TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Hắc Ám
Chương 280: Đi gặp ba mẹ chồng

Công ty giải trí Nhân Phát, lấy một chữ cuối cùng trong tên của hai người Huỳnh Nhân và Huỳnh Thăng Phát, ngụ ý không cần nói cũng biết.

Huỳnh Nhân trầm ngâm một lát, lập tức đồng ý cái tên này.

Chuyện đã giải quyết rồi, người ở đây cũng rời đi, thế nhưng Hoắc Ca, Bao đại sư lại không hề rời đi, Huỳnh Nhân nheo mắt lại."Hai người còn có chuyện gì sao?"

Hoắc Hiền đầu tiên là quát cấp dưới lui đi, liếc mắt Bao đại sư một cái, ý bảo Bao đại sư nói trước.

Bao đại sư cũng không từ chối, dù sao chuyện của ông ta cũng không phải chuyện xấu hổ gì.

Chỉ thấy ông ta vừa cười vừa nói.

"Anh Huỳnh, còn nhớ “đại hội võ đạo” hồi trước tôi nói với anh không?"

Huỳnh Nhân gật đầu.

Bao đại sư lập tức móc ra một thiệp mời đỏ thẫm.

"Vài ngày sau sẽ bắt đầu, đây là thư mời."

Huỳnh Nhân chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức cười khẽ một cái.

"Đây là ý của ông, hay là ý của hội trưởng hiệp hội?"

"Anh Huỳnh, đây là ý của hội trưởng."

Bao đại sư trả lời cẩn thận từng li từng tí, bởi vì nói là thư mời thì chẳng thà nói là chiến thư đúng hơn.

"Tuy rằng trong hiệp hội người mạnh là vua, nhưng anh Huỳnh cũng không phải là người của hiệp hội chúng tôi, vậy mà lại liên tiếp làm cao thủ trong hội chúng tôi bị thương nặng khiến hội trưởng rất tức giận."

"Nhưng hội trưởng cũng không định âm thầm giải quyết, mà là lên đài tuyên bố rằng muốn đánh bại anh Huỳnh ở trong đại hội võ đạo."

Nhìn thư mời thêm vài lần, Huỳnh Nhân cười ngạo mạn.

"Trở lại nói cho hội trưởng các người biết, đại hội võ đạo, tôi sẽ tới tham gia, thế nhưng tôi cảnh báo trước, dù cho là toàn bộ người ở đại hội võ đạo liên thủ đánh với tôi thì vẫn chẳng thể chịu được một kích."

Vừa dứt lời, Hoắc Hiền ở bên cạnh lập tức mở to hai mắt nhìn, ngay cả khiêu chiến của hội trưởng hiệp hội võ đạo cũng xem thường.

Người đàn ông như vậy...

"Quá ngầu."

Ánh mắt của Hoắc Hiền nhìn thẳng vào Huỳnh Nhân, không biết cô ta nghĩ tới điều gì, sắc mặt lập tức trở nên ửng hồng.

Ánh mắt của Bao đại sư cũng rung động, nhưng ông ta không nói thêm gì nữa, chỉ bái một cái thật mạnh.

"Tôi nhất định sẽ báo lại đúng sự thật."

Huỳnh Nhân vừa nhìn về phía Hoắc Hiền.

"Cô thì sao?"

Lúc này cũng chỉ còn hai người bọn họ, vẻ mặt của cô ta lập tức trở nên trịnh trọng.

"Chuyện tôi sắp nói rất quan trọng, mong anh Huỳnh không truyền ra ngoài."

Sau khi được Huỳnh Nhân đảm bảo, Hoắc Hiền hạ giọng, nói một câu.

"Dạo gần đây, lão Hoắc Ca đi bệnh viện kiểm tra thân thể, kết quả nhận được lại là ung thư phổi thời kỳ cuối."

"Ung thư phổi thời kỳ cuối ư?"

Quả nhiên sau khi nghe xong tin tức này, ánh mắt Huỳnh Nhân cũng dao động.

Trong mắt Hoắc Ca hoặc nhiều hoặc ít có một phần cô đơn.

"Bệnh viện báo cho ông ấy rằng chỉ còn sống được hai tháng nữa, với tính cách của ông ấy, nhất định sẽ dọn sạch cản trở, lót đường cho tôi."

Ánh mắt Huỳnh Nhân dần dần tối lại, thế giới ngầm Minh Châu sắp sửa loạn.

Anh hoàn toàn có thể hiểu lời mà Hoắc Hiền nói ảnh hưởng lớn thế nào.

Hoắc Ca ung thư phổi thời kỳ cuối, chỉ sống không đến hai tháng nữa, trong khoảng thời gian này, ông ta nhất định sẽ lót đường cho Hoắc Hiền nắm quyền, thanh trừ nội gián, đánh nhà họ Kỳ.

Nói cách khác, trong vòng hai tháng tới, không chỉ có hai nhà Hoắc, Kỳ sẽ khai chiến toàn diện, mà nội bộ nhà họ Hoắc cũng sẽ có một trận thanh trừ lớn.

"Cô muốn tôi giúp cô thế nào?"

Anh nhìn Hoắc Hiền chăm chú.

Đừng thấy Hoắc Hiền muốn Huỳnh Nhân hỗ trợ, thực tế lại là Hoắc Hiền muốn anh lựa chọn.

Quan hệ cân bằng giữa hai nhà Hoắc, Kỳ đã phá vỡ hoàn toàn theo tin tức Hoắc Ca bị chẩn đoán là ung thư phổi thời kỳ cuối, hai hổ tranh chấp, tất có một bên tổn hại.

Hơn nữa, tuy rằng cô ta là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Hoắc, nhưng bởi vì thân là con gái khiến rất nhiều con riêng của lão Hoắc Ca bất mãn, bọn chúng nhất định sẽ sớm ra tay.

Một mặt là người ba mình hận thù, một mặt là người anh trai mình kính trọng, nhìn như dễ lựa chọn, nhưng có thật là thế không?

Ánh mắt Hoắc Hiền có phần hoang mang.

"Tôi không biết..."

"Vậy khi nào cô suy nghĩ kỹ thì tới tìm tôi."

Ánh mắt Huỳnh Nhân bình thản liếc qua cô ta, sau đó bắt xe rời đi.

Trong kính chiếu hậu, anh nhìn thấy Hoắc Hiền đang ngồi dưới đất tuyệt vọng, trong lòng cũng khẽ thở dài.

Anh có thể giúp Hoắc Hiền lên nắm quyền, thế nhưng không có quyền quyết định sống chết của người thân bên cạnh cô ta.

Đinh đoong đoong…

Đúng lúc này, Huỳnh Nhân nhận được điện thoại của Liễu Nham.

"Huỳnh Nhân, ngày mai về nhà ăn cơm với tổng giám đốc Liễu đi, mang theo con gái con nữa, ba còn chưa được ôm cháu gái đâu đấy."

Huỳnh Nhân vui vẻ gật đầu.

"Con biết rồi, ba."

Cúp điện thoại, trên mặt anh cũng hiện lên vẻ tươi cười, đúng là anh vẫn chưa mang Liễu Phi Tuyết và Tiểu Như đến gặp người trong nhà.

Về đến nhà, anh nói chuyện này cho Liễu Phi Tuyết và Tiểu Như. Liễu Phi Tuyết có vẻ hơi do dự, vẫn luôn im lặng.

Tiểu Như lại vui vẻ vỗ tay.

"Được ạ, ông nội, con muốn gặp ông nội."

"Em xem, Tiểu Như cũng đồng ý rồi kìa."

Huỳnh Nhân cười nói.

"Con dâu có xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng chứ."

Những lời này lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ Liễu Phi Tuyết, cô ngẩng đầu, lườm Huỳnh Nhân một cái.

"Anh nói ai xấu hả."

Huỳnh Nhân liên tục thua trận.

"Anh xấu, anh xấu."

"Thế còn được."

Lúc này Liễu Phi Tuyết mới tha cho Huỳnh Nhân, do dự một lúc lâu, cô mới đồng ý một tiếng.

"Vậy được rồi."

Biết nỗi lo lắng của Liễu Phi Tuyết, Huỳnh Nhân cười trấn an nói.

"Yên tâm đi, em sợ bọn họ, bọn họ còn sợ em đấy, điều duy nhất phải chú ý là Liên Thúy Na."

Liễu Cảnh Nhiên đã có sự thay đổi cực kỳ lớn, chỉ còn lại Liên Thúy Na.

Trước đây, Liễu Phi Tuyết quyết định sống chết của nhà họ Liễu khiến bà ta chịu nhiều đau khổ, hiện giờ cô lại thành dâu nhà họ Liễu, đương nhiên Liên Thúy Na sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

Nhưng Liễu Phi Tuyết lại lắc đầu.

"Anh hiểu lầm rồi, lo lắng của em không phải chuyện này, mà là bọn họ sẽ không thích em."

"Em kiệm lời, cũng không biết cách quan tâm người khác, sau khi gặp anh, em thử sửa đổi nhưng vẫn cứ không đổi được… trời sinh em đã mang tính tình thế này..."

Một người nhiệt tình với một người im lặng ít nói, người bình thường sẽ gần gũi với người phía trước, Liễu Phi Tuyết cũng biết tính cách của mình.

Thế nhưng cô còn chưa nói hết lời thì một cánh tay dày rộng rắn rỏi đã nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.

Liễu Phi Tuyết lập tức mở to hai mắt, không nói được nữa.

"Anh biết nỗi lo lắng của em, nhưng em không cần thay đổi."

Ánh mắt Huỳnh Nhân ôn hòa, anh nói với một nụ cười phát ra từ tận đáy lòng. "Lúc trước thích em, chính là vì phần lạnh lùng kia của em, trong năm năm làm lính, anh thường xuyên nghĩ… một người tính tình lạnh như băng nhưng lại vì cứu một người xa lạ không quen biết mà hiến ra thứ quý báu nhất của bản thân, vậy tấm lòng sẽ thiện lương biết bao nhiêu đây?"

Vừa dứt lời, Liễu Phi Tuyết lập tức mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Huỳnh Nhân.

"Anh dần dần bị em hấp dẫn, vậy nên, em không cần đổi, em như vậy mới là tốt nhất."

"Huỳnh Nhân."

Liễu Phi Tuyết bị thuyết phục, chủ động tới gần Huỳnh Nhân, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, đồng thời hơi mở đôi môi đỏ mọng.

Huỳnh Nhân cũng đang định hôn lên đó.

"Ha ha ha."

"Lêu lêu, lêu lêu ba mẹ."

Hiện trường lại đột ngột truyền đến tiếng cười giòn giã phá bầu không khí.

Tiểu Như đang che hai mắt, xuyên thấu qua khe ngón tay, cảm thấy tò mò nhìn Huỳnh Nhân và Liễu Phi Tuyết sắp sửa hôn sâu, liên tục cười khanh khách.

Liễu Phi Tuyết lập tức phản xạ có điều kiện đẩy Huỳnh Nhân ra, vẻ mặt nổi giận lườm anh một cái rồi đi lên lầu.

Huỳnh Nhân cười khổ một tiếng, đi tới bên cạnh Tiểu Như, xoa xoa tóc của nó.

"Con nhóc này, lại làm hỏng chuyện tốt của ba."

Tiểu Như vẫn che mắt, chui vào trong lòng Huỳnh Nhân, cười khanh khách không ngừng.

Đêm khuya, tập đoàn Thiều Thị vẫn đèn đóm sáng trưng.

Thiều Gia Nguyệt ngồi gác chân một cách tao nhã đối diện một người đàn ông vô cùng bảnh bao.

Nhưng sắc mặt người đàn ông có phần không vui.

"Gia Nguyệt, tôi bảo cô đánh đổ em gái tôi chứ không phải bảo cô giúp đỡ nó trở nên lớn mạnh hơn."

"Tôi biết."

Vẻ mặt Thiều Gia Nguyệt bình thản, vốn không đặt lời của anh ta ở trong lòng.

"Cô xem xem cô làm cái gì đi, cùng làm hạng mục xây dựng thành phố với nó, thế không phải đang hành động ngược lại à?"

"Điều này ở trong kế hoạch của tôi."

Thiều Gia Nguyệt bưng chén sứ Thanh Hoa lên khẽ nhấp một ngụm hồng trà, đêm dài đằng đẵng, cô ta còn có rất nhiều việc phải làm.

Liễu Bá Lai trợn to hai mắt.

"Chuyện này cũng ở trong kế hoạch của cô, rốt cuộc kế hoạch của cô là gì?"

Thiều Gia Nguyệt có phần khinh bỉ nhìn anh ta một cái, lãnh đạm nói.

"Anh nghĩ về Liễu Phi Tuyết quá đơn giản rồi đấy, anh tưởng là đánh sập tập đoàn Lệ Tinh của cô ta thì cô ta sẽ chán nản trở lại Yên Lăng à?"

"Sai rồ.Làm thế chỉ càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý chí chiến đấu của cô ta hơn, Đông Sơn tái khởi, ngóc đầu trở lại."

Liễu Bá Lai lập tức cau mày.

"Vậy phải làm thế nào?"

"Một đả kích nặng vẫn chưa đủ, chỉ có hai đả kích nặng, thậm chí ba đả kích nặng, mới có thể đánh tan tinh thần của cô ta."

Ánh mắt Thiều Gia Nguyệt bình tĩnh giống như ao tù nước đọng.

"Bởi vậy nên tôi tự chủ trương tìm đồng bọn hợp tác khác."

Nói xong, cô ta bèn vỗ tay một cái.

"Vào đi."

Cửa lớn mở ra, một thanh niên tuấn tú cầm chiếc quạt giấy đi đến, không ngờ lại là Nhanh Thanh Thi nhà họ Nhan.

Anh ta ung dung ngồi xuống bên cạnh Thiều Gia Nguyệt, cười ha hả nhìn Liễu Bá Lai.

"Khiến cho một người phụ nữ sụp đổ, đơn giản chỉ ba điều: sự nghiệp trượt dốc, người yêu phản bội, và thân thế bị lật đổ,"

"Ba chuyện luân phiên đả kích, đảm bảo dù bất kể là ai cũng sẽ mất hết hy vọng."

"Đúng lúc mấy hôm nay tôi luôn sưu tập tư liệu, phát hiện một chuyện rất thú vị..."

Ánh mắt Nhanh Thanh Thi theo lời nói rơi vào trên mặt Liễu Bá Lai, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cay nghiệt.

Đọc truyện chữ Full