– Tiểu Phong… con… con cũng đừng hoảng.
Thanh âm Cung Tâm Lan vẫn nghe nức nở, nói tiếp:
– Lúc trước đệ đệ con thiếu chút nữa chết chìm dưới nước, nhưng bây giờ cứu được rồi, không có việc gì nữa
– Chìm dưới nước à? Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì thế?
La Phong không thể hiểu được. Trong Căn Cứ Thị, đệ đệ sao lại xảy ra sự cố cơ chứ? Không phải có bảo mẫu luôn đi theo sao?
– Tiểu Phong, là như thế này. Chiều nay bảo mẫu đưa tiểu Hoa đệ đệ con ra công viên bên cạnh du ngoạn. Con cũng biết đó, đệ đệ con thường xuyên đi ra công viên… Lần này, lúc ở công viên nó chạm mặt cha mẹ Tiểu Nam bạn gái nó. Cha mẹ tiểu Nam mời đệ đệ con qua một bên tâm sự.
La Phong nhíu mày.
Việc giữa đệ đệ La Hoa và nữ bằng hữu, vẫn luôn không nói cho bạn gái của cha mẹ biết.
Còn lần này, cha mẹ bạn gái hắn lại tìm đệ đệ La Hoa, rõ là có chuyện gì đó.
– Lúc đó đệ đệ con bảo bảo mẫu lánh đi. Nó một mình trò chuyện với cha mẹ tiểu Nam đại khái cả giờ. Sau đó cha mẹ tiểu Nam ly khai.
Thanh âm mẫu thân trong điện thoại di động có vẻ hơi khàn, tựa hồ khóc khàn cổ.
– Sau đó đệ đệ con nói muốn một mình đi chơi trong công viên, bảo bảo mẫu ra cửa công viên chờ nó.
– Bảo mẫu cũng cho rằng trong công viên không có gì nguy hiểm, cũng chỉ có mấy cảnh đẹp thôi, do đó cũng không suy nghĩ gì nhiều, ra cửa công viên chờ đệ đệ con.
– Nhưng, không ngờ, đệ đệ con lại thúc ghế lăn, đi chỗ ngắm cảnh bên hồ. Hồ nước đã kết băng từ lâu, chỉ có một chỗ là bị một vài đám bọn nhỏ đi chơi đập ra một lỗ thủng. Đệ đệ con thúc ghế lăn thẳng vào trong hồ, rơi trúng vào vết nứt.
La Phong nghe thế sắc mặt tái nhợt. Mặc dù biết đệ đệ cuối cùng cũng không việc gì, nhưng khi đẩy vào vết nứt mặt hồ đóng băng, hơn nữa đệ đệ lại hai chân tàn tật như vậy, quả đúng là muốn tự tử rồi.
Cơ hồ hẳn phải chết.
– Mày mà lúc đó có một vũ giả trong tiểu khu chúng ta, một thanh niên tên là Khâu Nghị ở gần đó, nhảy thẳng xuống hồ, đập vỡ tầng băng, bơi xuống dưới tầng băng tìm ra đệ đệ con, cuối cùng rốt cục cũng tìm được đệ đệ con, hơn nữa còn cứu sống cả đệ đệ con nữa! Khi đó đệ đệ con đã ngừng thở rồi, mày mà Khâu Nghị cũng biết một vài biện pháp cấp cứu, đã lấy lại được mạng cho đệ đệ con. Sau đó thầy thuốc tiểu khu chúng ta nói, nếu lúc đó chỉ cần chậm một chút, chìm dưới nước lâu hơn một chút, thì khẳng định đã chết rồi.
“Không biết cha mẹ tiểu Nam rốt cuộc nói gì ghê gớm thế, có thể làm cho nhi tử ta đi tự tử. Họ không có con à?” Tiếng mẫu thân trong điện thoại như òa khóc, căn bản không kìm được nữa. La Phong cũng nắm chặt nắm tay.
Từ bé, vì tàn tật, phần lớn thời gian đệ đệ đều một mình một người sống ở nhà. Đến cả việc đi học cũng đều phải ở nhà, thông qua mạng giáo dục từ xa mà tự học! Một mình một người rất lâu, làm đệ đệ kỳ thật là rất hướng nội, rất tự ti, chỉ khi ở nhà thì có vẻ rất vui mà thôi. Nói về tố chất tâm lý, kỳ thật đệ đệ rất yếu ớt.
“Cha mẹ tiểu Nam e rằng chỉ quan tâm tới con gái họ, tận lực nói thật nặng, nói thật ác, làm đệ đệ ta ly khai con gái họ. Họ nào có quan tâm tới việc đệ đệ ta có chịu được không.”
Kỳ thật mọi người đều như nhau.
Trong lòng La Phong, cha mẹ và đệ đệ là quan trọng nhất trong lòng hắn. Còn trong lòng cha mẹ tiểu Nam, con gái họ đương nhiên cũng quan trọng nhất!
– Mẹ, đệ đệ bây giờ như thế nào rồi?
La Phong truy vấn.
– Thầy thuốc trong tiểu khu nói, bây giờ không có vấn đề gì nữa. Nhưng, đệ đệ con bây giờ tâm tình rất không ổn. Cha con và cả mẹ, luân phiên trông đệ đệ con. Sợ đệ đệ con làm ra việc gì ngu ngốc.
Cung Tâm Lan lắc đầu nói.
– Tiểu Phong, con cũng nên sớm về nhà đi. Tiểu Hoa rất gần gũi với con, rất nhiều việc căn bản không chịu nói với chúng ta.
Dù sao La Phong và La Hoa cũng gần tuổi nhau. La Hoa tự nhiên có rất nhiều việc chỉ muốn nói với La Phong thôi.
– Ừm, sáng mai con có thể về tới nhà rồi.
La Phong gật đầu nói.
Đợi sau khi bán xong trứng rồng, quân phục tác chiến, ngay trong đêm đáp xe lửa trở về.
La Phong gác điện thoại, ngồi trên sofa, tâm tình rất kém. Qua bao nhiêu năm, kỳ thật đệ đệ sống cũng không tệ lắm, đặc biệt là sau khi chuyển qua tiểu khu Minh Nguyệt, biết được tiểu Nam, đệ đệ càng rất vui vẻ hạnh phúc. Nhưng không ngờ… mối tình đầu này có thể làm cho đệ đệ rất vui vẻ, nhưng cũng có thể làm cho đệ đệ đau đớn muốn tự sát.
“Thất tình ngay mối tình đầu, đệ đệ gặp phải đả kích lớn hơn người thường nhiều.”
“Cha mẹ tiểu Nam, phỏng chừng cũng vì đệ đệ ta tàn tật, mới ngăn cản con gái họ yêu đệ đệ ta.” La Phong hít sâu một hơi.” Nhanh thôi, nếu lần này vận khí tốt, mà 'Sinh Mạng Thủy' có giá tới 300 ức Hoa Hạ tệ. Không biết chừng lần này kiếm được một khoản to rồi!”
300 ức! Trứng rồng đương nhiên không đáng giá như vậy, quan trọng nhất là một bộ quân phục tác chiến và bảo kiếm.
“Hy vọng là cấp SS. Nếu đúng thì đúng là phát tài rồi.” La Phong cũng không có biện pháp nhận rõ được, phải nhờ vào một vài dụng cụ chuyên nghiệp mới biết, nhưng La Phong cũng không có dụng cụ này. Hắn cũng không muốn nhờ người của liên minh HR hoặc người của Cực Hạn Vũ Quán kiểm tra mấy thứ này.
Thời gian từng phút trôi qua.
– Cộp! Cộp! Cộp!
Tiếng đập cửa truyền đến, La Phong đi ra mở cửa phòng.
Chỉ thấy ngoài cửa phòng đang có một trung niên nam tử râu cá trê mặc áo da, lưng đeo một ba lô cỡ lớn đang đứng. Hắn đứng đó nhìn La Phong. Từ trong ánh mắt của La Phong, hắn cảm giác được sự sắc bén của một vũ giả, lúc này mới mỉm cười nói:
– Ngươi là Ngụy tiên sinh đi?
– Vương Hầu?
La Phong nhướng mày một cái, trên ở diễn đàn vũ giả cũng đính kem cả ảnh.
– Chính là ta.
Vương Hầu mỉm cười.
– Mời vào.
La Phong mời hắn vào trong, đóng cửa phòng lại. Hai người ngồi đối diện trên sofa.
– Nghe Ngụy tiên sinh nói là ngươi có đồ tốt bán hả?
Vương Hầu ra vẻ tươi cười, nụ cười hơi hưng phấn giống như thấy con mồi.
La Phong mỉm cười, mở ba lô khổng lồ mà mình mang theo. Chiếm không gian lớn nhất trong ba lô là trứng rồng màu xanh. La Phong cầm trứng rồng lên, rồi sau đó đặt thẳng trên sofa, cười cười nhìn về phía Vương Hầu ;
– Vương Hầu, đây là một viên trứng rồng, chắc hẳn ngươi cũng có thể đoán được nó là trứng rồng gì chứ?
– Trứng rồng? Trứng rồng giá trị hơn trăm ức? Chẳng lẽ là trứng rồng của thanh long Đông hải?
Vương Hầu giật bắn người.
La Phong giật mình.
Đông hải Thanh Long? Đó là một con quái thú Vương cấp, cường đại hơn cấp lãnh chúa nhiều. Hơn nữa bao nhiêu năm qua, chỉ có một quả trứng của Đông hải thanh long xuất hiện thôi. Trên mạng vũ giả, nghe nói, lúc đó bán ra một cái giá cực lớn không biết bao nhiêu ức.
“Người này xem ra không biết gì nhiều? Thấy làm ăn lâu như vậy rồi, mình còn tưởng rằng hắn liếc mắt là có thể nhận ra.” La Phong lắc đầu, không lên tiếng. La Phong cũng không biết, toàn thế giới trước giờ đã phát hiện được bao nhiêu trứng rồng chứ?
Tên Vương Hầu cũng chỉ từng nhìn thấy hai cái mà thôi, bằng vào nhãn lực, sao có thể nhận ra đây là trứng rồng gì chứ.
– Không đúng, trứng rồng thanh long to hơn cái này.
Vương Hầu lại nói.
– Ta không nói là trứng rồng thanh long. Ngươi mau mau kiểm tra một chút đi.
La Phong không kìm được nói. Mình chỉ nói là mình có mấy món gì đó có giá hơn trăm ức, chứ không hề nói là chỉ có một cái.
– Đây là trứng rồng đầu tiên mà ta mua, chậc chậc.
Vương Hầu hai mắt sáng lên.
– Trứng rồng à.
Vương Hầu nhanh chóng mở ba lô mình, bên trong có ba hộp mật mã. Hắn lấy ra một cái hộp mật mã. Mở xong bèn lấy ra một bộ dụng cụ, đặt dụng cụ trông như con nhện, hàng đống chân dán vào bên ngoài trứng rồng. Nhất thời màn hình dụng cụ nhanh chóng hiện lên một loạt các dữ liệu.
Vương Hầu vừa nhìn dữ liệu vừa cười nói:
– Ngụy tiên sinh, ngươi rõ là lợi hại. Đến cả trứng rồng mà cũng có thể lấy được! Bây giờ trên thế giới, quái vật có thể xưng là “Long” là thứ chẳng dễ trêu vào.
– Kiểm nghiệm xong chưa?
La Phong nhìn về phía màn hình.
– Nhanh thôi.
Vương Hầu cười nói, không vội chút nào.
– À.
Vương Hầu mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm lên màn hình, rồi cười nhìn về phía La Phong.
– Căn cứ vào những gì trên dữ liệu, đây là trứng một con rồng Thiết Giáp Long! Thiết Giáp Long, thuộc loại bậc trên trong số quá thú họ nhà 'Long' trên toàn thế giới. Giá một quả trứng rồng như vậy, dựa theo giá ngoài chợ, ta đơn giản, ngươi cũng đơn giản một chút, năm mươi ức Hoa Hạ tệ!
La Phong lúc trước đương nhiên cũng đã điều tra về giá thị trường. Năm mươi ức đích xác xem như rất hữu nghị, cho dù bán cho HR liên minh cũng không hơn được giá này.
– Rất đơn giản.
La Phong cười.
– Giá này cũng tốt.
– Ta buôn bán luôn luôn có tiếng tốt.
Vương Hầu cười.
– Buôn bán phải chú ý giá tốt ăn lâu. Ta nếu chặt chém ngươi, ngươi trở về khẳng định sẽ nói xấu ta trên diễn đàn… Sau này danh dự của ta sẽ kém đi, không thể làm ăn nữa. Do đó… phàm ai buôn bán với ta, đều biết Vương Hầu làm người như thế nào.
La Phong thấy thế chỉ mỉm cười.
– Ngụy tiên sinh.
Vương Hầu không kìm được nói:
– Ngươi hẳn là còn có vài thứ đồ vật khác nữa?
– Có.
La Phong gật đầu, lấy thẳng từ trong ba lô ra một thanh bảo kiếm còn cả vỏ kiếm.
– Ủa?
Vương Hầu thấy kiếm, sáng mắt lên, kinh ngạc nhìn La Phong.
– Đây là một thanh kiếm tốt thật sự. Chỉ cần giá vỏ kiếm này cũng đã kinh người rồi, có thể để ta xem không?
– Xin mời.
La Phong hơi chờ mong.
Thanh bảo kiếm này không biết là cấp bậc gì, ít nhất cũng là cấp S (hệ số 9).
– Xoẹt.
Rút bảo kiếm ra, Vương Hầu cẩn thận quan sát, không kìm được phải gật đầu.
– Kiếm tốt, kiếm tốt, rõ là một cây kiếm tốt. Mười thì chín là một bảo kiếm do chiến thần sử dụng. Nếu ta đoán không sai, hẳn là một thanh bảo kiếm cấp SS. Thanh bảo kiếm này thật ra rất đáng giá.
La Phong cảm thấy kinh hỷ, không ngờ bảo kiếm lại là cấp SS.
– Giá của vũ khí bảo kiếm, còn phải xem mức độ hoàn hảo của nó nữa.
Vương Hầu cười nói:
– Một thanh bảo kiếm chế tạo thành công, độ hoàn hảo 100%, nhưng đám vũ giả dùng nó đánh với quái thú, bản thân bảo kiếm hội sẽ bị một vài tổn hại rất nhỏ nhìn không thấy được. Thời gian càng lâu, hư hao càng kinh người, cho đến một ngày, binh khí bị gãy trong lúc chiến đấu.
La Phong gật gật đầu… Tỷ như binh khí cấp A được miêu tả là khi dùng nó có thể chính diện giao đấu với cơ hồ tất cả quái thú cấp A mà không hư hao. Điều này nói lên một điểm, binh khí sẽ có thể gãy.
– Càng hoàn hảo, giá càng cao. Mức hoàn hảo thấp, giá tự nhiên sẽ thấp.
– Ta kiểm tra một chút.
Vương Hầu lập tức mở một cái rương khác, lấy ra một bộ dụng cụ khác tiến hành kiểm tra. Quang mang mờ ảo từ dụng cụ này bắn ra, bao phủ cả thanh bảo kiếm.
Màn hình dụng cụ lập tức thu thập vô số dữ liệu tin tức, sau đó căn cứ vào cơ sở dữ liệu bên trong dụng cụ, chẳng mấy chốc đã có kết quả.
– Độ hoàn hảo 100%
Vương Hầu kinh hô một tiếng
—– o O o —–