứ?
Bọn bốn người Phan Á không nói gì nữa.
– Không phải chuyện lớn, bốn người các ngươi cứ đi theo chúng ta. Như vậy có được không?
Lưu tiền bối vừa nói ra như vậy, bọn bốn người Phan Á của tiểu đội Hổ Nha đều đưa mắt trao đổi với nhau một phen, rồi đều bỏ qua ý nghĩ về Căn Cứ Thị. Trong lòng chúng cũng hiểu rõ ràng… Đi theo hai chiến tướng cao cấp quả thật rất an toàn.
– Lưu tiền bối nói đúng, chần chần chừ chừ, còn gì là vũ giả nữa? Nếu quả thật có người dám ám toán chúng ta, một khi phát hiện, gϊếŧ thẳng luôn.
Trong mắt Phan Á lóe ra ánh hàn quang.
– Chúng tôi nghe theo lời Lưu tiền bối.
Trung niên chột mắt cười nói.
Mấy người Tiểu đội Hổ Nha đều tỏ vẻ nghe theo Lưu tiền bối cả.
– Nơi này đầy mùi máu, chúng ta đổi một chỗ khác thôi.
Lưu tiền bối lên tiếng.
Lúc này, bảy người tiểu đội Lôi Đình cùng ly khai tửu điếm Cẩm Giang Liên Tỏa.
—– o O o —–
La Phong trở về nơi mình tiềm phục lúc trước, sử dụng ống nhòm lặng lẽ quan sát.
“Quả nhiên đã ly khai tửu điếm Cẩm Giang Liên Tỏa rồi.” Trong phạm vi tầm mắt La Phong, bảy người tiểu đội Lôi Đình ly khai tửu điếm, hành tẩu dọc theo con đường một hồi lâu, rồi biến mất khỏi phạm vi tầm mắt La Phong.
“Mẹ kiếp, biệt thự này khá thấp, phạm vi quan khán nhỏ quá.”
La Phong nhanh chóng đeo ba lô, cầm thuẫn bài, chiến đao, như một con beo bắn thẳng ra khỏi căn biệt thự, lướt đi rất nhanh, xông thẳng đến một chung cư cao tầng đối diện. Tòa nhà chung cư này có mười tám tầng. Thuẫn bài, chiến đao trên người La Phong đều được lực nâng của tinh thần niệm lực, làm tốc độ La Phong cực kỳ kinh người.
Một ảo ảnh không ngừng chớp lên trên thang lầu.
Vèo! Vèo! Vèo!
Vài giây sau, hắn đã từ lầu một lên đến lầu mười tám! Trong một căn phòng ở lầu mười tám, La Phong đứng trước cửa sổ phương bắc cầm ống nhòm quan sát phía dưới. Ở đây rất cao, nhìn xuống dưới càng rõ ràng hơn. Chẳng mấy chốc đã thấy bảy người tiểu đội Lôi Đình đang tiến bước ở ven đường. Bảy người này từ từ di chuyển hồi lâu, cuối cùng tiến vào một cao ốc dân cư đổ nát cao sáu tầng.
“Không biết những thứ do ta bố trí, có tác dụng gì không nữa.” La Phong nheo mắt.” Có thể có tác dụng hay không thì phải chờ theo mệnh trời rồi.”
“Tiếp tục chờ cơ hội!”
La Phong lại tiếp tục bắt đầu những ngày theo dõi.
Làm một vũ giả, đầu tiên là phải đủ kiên nhẫn, nghị lực! Không có kiên nhẫn, nghị lực, sao có thể có được thực lực kinh người như vậy chứ? Việc La Phong một mình một người lặng lẽ theo dõi cũng hoàn toàn ở trong phạm vi chịu đựng được.
Buổi chiều ngày thứ nhất, tiểu đội Lôi Đình lại ra ngoài săn bắn một chuyến, lần này bảy người cùng xuất phát.
Ngày hôm sau, buổi sáng lẫn buổi chiều tiểu đội Lôi Đình đều đi ra ngoài cho tên thiếu gia con lai huấn luyện, cũng là bảy người cùng xuất phát, La Phong không có cơ hội gì.
Ngày thứ ba, vẫn là buổi sáng, buổi chiều ra ngoài, vẫn là bảy người cùng xuất phát.
“Xem ra tiểu đội Hổ Nha thật sự có hoài nghi rồi.” La Phong ngồi trong căn phòng ngủ đã hơi sạch sẽ hơn một chút, lặng lẽ nhìn qua cửa sổ ra ngoài. Lúc này đã tối mịt, trời đầy sao, tinh quang xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng. Trong không khí mờ ảo có mùi máu rất nhạt.
“Làm sao bây giờ?” La Phong nhíu mày.
Xem ra cứ tiếp tục duy trì như vậy, kế hoạch huấn luyện của tên thiếu gia con lai sẽ đến lúc chấm dứt, khi đó hắn có thể về Căn Cứ Thị.
– Bzzz…
La Phong cảm giác đồng hồ thông tin trên cổ tay khẽ rung động, cúi đầu nhìn xuống thì thấy là số điện thoại của đệ đệ.
– Gọi lại.
La Phong phát ra mệnh lệnh điều khiển bằng âm thanh.
– Reng… reng… reng… alô, anh à!
Trong đồng hồ truyền đến thanh âm của đệ đệ La Hoa.
– La Hoa, sao lại nhớ tới ta mà gọi điện thoại thế?
La Phong tươi cười, trong lòng rất vui. Một mình một người theo dõi nhằm gϊếŧ người ở khu hoang dã, quả là những ngày rất cô tịch… Có thể tâm sự với thân nhân trong nhà, hắn cảm thấy trái tim mình trở nên ấm áp.
– Nhớ anh thì gọi.
La Hoa nói có vẻ rất nhẹ nhàng.
– Anh, gần đây em kinh doanh cổ phiếu lời to lắm, to lắm, quá sướng.
– Hả? Sao mà lãi thế?
La Phong cười hỏi.
La Hoa nói đầy kích động hưng phấn:
– Em luôn chỉ mua bán tám loại cổ phiếu. Trong đó có sáu loại thuộc về blue chip. Hai cái kia là loại đầu cơ. Bản thân những cổ phần này có chất lượng rất tốt, hàng năm chia lãi cũng rất cao. Trong số sáu cổ phiếu blue chip này có một cổ phiếu chợt bắt đầu rơi thảm! Em sợ quá, còn tưởng rằng công ty này có vấn đề gì đó nữa chứ. Sau khi cẩn thận tra xét một chút, em không phát hiện ra công ty này có chuyện gì! Mẹ kiếp, nếu đó là trong phần đầu cơ lướt sóng, rớt giá như vậy thì em cắt lỗ ngay.
– Nhưng đây là blue chip, nên em rất tự tin, quyết định giữ lâu dài. Em lại không phát hiện ra công ty này có chuyện gì? Sợ cái gì?
– Nó rớt, em mua!
– Suốt thời gian đó em bỏ ra rất nhiều tiền. Mẹ nó, giá rớt đại khái hơn mười ngày, rớt giá gần 50%, em bỏ thêm cơ hồ tới tám phần vốn của mình vào nó. Không ngờ mười mấy ngày nay nó bắt đầu lên nhanh. Ngắn ngủn không đến hai mươi ngày, chẳng những lên bằng với giá gốc, còn hơi vượt qua nữa! Mẹ kiếp, chỉ cú này không vốn đã tăng gấp đôi. Ha ha, quá sướng.
La Phong từ giọng nói trong đồng hồ cũng có thể cảm giác được sự hưng phấn của đệ đệ.
– Lợi hại như vậy à? Còn mạnh hơn cả anh ngươi nữa.
La Phong cười tán dương một tiếng.
– Vốn ngươi bây giờ không phải tới trên một ức rồi sao?
Mình lần trước cho đệ đệ năm ngàn vạn, cộng lại thì tiền vốn của đệ đệ hẳn là trên tám ngàn vạn rồi.
– Ừm, bây giờ tổng số vốn mà em mua bán phải tới một ức bảy ngàn vạn rồi.
La Hoa cười hắc hắc.
– Anh, chủ yếu cũng là nhờ anh cho em một khoản tiền rất lớn. Nếu không phải có nhiều vốn, sao em có thể lãi được nhiều như vậy?
Cũng là lãi gấp nhiều lần.
Nhưng nếu tiền vốn chỉ có một vạn đồng, thì chỉ biến thành hai vạn đồng mà thôi.
Tiền vốn cả ngàn vạn, sẽ biến thành một ức bảy tám ngàn vạn rồi. Đây cũng là điều mà ai ai cũng đều cảm thán: một trăm vạn đầu rất khó kiếm, một trăm vạn thứ hai lại kiếm được rất dễ dàng.
– Cũng là nhờ ngươi lợi hại. Anh ngươi gϊếŧ chóc hai tháng trời ở khu hoang dã, kiếm không đến một ức mà thôi.
La Phong nói, trong lòng nhưng lại vô cùng cảm thán… Chẳng trách đám tài chính này kiếm tiền nhiều thế. Với tốc độ tiền sinh ra tiền, mà tiền vốn càng lớn, tốc độ kiếm tiền càng ghê gớm! Đương nhiên phần lỗ cũng sẽ rất lớn.
– Nhưng, anh ơi, loại cơ hội này cũng không phải thường xuyên gặp đâu.
Đệ đệ cười nói.
Đệ đệ kinh doanh cổ phiếu cũng đã nhiều năm. Thời cơ mà trong chỉ một thời gian ngắn ngủn như vậy đã lời một khoản lớn thế đích xác rất ít.
– Ừm.
La Phong nghĩ gì đó, lập tức mở đồng hồ thông tin, tiến hành thao tác song song, rồi tiến vào tài khoản ngân hàng, chuyển khoản một ức tám ngàn vạn tới tài khoản của đệ đệ.
– A!
La Hoa kinh hô.
– Anh, tài khoản em có thêm một khoản rất nhiều…
– Anh ngươi gần đây có kiếm được một khoản, ta cho ngươi kinh doanh cổ phiếu đó. Ngươi cứ việc cố gắng mà mua bán đi. Nếu có một ngày, ngươi có thể kinh doanh cổ phiếu với số vốn đạt tới một trăm năm mươi ức, anh ngươi cho ngươi một sự kinh hỷ!
La Phong cười nói. La Phong vẫn luôn chưa nói cho đệ đệ biết gì về “Sinh Mạng Thủy”.
Dù sao thứ đó giá cũng rất cao. Nhưng dựa theo kế hoạch La Phong, mình thì kiếm tiền, đệ đệ kinh doanh cổ phiếu cũng kiếm ra tiền…
Tiền của mình, lại bỏ ra một phần cho đệ đệ kinh doanh cổ phiếu, như vậy tiền không ngừng sinh tiền, có lẽ đạt tới ba trăm ức tuyệt nhiên không phải là chuyện không thể làm được!
– Một trăm năm mươi ức hả?
La Hoa kinh hô.
– Yên tâm, ta cũng sẽ cho ngươi mượn không ít tiền vốn.
La Phong cười nói. Đến lúc đó với tiền trong tay đệ đệ, cộng thêm tiền của mình, phỏng chừng cũng có tới ba trăm ức.
Có tiền, còn phải tìm mọi cách mua cho được “Sinh Mạng Thủy”, để đệ đệ có thể đứng lên!
– Tốt, anh, em nhất định sẽ cố gắng.
La Hoa hăng hái.
– Ừm.
La Phong cười đáp.
– Tốt lắm, ngươi cũng ngủ sớm đi.
– Ừm, anh cũng phải cẩn thận.
Hai anh em chẳng mấy chốc đã cúp điện thoại.
…
Ở trong nhà La Phong ở tiểu khu Minh Nguyệt, trong phòng lầu một, đệ đệ La Hoa ngồi trên ghế lăn hưng phấn đóng điện thoại di động, rồi lập tức hắn lại mở mạng vi tính chat với bạn.
– Hoa tử, xem hình dáng ngươi có vẻ rất vui hả.
Thiếu nữ trên webcam cười nói.
– Hắc hắc, đương nhiên là vui chứ.
La Hoa vẻ mặt hưng phấn nói với thiếu nữ trên webcam. Thiếu nữ hơi có vẻ mũm mĩm trẻ con, tóc ngắn ngang tai, cô gái có vẻ rất thanh tú dễ thương. Đây là bạn gái của La Hoa 'tiểu Nam'.
…
Tiểu Nam học đại học nhưng vì vốn là dân địa phương, do đó cho dù vào đại học thì cô cũng ngủ ở nhà.
Tiểu Nam đang trong phòng ngủ mình, dùng máy vi tính chat với La Hoa.
Ở ngoài phòng ngủ, trong phòng khách.
Một cặp vợ chồng trung niên đang ngồi trên sofa trong phòng khách. Mặc dù nhìn TV, nhưng cả hai người rõ ràng không để ý gì tới TV cả.
– Làm sao bây giờ?
Người nữ trung niên nói vẻ hơi lo.
– Ông cũng không phải không biết tính tình tiểu Nam, nếu chúng ta ép chúng bỏ nhau, tiểu Nam khẳng định sẽ hận chúng ta đó.
– Hận thì hận, chúng ta cũng muốn tốt cho nó thôi!
Nam trung niên không kìm được cả giận nói.
– Nó từ bé chẳng hề biết chịu khổ, còn tưởng rằng vẫn còn sống thời nhi đồng à? Mặc dù chúng ta cũng không phải nhà đại phú, nhưng cũng sống khá tốt. Khuê nữ của chúng ta tướng mạo nhân phẩm đều không tệ. Tại sao phải theo một tên tàn phế? Ca ca của tên tàn phế là vũ giả hả? Là vũ giả thì đã sao? Cũng đâu phải là ca ca hắn yêu con nhà chúng ta chứ.
—– o O o —–