Khi La Phong xuất phát hướng về phía hang ổ quái thú, ở cơ sở Giang Nam Thị xa xôi cách đó gần ngàn dặm vẫn hoàn toàn là một nơi an nhàn hòa bình của nhân loại.
Dương Châu thành, tiểu khu Minh Nguyệt.
Đêm qua một trận tuyết lớn đã làm cả tiểu khu đầy tuyết. Mấy đứa trẻ vui vẻ đắp người tuyết, ném tuyết. Một vài cụ già cũng thong dong đi bách bộ trong tiểu khu. Con đường ngoài tiểu khu liên tiếp thấy những chiếc xe việt dã rất nam tính, những chiếc xe thể thao đường nét cầu kỳ, thậm chí còn thỉnh thoảng còn có thể thấy giữa không trung bay qua những xe có công năng phi hành rất sang trọng.
Trần Cốc và thê tử ngồi trên ghế đá được lau chùi sạch sẽ, nhìn hài tử mình đắp người tuyết gần đó.
– Ở Căn Cứ Thị quả là tốt.
Trần Cốc không kìm được cảm thán một tiếng.
– Căn Cứ Thị đương nhiên tốt rồi. Khu hoang dã dù sao cũng đầy quái thú, chỉ có đám vũ giả mới có thể lang bạt ở đó. Ta nói này, lão Trần, khi nào thì ngươi chuẩn bị rời khỏi tiểu đội vũ giả các ngươi thế?
Thê tử Trần Cốc ngồi cạnh hỏi vẻ xót xa:
– Ngươi cũng đánh bao nhiêu năm rồi, cũng nên nghỉ ngơi hưởng phúc chứ.
Trần Cốc nhìn thê tử mình, lại nhìn nhi tử xa xa:
– Lão bà, ta không thể không nghĩ tới việc nghỉ hưu! Tiểu đội Hỏa Chùy chúng ta bây giờ thực lực tăng lên cấp kỳ. Ta cũng muốn theo các huynh đệ cũ đánh thêm một thời gian nữa đi. Đợi nửa năm một năm gì nữa thì e rằng thực lực ta cũng theo không kịp tiểu đội nữa rồi. Đến lúc đó tiểu đội phỏng chừng cũng sẽ một lần nữa phải thu nạp đội viên mới, đến lúc đó ta sẽ giải ngũ!
Trần Cốc hiểu rõ…
Đội viên của Tiểu đội Hỏa Chùy, ngoại trừ La Phong ra, mấy người khác cũng đều lớn tuổi rồi. Hơn nữa thực lực La Phong tiến bộ kinh người… nửa năm một năm sau, Trần Cốc, Ngụy Thanh, Ngụy Thiết theo không kịp tốc độ tiến bộ đó là phải rời khỏi đội là việc rất bình thường.
– Nghe ba mẹ La Phong nói, La Phong còn chưa trở về. Vẫn ở khu hoang dã à?
Trần Cốc thê tử hỏi.
– Ừm, đúng.
Trần Cốc gật gật đầu.
– Quá liều mạng.
Thê tử Trần Cốc không kìm được cảm thán.
– Cũng nên nghỉ ngơi một chút chứ. Hơn nữa ở Căn Cứ Thị cũng hòa bình an tĩnh hơn chứ? Thoải mái hơn chứ?
Căn Cứ Thị rất thoải mái, không có quái thú uy hϊếp, còn có cả những phương tiện khoa học kỹ thuật mang đến đủ loại tiện nghi cho nhân loại.
Còn ở khu hoang dã thì nguy cơ tứ phía.
– Ngươi biết gì. Nếu mỗi người đều ham hưởng lạc, nhân loại dựa vào cái gì mà đấu với quái thú?
Trần Cốc không kìm được quát:
– Chính là vì có sự cố gắng của vô số nhà khoa học suốt ngày đêm, quan trọng nhất là những vũ giả cấp chiến thần, thậm chí những người vô địch vượt qua cả chiến thần, nên mới giúp cho toàn nhân loại có thể an cư tại Căn Cứ Thị!
Căn Cứ Thị và khu hoang dã, cơ hồ là hai thế giới.
Một bên là thế giới hòa bình. Thoải mái.
Một là thế giới nguy cơ huyết tinh tứ phía. Khu hoang dã, chỉ có đám “vũ giả”, những nhân vật tinh anh trong nhân loại xã hội mới có thể tung hoành.
– Được rồi, lão bà. Lát nữa khi ba mẹ La Phong hỏi ngươi, ngươi nói là… La Phong chẳng mấy chốc nữa sẽ trở lại.
Trần Cốc nhắc nhở một tiếng.
– Ta biết rồi.
Thê tử Trần Cốc gật gật đầu.
—– o O o —–
Không khí ở khu hoang dã hoàn toàn khác hẳn Căn Cứ Thị, hơn nữa Thành Thị số 003, nơi quái thú tụ tập cơ hồ nhiều nhất trên cả đại lục Âu Á, ở vùng ngoại thành bên bờ bắc, đang phát sinh một trận chiến đỉnh cao. Hai vị chiến thần và ba con quái thú lãnh chúa đang chiến đấu với nhau!
“Ta phải chạy nhanh hơn! “
“Nếu không, để mấy con lãnh chúa quái thú thắng trận trở về hang ổ, ta căn bản không có chút cơ hội nào cả. Còn nếu chiến thần nhân loại mà thắng, họ sẽ tới hang ổ quái thú, ta cũng không có cơ hội gì nữa.” Thân hình La Phong nhanh chóng di chuyển lơ lửng. “Cơ hội duy nhất của ta là một thời gian rất ngắn, thừa dịp chúng còn ở bên ngoài chiến đấu.”
La Phong được cha mẹ thân nhân, hảo hữu ở Căn Cứ Thị lo lắng, lúc này đang toàn lực xuyên qua đám quái thú dày đặc trong thành thị như một con thoi.
La Phong chẳng mấy chốc đã xâm nhập vào khu tràn ngập sương khói.
“Hả?” Vù một tiếng, La Phong lao lên tầng thứ năm chung cư sáu tầng. Nhìn ra ngoài cửa sổ nơi khu vực bao phủ đầy sương khói. Đường phố phía trước dày đặc đủ loại quái thú, thậm chí còn một vài cửa hàng, một vài chung cư, trường học ven đường vân vân, cũng đều có vô số quái thú
Lấy siêu thị làm trung tâm, chung quanh vùng tràn ngập sương khói rải rác đầy quái thú!
“Bây giờ phải làm sao?” La Phong cau mày. “Mật độ quái thú quá dày, ta căn bản không có biện pháp vô thanh vô tức đi vào.”
Phải biết rằng, ngay cả hai đại chiến thần cường giả Vương Thông, Lý Hám, đối mặt với khu sương khói đâu đâu cũng có quái thú này, cũng căn bản không thể lẻn vào, chỉ có thể xông bừa vào!
“Chiến thần có thể xông vào, nhưng nếu ta xông vào thì cũng như chịu chết.”
“Xem ra, chỉ có một biện pháp!” La Phong lắc đầu cười. La Phong có ưu thế rất lớn so với chiến thần, chính là… hắn có thể bay!
Rắc! Rắc!
La Phong ấn hai nút. Thuẫn bài sáu cạnh đang vác trên người lập tức rơi xuống, lập tức dưới sự khống chế của tinh thần niệm lực, lơ lửng trước người La Phong.
“Chậc chậc, phi hành xông vào hang ổ quái thú, quả là kí©ɧ ŧɧí©ɧ.” La Phong nhảy lên thuẫn bài sáu cạnh. Còn chiếc thuẫn bài sáu cạnh thì cứ lơ lửng như vậy, cách nền gạch đại khái nửa thước.
“Đi! “
Vèo!
Thuẫn bài sáu cạnh với tốc độ kinh người trong nháy mắt từ cửa sổ vọt ra ngoài. Phải biết rằng La Phong khống chế tốc độ phi đao có thể làm cho tốc độ phi đao trong nháy mắt vượt qua viên đạn súng bắn tỉa! Thuẫn bài sáu cạnh có phụ trọng của thân thể La Phong, sức nặng lớn, nhưng với tinh thần niệm lực mạnh mẽ của La Phong, vẫn có thể làm tốc độ phi hành thuẫn bài sáu cạnh gần như tốc độ âm thanh.
Nhưng…
“Không thể phi hành quá nhanh, nếu không tiếng không khí chấn động quá lớn, dễ dàng bị đám quái thú phát hiện.” La Phong đứng trên thuẫn bài, phi hành giữa không trung, cách mặt đất năm mươi thước.
Vì sương khói tràn ngập, bất luận là nhân loại hay quái thú, tầm nhìn đều nhỏ đi nhiều, nên ngược lại giúp cho La Phong không bị phát hiện!
“Sương khói cũng giúp ta nhỉ.”
Cứ như vậy…
Quái thú mặc dù đi lại trên đất, cửa hàng, chung cư, văn phòng dày đặc, nhưng bầy quái thú mà Thiết Giáp Long khống chế chủ yếu là thú thôi, căn bản không có phi cầm, nên không bay được… Hơn nữa phạm vi nhìn cũng nhỏ, làm đám quái thú đó căn bản không phát hiện được La Phong.
“Siêu thị Gia Nhạc Phúc!”
La Phong bay giữa không trung thấp thoáng thấy kiến trúc thấp tè chiếm diện tích khổng lồ kia. Cả siêu thị Gia Nhạc Phúc tổng cộng có năm tầng, dựa theo thiết kế trước kia thì lầu một và lầu hai là siêu thị. Còn lầu ba, lầu bốn, lầu năm chủ yếu là một vài cửa hàng bách hóa, điện gia dụng cỡ lớn vân vân. Đương nhiên vài chục năm trước, những hàng hóa đã bị đám quái thú phá tan nát rồi.
Nhưng kiến trúc năm lầu vẫn tương tự như năm đó.
“Hả? “
La Phong lấy ống nhòm ra từ ba lô cẩn thận quan sát. Mặc dù sương khói dày, nhưng sử dụng ống nhòm rõ ràng vẫn có hiệu quả hơn so với dùng mắt thường. Xuyên qua cánh cửa sổ vỡ, có thể thấy lầu ba, lầu bốn, lầu năm siêu thị Gia Nhạc Phúc loáng thoáng có bóng quái thú.
Lầu một, lầu hai thì vô cùng quỷ dị, chẳng có một con quái thú nào.
Còn bao quanh vùng ngoài siêu thị đều tụ tập vô số quái thú
“Lãnh chúa quái thú trí tuệ rất cao, tương đương với nhân loại!” La Phong suy nghĩ: “Nếu ta là thủ lĩnh, đương nhiên hy vọng nơi sống của ta yên tĩnh, nên cấm thủ hạ tới quấy rối. Do đó lầu một lầu hai, rất có thể là chỗ ở của thủ lĩnh “Thiết Giáp Long“!”
“Về phần lầu ba, lầu bốn, lầu năm, hẳn là những thủ hạ tinh anh của nó mới có tư cách sống. Phỏng chừng là cấp thú tướng.”
La Phong ở gần siêu thị năm tầng, cẩn thận quan sát, thậm chí còn bay vòng quanh cả tầng năm siêu thị, từ các hướng cẩn thận quan sát hang ổ quái thú. Không nắm chắc mười phần… La Phong căn bản không dám tùy tiện xông bừa vào hang ổ quái thú.
“Này”
La Phong đứng giữa không trung, cầm ống nhòm cẩn thận quan sát phía dưới. Ống nhòm này là loại phân phối riêng cho vũ giả sử dụng, giá rất đắt, nhưng hiệu quả cũng cực cao. La Phong có thể mơ hồ thấy rõ những con quái thú đang đứng ở cửa chính siêu thị… đám quái thú có hình thể thật lớn, lông bóng mượt, lân giáp vô cùng tinh xảo.
“Thú tướng trung cấp, cũng là thú tướng trung cấp, thú tướng cao cấp, thú tướng trung cấp, thú tướng cao cấp… thú tướng trung cấp… thú tướng cao cấp…” La Phong không ngừng phân biệt.
Chỉ mới phân biệt được năm mươi hai con, gần như còn lại một nửa cấp thú tướng thì La Phong không tiếp tục đếm nữa.
“Trong năm mươi hai con quái thú, có ba mươi hai con cấp thú tướng trung cấp, phải tới hai mươi con thú tướng cao cấp! Chẳng có một con cấp thú tướng sơ cấp nào.”
“Đám quái thú giữ hang ổ này, khoảng chừng có gần cả trăm con cấp thú tướng. Phỏng chừng phải tới sáu bảy mươi con cấp thú tướng trung cấp, và ba bốn mươi con thú tướng cao cấp.” La Phong phán đoán ước lượng một con số đại khái, không khỏi giật bắn người.
Trời ạ!
Hang ổ quái thú, ngoại trừ chung quanh dày đặc quái thú, lại còn có cả một “tiểu đội quái thú thú tướng” như vậy à! Phải tới ba bốn mươi con thú tướng cấp cao!
Nếu là chiến thần sơ cấp, e rằng cũng không đánh mà chạy! Đánh cơ hồ hẳn phải chết!
Chiến thần trung cấp, có lẽ có thể đấu một trận.
Chiến thần cao cấp, phỏng chừng mới có thể xông qua trở ngại của tiểu đội thú tướng này.
“Làm sao bây giờ? Lầu ba lầu bốn lầu năm, đều có quái thú cả! Còn xung quanh cả siêu thị, cũng có rải rác vô số quái thú, riêng ở chung quanh cánh cổng còn có một tiểu đội thú tướng canh gác… làm sao ta có thể đi vào đây? Làm sao ta có thể không làm kinh động chúng mà vẫn có thể lấy quả trứng rồng của Thiết Giáp Long?” La Phong đứng giữa không trung trong khu sương khói, chân đạp thuẫn bài sáu cạnh, cầm ống nhòm, trong lòng cấp tốc đưa ra các loại phương án.
—– o O o —–