TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thôn Phệ Tinh Không
Chương 90: Máu Bắn Năm Bước

Trên đường cao tốc, thường xuyên có thể thấy một vài bộ xương và đủ các loại xác xe hỏng.

Lúc này trời đã tối rồi.

Hôm nay trời không trăng, ánh sao lấp lánh, tinh quang yếu ớt miễn cưỡng có giúp người ta phân rõ hai bên đường cao tốc. Thi thoảng, trên đường cao tốc có một chiếc xe buýt lật nghiêng ven đường. Bốn người tiểu đội Lôi Đình đều đang ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào xe buýt.

– Lần này kế hoạch huấn luyện của thiếu gia không hoàn thành. Nhưng, thực lực thiếu gia đích xác đã được đề cao không ít.

Lão già họ Lưu cười nói.

– Cũng tàm tạm, nhưng so với yêu cầu của cha ta thì còn kém không ít.

Thanh niên lai Lý Uy lắc đầu nói.

– Thiếu gia, với tuổi ngươi, thực lực ngươi bây giờ cũng xem là rất lợi hại rồi.

Lão già họ Lưu nói. Tạp Long và Phan Á cũng gật đầu lia lịa.

Lý Uy lắc đầu:

– Không đủ, còn kém nhiều! Ở cơ sở Giang Nam Thị cũng có vài người mới hai mươi mấy tuổi đã tới chiến tướng trung cấp rồi. Ba mẹ ta đều là chiến thần cường giả, nhi tử của họ sao có thể kém được chứ? Ờ, thôi… Phan Á, lúc trước ngươi nói La Phong của tiểu đội Hỏa Chùy, tết này mới được 19 tuổi, thế mà đã là chiến tướng sơ cấp rồi! Ta, đường đường là con của hai đại chiến thần, chẳng lẽ kém một tên nhà quê à?

– Đúng, đúng.

Lão già họ Lưu đáp.

– Thiếu gia, ngươi là mạnh nhất.

Tráng hán da trắng Tạp Long cũng phụ họa.

Lý Uy mỉm cười.

Đội trưởng Hổ Nha Phan Á, cảm thán nói:

– Thiếu gia nói như vậy cũng đúng, tên La Phong chó má làm sao so được với thiếu gia! Nhưng La Phong lại là cây gai của ta. Tiểu đội Hỏa Chùy và tiểu đội Hổ Nha của ta không chết không dừng tay. Còn tiểu đội Hổ Nha của ta còn lại có mình ta. Tiểu đội Hỏa Chùy nhất định sẽ đối phó ta! Những người khác thì không tới nỗi, nhưng tên La Phong lại có tốc độ tiến bộ quá kinh người!

– Mới thành vũ giả không bao lâu, đã là chiến tướng sơ cấp rồi. Tin rằng chẳng mấy chốc hắn sẽ trưởng thành mạnh hơn cả ta. Đến lúc đó, ta chắc chắn sẽ chết!

Phan Á thở dài.

Phan Á đích xác rất hối hận.

Lúc trước hắn từng gặp La Phong ở cơ sở tiếp tế, Trương Trạch Hổ lúc đó cũng đề nghị gϊếŧ La Phong. Nhưng lúc đó Phan Á lo đả thảo kinh xà, do đó không động thủ! Nhưng ai ngờ chỉ ngay sau đó, thực lực La Phong lại tăng lên như gió, giành được ngoại hiệu 'tên điên“, hai tháng săn gϊếŧ mười vạn con quái thú, còn cơ hồ đều là thú binh cao cấp cả. Chuyện điên cuồng này sớm đã được truyền khắp giới vũ giả co sở Giang Nam Thị.

Đáng tiếc, Phan Á sau đó khi tới Thành Thị Số 003 mới gặp lại La Phong.

– Sau này, ngươi chắc phải gia nhập vào một tiểu đội vũ giả khác rồi.

Thanh niên lai Lý Uy nói.

– Đúng, nhưng cừu hận với tiểu đội Hỏa Chùy vẫn không thể quên được. Không biết chừng khi nào thì chúng âm thầm cho ta một viên đạn bắn lén.

Phan Á vẻ mặt đau khổ. Hắn không quên được lúc trước họ tính toán đối phó với tiểu đội Hỏa Chùy rất dễ dàng. Bây giờ với thực lực hắn, khi không hề phòng bị mà bị súng bắn tỉa bắn trúng, mười thì tám chín là phải mất mạng.

Phan Á nhìn về phía thanh niên lai Lý Uy, nói luôn:

– Thiếu gia, lần sau có cơ hội thông qua mạng lưới tình báo Địa Hạ Liên Minh của các ngươi, tra ra được La Phong ở đâu trong khu hoang dã, thì xin cho ta biết?

– Được, không thành vấn đề.

Lý Uy nói rất hào sảng.

Lão già họ Lưu và tráng hán da trắng nhìn nhau. Lúc trước Phan Á cố ý làm bộ rất lo lắng, họ sớm đã nhìn ra mục đích của Phan Á rồi. Hắn muốn xin vị thiếu gia đó vận dụng chút quyền lực của hắn.

Nhưng hai người họ dù sao cũng chỉ là bảo vệ cho người ta. Việc này thật ra cũng lười không muốn quản. Hơn nữa hôm nay, Phan Á cũng rất nịnh nọt, làm Lão già họ Lưu, tráng hán da trắng thoải mái. Với lại tiểu đội Phan Á đích xác là tổn thất thảm trọng, hỗ trợ hắn một chút cũng không có gì.

– Không còn sớm nữa, ngủ sớm đi, sáng mai còn đi gấp.

Lão già họ Lưu mở lời.

Lúc này, bốn người tiểu đội Lôi Đình bắt đầu nghỉ ngơi.

Không giống với mùa hè, vào mùa đông tuyệt đại đa số tiểu đội vũ giả đều nghỉ ngơi ban đêm, còn ban ngày thì đi gấp! Mùa hè thời tiết nóng, nghỉ ngơi ban ngày tránh được ánh mặt trời, ban đêm mát mẻ mới đi.

Trong đêm khuya, người của tiểu đội Lôi Đình hoặc là khoanh chân ngồi, hoặc là nằm trên mặt đất, ai nấy đều đang nghỉ ngơi. Nhưng ngoại trừ vị thiếu gia ra, ba người khác chỉ có thể xem như nhắm mắt dưỡng thần

– Họ không dám ngủ… Tại khu hoang dã, không biết chừng khi nào thì xuất hiện một con quái thú.

Đang ngủ mà bị quái thú ăn thì đúng là chết oan.

– Hả?

Phan Á, Lão già họ Lưu, tráng hán da trắng cơ hồ đồng thời mở mắt, họ đều nghe được chút động tĩnh.

Đó là thanh âm của người đi đường!

Đột nhiên, một bóng người đi qua bên cạnh xe buýt, sau đó bóng người đó quay đầu lại… Tên vũ giả vừa đi ngang qua và bọn người Phan Á, Lão già họ Lưu, tráng hán da trắng đối diện nhau.

“Sao lại gặp chúng ở đây chứ!“

La Phong quả thực muốn chửi trời. Vốn mình đang vui vẻ muốn sớm về nhà, nhưng ai lại nghĩ bốn người tiểu đội Lôi Đình lại tránh sau xe buýt nghỉ ngơi. Vì xe buýt cản tầm nhìn, lúc nãy căn bản mình không thấy được bốn người này. Đợi khi mình đi qua xe buýt mới phát hiện ra bốn người này thì đã chậm!

– La Phong!

Phan Á quát khẽ một tiếng, đôi mắt lóe sáng.

Thật là… Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu! Đoán già đoán non, La Phong… La Phong lại một mình một người quỷ dị xuất hiện trước mặt họ như vậy!

– À, lại là La Phong, ta đã gặp ngươi rồi.

Thiếu gia thanh niên lai Lý Uy tỉnh ngủ đứng lên, rất lạnh lùng liếc mắt nhìn La Phong… Lý Uy cũng không ngu. Hắn sớm đã biết, đội trưởng Hổ Nha Phan Á muốn gϊếŧ La Phong, còn bây giờ La Phong đưa lên tận miệng, kết quả không nói cũng biết?

Trên ánh mắt Lý Uy nhìn về phía La Phong có một chút cảm thông.

– La Phong, địa ngục không cửa ngươi tự mình xông vào rồi.

Đội trưởng Hổ Nha Phan Á liếc mắt nhìn Lão già họ Lưu. Lão già họ Lưu gật gật đầu rất khẽ gần như không thể thấy được… lúc trước Phan Á đã mời Lưu tiền bối hỗ trợ tiêu diệt tiểu đội Hỏa Chùy. Nhưng lần đó, họ cũng không tìm được tiểu đội Hỏa Chùy.

– Đội trưởng Hổ Nha!

La Phong sắc mặt tím lại.

Địa ngục không cửa mà vẫn xông vào à? Kẻ ngu cũng nghe ra, Phan Á muốn gϊếŧ mình!

Nhưng, nếu không có ba người bên cạnh, ai gϊếŧ ai, cũng còn khó nói lắm!

Ba người bên cạnh quả là rất phiền phức. Lão già họ Lưu và tráng hán da trắng đều là 'chiến tướng cao cấp”, còn vị thiếu gia đó tuy thực lực kém, nhưng có bối cảnh rất đáng sợ! Phía sau lưng hắn có mấy vị chiến thần!

– Ba vị.

La Phong nhìn về phía Lão già họ Lưu, tráng hán da trắng, thanh niên lai.

– Đội trưởng Hổ Nha Phan Á có cừu oán với tiểu đội Hỏa Chùy của ta. Bây giờ hắn muốn làm gì thì ba vị cũng nhìn ra rồi. Quốc gia có lệnh, cấm không cho vũ giả tự tàn sát nhau! Đương nhiên ở khu hoang dã thì quốc gia quản không đến.

– Ta không cầu ba vị ngăn trở hắn, chỉ cầu ba vị đứng một bên quan sát không nhúng tay vào. Để ta và Phan Á quyết đấu sinh tử!

La Phong nhìn về phía thanh niên lai

– Vị thiếu gia này chính là Lý Uy thiếu gia rồi. Mặc dù lúc trước ta cũng không nói chuyện với Lý Uy thiếu gia bao giờ, nhưng cũng nghe qua đại danh của Lý Uy thiếu gia. Mãi sau này ta mới được bằng hữu trong tiểu đội Hỏa Chùy của ta nói mới biết được ngày đó là Lý Uy thiếu gia… Nếu biết sớm, Song Đầu Hắc Tuyến Xà ta sẽ biếu luôn cho thiếu gia rồi.

La Phong cố tình nhẹ giọng, nịnh nọt tên Lý Uy thiếu gia này một chút.

– Ừ.

Lý Uy thiếu gia mỉm cười, có vẻ hưởng thụ mùi vị được nịnh nọt của vũ giả thiên tài.

“Chỉ cần ba người Lý Uy không nhúng tay, việc có thể được xử lý. Trong khi chiến đấu chính diện, cho dù ta gϊếŧ Phan Á, với thân phận bọn người Lý Uy, e rằng cũng chẳng để ý tới.” La Phong rất chờ đợi.

Phan Á lập tức nhìn thoáng qua Lão già họ Lưu. Hôm nay vào sinh ra tử, hơn nữa cũng đã có ước định với tiểu đội Hỏa Chùy từ trước.

– Ngươi là ai? Nói chuyện không trên không dưới như vậy à!

Lão già họ Lưu hét một tiếng.

– Tiền bối.

La Phong cố nhũn xuống.

– Ai là tiền bối ngươi.

Lão già họ Lưu trừng mắt.

– Hai đồng đội của Phan Á lúc trước e rằng chính là do ngươi hại chết! Ngươi đã hại chết đồng đội của Phan Á, ngươi có chết cũng chưa hết tội!

Lý Uy bên cạnh cũng mỉm cười, đang chuẩn bị quan khán những thủ hạ mình gϊếŧ chết La Phong như thế nào.

La Phong là thiên tài?

Gϊếŧ chết một thiên tài, đó là một việc rất thú vị.

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” La Phong sắc mặt rất khó coi.

“Một tên Phan Á thì ta tuyệt đối có thể gϊếŧ chết, nhưng còn có ba người khác thì phiền lắm. Đặc biệt là tên thiếu gia Lý Uy… Nếu chúng động thủ thật, ta nên phản kháng hay không phản kháng? Ta không phản kháng, chắc chắn phải chết. Một khi ta phản kháng… cho dù có thể gϊếŧ chết mấy người đó, nhưng một khi gϊếŧ chết Lý Uy, hậu quả sẽ rất đáng sợ.”

“Nhưng không gϊếŧ, nếu Lý Uy trả thù, hậu quả càng đáng sợ hơn!”

Trong đầu La Phong trong nháy mắt hiện lên rất nhiều ý nghĩ.

Ba người Lão già họ Lưu, tráng hán da trắng, Phan Á phân ra áp sát.

Veo! Veo! Veo!

La Phong vung tay lên, ba thanh phi đao bắn về phía Phan Á, rồi sau đó quay đầu bỏ chạy!

Choang! Choang! Vù!

Dao găm ba cạnh của Phan Á nhanh chóng đánh bạt hai thanh phi đao, né tránh thanh phi đao thứ ba.

– Đuổi!

Lão già họ Lưu, tráng hán da trắng, tráng hán da trắng trong nháy mắt bộc phát tốc độ, muốn gϊếŧ chết La Phong.

Nhưng ngay lúc này, hai thanh phi đao lúc trước bị Phan Á đánh bạt rơi xuống mặt đất, cơ hồ trong nháy mắt từ phía sau bắn về phía đầu của Lão già họ Lưu và tráng hán da trắng! Vì Lão già họ Lưu và tráng hán da trắng đều quay lưng về phía hai thanh phi đao, hơn nữa với tốc độ do La Phong dùng tinh thần niệm lực khống chế!

Phi đao có thể nhanh hơn đạn của súng bắn tỉa một chút! Âm thanh sinh ra khi bùng nổ còn chưa kịp tới, phi đao bay gấp mấy lần tốc độ âm thanh đã tới rồi!

– Phốc!

– Phốc!

Hai luồng lưu quang đen huyền trong nháy mắt từ phía sau, xuyên qua đầu của Lão già họ Lưu, và tráng hán da trắng!

Hai tiếng “bùng bùng” vang lên.

Đầu họ nứt toác ra. Hai đại cường giả chiến tướng cao cấp do không hề phòng bị, bị miễu sát tại chỗ!

“Cái gì!” Phan Á chấn động.

Thanh phi đao vừa bắn thủng đầu Lão già họ Lưu, chợt vòng một vòng cung, trong nháy mắt đâm vào Phan Á! Chính diện tập kích! Đáng tiếc thực lực của Phan Á mới chỉ là cấp chiến tướng trung cấp, hắn liều mạng vung dao găm ba cạnh trong tay lên, chỉ sượt qua một chút lưu quang đen huyền, nhưng lưu quang đen huyền chỉ lắc khẽ một cái.

Phốc!

Xương sọ Phan Á trực tiếp bị cắt bay!

– A!

Tất cả những việc này quá nhanh. Thanh niên lai Lý Uy luôn luôn mỉm cười quan khán. Lúc hắn thấy Lão già họ Lưu, tráng hán da trắng bị bổ vỡ đầu, không khỏi trợn tròn mắt, lập tức muốn ấn đồng hồ truyền tấn trong tay.

Vèo!

Thanh phi đao lúc trước bị Phan Á né tránh, quét thẳng vào cổ Lý Uy!

Một cái đầu rất quí giá, một cái đầu giá trị liên thành bị cắt bay đi, máu phun có vòi từ cái cổ dứt rời!

Trong nháy mắt!

Bốn người tiểu đội Lôi Đình đã bị gϊếŧ!

– Thỏ gấp còn cắn người mà!

– Thật sự nghĩ rằng ta không dám gϊếŧ ngươi sao!

– Mẹ nó, không phải chỉ là có ba là chiến thần thôi sao. Cho dù cuối cùng bị tra ra hung thủ chính là ta… cũng không phải chuyện lớn. Ta chỉ cần bộc lộ thân phận tinh thần niệm sư, mất đi tự do, gia nhập vào hạch tâm Cực Hạn Vũ Quán là được. Còn nữa… chưa chắc ba ngươi tra được đó là ta!

La Phong thu hồi phi đao, đồng thời cả người trong nháy mắt hóa thành một tàn ảnh, bỏ chạy ra khỏi đường cao tốc, tiến vào ruộng hoang đầy cỏ dại.

—– o O o —–

Đọc truyện chữ Full