TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thôn Phệ Tinh Không
Chương 100: Lời Hứa Của La Phong

Vừa đi vào tiểu khu Minh Nguyệt, La Phong vừa mở phong thư ra xem.

Phong thư này mặc dù là do bạn gái đệ đệ là Chân Nam viết cho đệ đệ, nhưng La Phong vẫn lo khi đưa thư cho đệ đệ xem sẽ xảy ra chuyện… Phải biết rằng ngày hôm qua đệ đệ vừa mới đâm đầu xuống hồ tự sát, tâm tình rất không ổn, nếu trong thư có gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, rất dễ làm cho đệ đệ càng thêm đau khổ không khống chế được, nên La Phong không dám mạo hiểm! “Ta muốn xem trong thư viết gì.” Trên mặt La Phong có vẻ hơi tức giận. Nhưng khi xem thư, vẻ mặt La Phong dần dần dãn ra.

– Chà

La Phong lắc đầu “Đệ đệ cũng coi như không nhìn lầm người.” Từ phong thư đó La Phong mới biết…

Kỳ thật cha mẹ tiểu Nam tìm La Hoa nói chuyện, hoàn toàn làm sau lưng tiểu Nam! Tiểu Nam thậm chí còn không biết cha mẹ nàng đã biết nàng có tình cảm với La Hoa. Mãi đến ngày hôm qua, tin La Hoa đâm đầu xuống hồ truyền khắp vùng chung quanh, tiểu Nam mới biết được.

Vừa nhận được tin, tiểu Nam thiếu chút nữa xỉu tại chỗ.

Cha mẹ nàng chết sống cũng không cho phép tiểu Nam gặp La Hoa. Tiểu Nam khóc lóc mãi mà không ăn thua, sau đó tiểu Nam phải nói đây là lần cuối cùng đi gặp La Hoa, lúc đó mới được cha mẹ đồng ý.

Nhưng khi tiểu Nam tới cửa tiểu khu Minh Nguyệt, dù gọi La Hoa như thế nào, cũng không gọi được, nên căn bản không gặp được La Hoa. Sau đó nàng không có biện pháp nào khác, bèn viết một bức thư, nhờ người chuyển giao.

“Cứ ngầm yêu nhau? Giấu cha mẹ nàng? Đợi sau khi tốt nghiệp hai người sẽ kết hôn?” La Phong nhìn những lời trong phong thư, thầm thở dài. Xem ra tiểu Nam cô nương cũng rất cố chấp, hiển nhiên không hề bị cha mẹ thuyết phục.

Biệt thự số l99 trong Tiểu khu Minh Nguyệt, cũng chính là nhà La Phong. Không khí rõ ràng hơi nặng nề. La Hồng Quốc đang ngồi ở sofa trong phòng khách, chỉ một đêm mà cả người ông tựa hồ già đi một chút.

– Ba.

Một thanh âm từ ngoài truyền đến.

– Tiểu Phong.

La Hồng Quốc đứng lên. Lúc này La Phong từ bên ngoài đi vào, La Hồng Quốc vội thấp giọng nói:

– Mẹ con đang ở phòng bên cùng đệ đệ con. Đệ đệ con bây giờ tâm tình hơi không ổn, nhưng bất luận chúng ta nói với nó ra sao, nó cũng chẳng nói một tiếng.

– Con biết rồi.

La Phong hít sâu một hơi, đi về phía phòng đệ đệ.

Két! La Phong đẩy cửa phòng ra.

Cung Tâm Lan đang ngồi bên giường ngẩng đầu lên thấy La Phong, không khỏi đứng lên:

– Tiểu Phong.

– Mẹ, mẹ ra ngoài nghỉ ngơi trước đi.

La Phong nói.

Cung Tâm Lan nhìn thoáng qua cái sân trời, nhìn tiểu nhi tử La Hoa của bà đang ngồi trên ghế lăn không nói một tiếng, rồi lắc đầu ra phòng.

“Đệ đệ lần này rõ là…” La Phong phát hiện, sắc mặt đệ đệ rõ ràng tái nhợt đi nhiều, cả người không nhúc nhích cứ như vậy ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

– La Hoa.

La Phong hô.

Đệ đệ La Hoa ngồi trên ghế lăn không nhúc nhích, tựa hồ không nghe tiếng ca ca La Phong.

– La Hoa, anh cam đoan với em, em nhất định có thể lấy được tiểu Nam.

La Phong nói tiếp câu thứ hai.

Thân thể La Hoa trên ghế lăn hơi nhúc nhích, rốt cục từ từ quay đầu nhìn về phía La Phong, lộ ra nụ cười khổ sở, lắc đầu nhẹ giọng nói:

– Anh, anh có nói gì cũng vô dụng. Em và tiểu Nam căn bản không có tương lai… Hơn nữa em cũng hết hy vọng rồi. Đời này em không thể cưới một phụ nữ nào cả! Kiếp này hết rồi! Em cũng không xứng đáng.

– Em nói gì ngu thế?

La Phong nhướng mày, hét lên.

– Ngu à?

Tâm tình La Hoa đột nhiên kích động

– Em nói sai à? Chẳng lẽ một người hai chân tàn phế, còn muốn kết hôn với tiểu Nam sao? Đúng, tiểu Nam nguyện ý làm vợ em. Nhưng sau này thì sao? Sau này người chung quanh chỉ trỏ nói tiểu Nam, trượng phu nàng là một người tàn phế. Sau này thân nhân bằng hữu của tiểu Nam sẽ nghĩ nàng như thế nào?

– Em là người tàn phế! Một người tàn phế mà thôi!

– Gả cho em, tiểu Nam và cha mẹ nàng đều sẽ không còn mặt mũi nào gặp thân nhân bằng hữu, hơn nữa bị người ta xì xầm chỉ trỏ. Cho dù em có thành đạt, người khác cũng sẽ cho rằng tiểu Nam là muốn thành đạt mới cưới một người tàn phế!

La Hoa lắc đầu

– Em không muốn, tiểu Nam là cô gái tốt. Em không muốn sau này nàng sẽ bị người ta xì xầm chỉ trỏ, bị người ta xem thường.

– Em không muốn hại nàng!

– Em cưới ai chính là hại người đó, không bằng cả đời em không cưới. Em là một người tàn phế, còn mong gì tới bạn gái, mong gì tới kết hôn.

La Hoa khẽ mỉm cười, nụ cười như điên rồ.

– Chát!

Một cái tát vang lên, quất vào mặt La Hoa, làm La Hoa cả người không khỏi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã lăn khỏi ghế. Một vệt máu chảy ra từ khóe miệng La Hoa.

– Anh.

La Hoa sửng sốt.

Nhiều năm qua.

Từ nhỏ đến lớn, La Phong từ trước đến giờ không đánh em.

– Đồ nhu nhược!

La Phong trông mặt rất khó chịu.

– Có bao nhiêu nhân vật tàn nhưng không phế, cuối cùng làm ra những việc chấn động! Cho dù là chiến thần, có Úc Dương ở cơ sở Giang Nam Thị chúng ta, từ bé đã mất đi song chưởng, nhưng hắn chỉ dựa vào hai chân, có được thanh danh “Đại Phủ” Úc Dương, chân hắn có thể so với một cái búa! Trong cộng đồng vũ giả cũng có rất nhiều ví dụ tương tự, chứ đừng nói là trong những người thường.

La Phong vừa nói thế, đệ đệ La Hoa lại biến sắc.

La Hoa đương nhiên biết những ví dụ về tàn nhưng không phế.

Từ nhỏ đến lớn, hắn đã xem qua không biết bao nhiêu hình mẫu ấy, hắn có thể một hơi nói ra hơn trăm người như vậy.

– Đây là thư bạn gái gửi cho em, em xem đi.

La Phong đưa thư ra.

La Hoa nhận thư vẻ chần chờ, rồi mở ra nhìn một chút. Vừa mới xem qua, vẻ mặt hắn bắt đầu biến hóa.

– Kết hôn?

– Tiểu Nam là cô gái tốt. Có thể được sống với nàng, em có nằm mơ cũng mong muốn, nhưng em không muốn tương lai có người sau lưng xì xầm nói xấu nàng. Thật đó, em không muốn.

La Hoa buông tờ thư, không kìm được chảy nước mắt, rơi xuống trên tờ thư. La Hoa ngẩng đầu nhìn về phía La Phong

– Anh, em chỉ cần tương lai có thể trộm nhìn tiểu Nam sống những ngày tốt lành là đủ rồi, đủ lắm rồi.

– Ngươi sống với nàng, đó mới là việc tốt với ngươi và người khác.

La Phong quát khẽ.

– Nhưng mà em là…

La Hoa không kìm được sờ tay vào hai chân. Hai chân hắn từ đùi trở xuống sớm đã mất

– Em theo anh tới đây.

La Phong đẩy ghế lăn, đẩy thẳng ra khỏi phòng.

– Tiểu Phong.

Ngoài phòng La Hồng Quốc, Cung Tâm Lan đều chấn động.

– Con nói vài việc với La Hoa.

Hai tay La Phong dùng sức một chút, đã nâng bổng ghế lăn của đệ đệ, nhanh chóng đưa đệ đệ lên phòng media lầu hai.

Trong phòng media.

– Anh.

La Hoa nhìn La Phong.

– Em nhìn lên màn hình ấy.

La Phong đồng thời phát ra mệnh lệnh điều khiển bằng âm thanh

– Mở ra!

Tíc… tíc…

Máy chiếu hình nhanh chóng bắn ra luồng sáng, chiếu vào màn hình trên vách tường. Còn La Phong thì ngồi trên sofa, gõ bàn phím cảm ứng không dây, tiến vào diễn đàn vũ giả cấp chiến tướng trong 'Gia Đình Cực Hạn“, hơn nữa nhập vào mấy chữ 'Sinh Mạng Thủy' để tìm các bài viết liên quan.

Trong diễn đàn có rất ít người thảo luận về Sinh Mạng Thủy.

Vì món đồ đó quá hiếm. Đám vũ giả cấp chiến tướng cơ hồ không ai có thể mua được, nên đương nhiên tin tức rất ít. Nhưng cũng có mười mấy bài liên quan.

La Phong bấm vào một bài. Lúc trước La Phong từng xem qua mười mấy bài này rồi. Hắn đương nhiên đã từng thu thập những tư liệu có liên quan tới Sinh Mạng Thủy.

– Đây là…

La Hoa sững sờ.

– Em xem bài viết, xem kỹ vào.

La Phong lạnh lùng nói.

La Hoa quay đầu nhìn lại. Những gì mà bài viết đó nói về 'Sinh Mạng Thủy” cũng không dài lắm, nhưng cũng nói vài điều về, sự trân quý của vật liệu và công hiệu của Sinh Mạng Thủy. Đương nhiên nó cũng nhắc tới giá đấu giá lần trước. Sinh Mạng Thủy cực kỳ hiếm, có giá mà không có hàng, mỗi một lần xuất hiện phần lớn đều phải đấu giá.

“Lấy tinh phách của con quái thú vượt qua cấp lãnh chúa, quái thú cấp SS Vương cấp tên là Địa Long Vương làm vật liệu chính. Có thể làm cho tay cụt mọc lại, chân cụt dài ra? Chỉ cần không chết, tàn phế dù nghiêm trọng tới mấy cũng có thể mọc ra được?” La Hoa bị những miêu tả trong bài này làm sững sờ, đồng thời mắt hắn cũng lóe sáng.

Bất luận là vật liệu chế biến, hay công hiệu của nó.

– Có giá nhưng không có hàng? Phần Sinh Mạng Thủy gần đây nhất bán ra 300 ức Hoa Hạ tệ?

La Hoa chấn động vô cùng, giống như bị một thùng nước lạnh tưới vào người.

– 300 ức?

La Hoa chuyên môn nghiên cứu tài chính và đầu tư cổ phiếu, nên hiểu rõ về kinh tế. Hắn hiểu rõ, 300 ức Hoa Hạ tệ là một khoản tiền lớn như thế nào!

– Thấy rồi chứ? Chân em gãy rồi, nhưng chỉ cần phục dụng một phần 'Sinh Mạng Thủy' là có thể mọc ra lại! Đến lúc đó, em có thể đứng lên, phải tự tin đứng trước mặt tiểu Nam, đứng trước mặt cha mẹ tiểu Nam!

Tuy La Phong nói như vậy, nhưng La Hoa lại lắc đầu.

– Anh, ba trăm ức lận.

– Đúng, Hoa Hạ Quốc chúng ta cũng có siêu phú hào, tài sản gần ngàn ức. Nhưng đó là giá danh nghĩa thôi. Đầu tiên cổ phiếu hắn cũng có hạn chế, đã không có quyền bán toàn bộ. Tiếp theo, cho dù có quyền bán, khi bán một lượng cổ phiếu lớn ra chợ, tuy có giá trị gần ngàn ức, nhưng cuối cùng chỉ có thể bán được bốn năm trăm ức là may lắm rồi.

La Hoa lắc đầu

– Ba trăm ức tiền mặt, lướt mắt nhìn cả Hoa Hạ Quốc, người có thể bỏ ra nhiều tiền mặt như vậy quả vô cùng ít ỏi.

La Phong lấy từ trong túi ra điện thoại di động, bắt đầu tiến vào tài khoản vô danh ở 'ngân hàng quốc tế Thụy Sĩ”.

Chỉ một lát sau, hắn đã vào tài khoản mình.

– Anh, anh làm gì thế?

Đệ đệ La Hoa nghi hoặc nhìn về phía La Phong.

– Em xem đi.

La Phong đưa điện thoại di động ra trước.

La Hoa đầy nghi hoặc, lúc này mà anh cho hắn xem điện thoại di động làm gì, rồi cũng cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại di động. Trên màn hình có số dư rõ ràng tiền gởi ở ngân hàng.

– Một số không, hai số không, ba số không…

La Hoa ngơ ngác nhìn con số '28800000000'.

– 288 ức!

La Hoa ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía La Phong. Anh hắn mới trở thành vũ giả không lâu, sao mà có một khoản tiền lớn như vậy! Đây tuyệt đối là một khoản tiền bạc dọa chết người. Hắn không biết, để có số tiền này, La Phong phải mạo hiểm phiêu lưu bao nhiêu, đến mức thiếu chút nữa mất mạng, hơn nữa cũng phải dựa vào thân phận tinh thần niệm sư đặc thù mới có thể có được.

– La Hoa

La Phong mở lời.

La Hoa ngơ ngác nhìn mình ca ca, không biết nên nói cái gì.

– Anh chỉ muốn nói cho em biết, anh ngươi có năng lực mua được 'Sinh Mạng Thủy'.

La Phong trịnh trọng nhìn đệ đệ mình

– Còn em, cũng nhất định sẽ đứng lên được!

Thân thể La Hoa khẽ nổi gai ốc.

Hắn không ngu. Có thể kiếm được 288 ức, anh hắn La Phong khẳng định là phải mạo hiểm phiêu lưu rất lớn. Dù sao trên đời cũng không hề có bữa ăn miễn phí. Đạt được hiệu quả càng lớn, khẳng định phải mạo hiểm phiêu lưu rất lớn. Tất cả những việc này, anh hắn đều âm thầm làm, toàn là làm vì hắn cả.

– Anh!

La Hoa ôm cổ La Phong, không kìm được chảy nước mắt ròng ròng.

La Phong vỗ nhẹ nhẹ vài lưng đệ đệ.

Hồi lâu sau

– La Hoa, đầu óc em rất thông minh, thông minh hơn cả anh.

La Phong trịnh trọng nói:

– Hẳn em cũng biết, một khoản tiền lớn như vậy, sẽ dẫn tới bao nhiêu phiền phức. Do đó chuyện này em không được phép nói cho một người thứ ba một chữ nào. Kể cả ba mẹ, kể cả bạn gái em. Một khi em nói ra… anh em sẽ có thể chết đó!

La Hoa giật bắn người:

– Em chết cũng không nói. Anh, em không muốn anh mạo…

– Yên tâm.

La Phong cười.

Nói những lời đó cũng để La Hoa biết việc này nghiêm trọng mà thôi. Kỳ thật khoản tiền này, hai vợ chồng đại chiến thần cao cấp Ngốc Thứu Độc Hạt cũng không tra được. Cho dù đệ đệ mình ngu ngốc nói ra, làm gì có mấy người tin?

– La Hoa, anh nói rồi, anh sẽ làm cho em đứng một cách tự tin trước mặt cô nương tiểu Nam đó, đứng thẳng trước mặt cha mẹ nàng. Anh nói được sẽ làm được.

La Phong nhẹ giọng nói.

– Ừm.

La Hoa gật đầu thật mạnh.

Hắn biết, e rằng cả đời hắn sẽ không quên được, ca ca hắn ép hắn vào phòng media cho hắn xem con số dư gửi ngân hàng kinh người trên điện thoại di động.

Cũng không quên được… những gì ca ca hứa hẹn cho hắn.

—– o O o —–

Đọc truyện chữ Full