Vì cuối tháng này phải ly khai Hoa Hạ Quốc, đi tổng bộ Cực Hạn Vũ Quán toàn cầu, nên thời gian sau này, sau khi La Phong về nhà, hắn cơ hồ mỗi ngày đều ở nhà cùng cha mẹ và đệ đệ. La Hồng Quốc, Cung Tâm Lan, La Hoa mặc dù rất quyến luyến, nhưng họ cũng không muốn làm ảnh hưởng tương lai tốt đẹp của La Phong.
Ngày mười hai tháng ba, La Phong và những đồng đội tiểu đội Hỏa Chùy tụ tập cùng nhau. Đầu tiên là bán hết những vật liệu quái thú mà họ săn gϊếŧ được lúc trước. Bởi vì đây là lần cuối cùng tiểu đội Hỏa Chùy bán vật liệu quái thú, nên La Phong đề nghị năm người chia đều khoản tiền này. Lần này bán vật liệu tổng tiền được trên 8 ức.
Theo lý thuyết, La Phong có công lớn nhất, hẳn là được phân nhiều nhất, có thể được chia tới trên ba ức.
Nhưng, mọi người cũng đều hiểu, La Phong sắp ly khai tiểu đội Hỏa Chùy, còn đám Trần Cốc, Ngụy Thiết, Ngụy Thanh đã lớn tuổi, cũng sẽ giải ngũ, do đó tiểu đội Hỏa Chùy cũng giải tán một cách tự nhiên! La Phong gia nhập vào tiểu đội vũ giả hơn nửa năm, nhưng đám người Cao Phong, Trần Cốc đã vào tiểu đội vũ giả khá lâu, nên tâm tình mọi người đều rất phức tạp.
La Phong đề nghị năm người chia đều, lập tức được Cao Phong đồng ý ngay. Khoản này dù sao cũng do La Phong và Cao Phong chiếm công to, hai người họ đều đồng ý, đám Trần Cốc, Ngụy Thiết, Ngụy Thanh cũng không nói gì nhiều. Mỗi người được chia trên 1 ức rưỡi.
Buổi tối cùng ngày, tiểu đội Hỏa Chùy cùng uống rượu một mạch tới đêm khuya ba bốn giờ, mãi tới buổi sáng ngày hôm sau đám người mới ngồi xe điện về nhà.
Từ đó, tiểu đội Hỏa Chùy chính thức giải tán! Trần Cốc, Ngụy Thiết, Ngụy Thanh giải ngũ, La Phong đi tổng bộ toàn cầu, còn Cao Phong sẽ gia nhập vào một tiểu đội vũ giả khác, tiếp tục đánh đấm!
Ngày hai mươi mốt tháng ba, nắng vàng tươi, thời tiết rất tốt.
Cơ sở Giang Nam Thị, khu trung tâm đại học ở nội thành.
Khu đại học chiếm diện tích cực lớn. Cả tám trường đại học chính quy ở cơ sở Giang Nam Thị đều tập trung tại đây.
Ở cửa một khu đại học viện, tỏa sáng mấy chữ “Trường quân đội số 2 Giang Nam”. Mấy chữ lớn được gắn trên chiếc cổng lớn, trông rất chói mắt. Lúc này không ít học viên cả trai lẫn gái, nhanh chóng chạy ra cửa trường quân đội. Có khi nam nữ cùng nhau, cũng có vài bạn nam cùng lớp hoặc bạn nữ cùng lớp.
Chỉ duy nhất có một thanh niên, mặc áo mỏng màu lam sậm rất đơn giản, dựa vào cửa trường ngó qua lan can vào, nhìn những đệ tử đang lui tới.
– Ài, La Phong!
Một thanh âm từ xa xa truyền đến, vang lên rất lớn.
Lúc này La Phong quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng gọi. Chỉ thấy xa xa trên lối đi bộ dang có một người chạy tới. Thanh niên này gầy yếu, cả người có vẻ hào hoa phong nhã, chính là hảo huynh đệ 'Ngụy Văn” vốn chơi với mình từ bé, rồi cùng lớn lên.
– A văn.
La Phong cười chạy tới.
– Ta còn tới cửa trường chờ ngươi, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?
– Buổi sáng hôm nay học văn hóa xong rồi, cũng đã về ký túc xá rồi. Ở khu ký túc xá cách trường trường một khoảng kha khá.
Ngụy Văn giải thích.
– À, khu trường học tách rời khu ký túc xá à? Thật làm cho một người không được vào đại học như ta phải mở mắt.
La Phong cười quái dị.
– Mẹ kiếp, ngươi là một vũ giả, còn dám trêu ta.
Ngụy Văn cười hắc hắc, không kìm được đấm vào ngực La Phong một cái
– Bây giờ vừa mới vào xuân, trời lạnh muốn chết, ngươi lại chỉ mặc một cái áo mỏng như vậy, không sợ lạnh à? Chậc chậc… Không hổ là vũ giả!
Ngụy Văn rõ ràng mặc đồ dày hơn, ấm hơn La Phong nhiều.
La Phong nhìn chung quanh:
– Đi, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi đi.
– Ha ha, khó mà kiếm được một con dê béo. Lần này nhất định phải ngồi lâu với nhau, ta muốn đi… 'Bách Diệp Cư”.
Ngụy Văn liền nói.
– Được, thì đi cái Bách Diệp Cư gì gì đó. Ngươi dẫn đường.
La Phong cười. Bình thường ở khu hoang dã, ở chung với đám vũ giả trong cơ sở tiếp tế, tâm tính đều luôn luôn hơi phòng bị. Nhưng khi đi với Ngụy Văn, La Phong có cảm giác mình như về lại thời kỳ trung học cơ sở, hoặc trung học phổ thông, rất thoải mái.
Bách Diệp Cư, một nhà nhà hàng trung trung của giới bình dân, hai ba người ăn với nhau mất chừng hai ba trăm đồng.
Đối với với thu nhập của một học sinh, đó là một khoản rất phí phạm xa xỉ rồi. Nhưng đối với một vũ giả thì quả là rất bình thường.
– Tiên sinh, đi mấy người thế?
Nữ phục vụ nhiệt tình đón tiếp.
– Hai người.
La Phong nhìn quanh một chút
– Tìm một nơi an tĩnh.
Nữ phục vụ mỗi ngày đều đón khách, đã thấy không biết bao nhiêu nhân vật, liếc mắt đã cảm giác thấy La Phong khác với những học sinh bình thường trong trường. Chỉ cần ánh mắt sắc bén cũng đủ để làm cho nàng không nhịn được cảm thấy ớn lạnh, rồi tự nhiên hạ thấp mình xuống, nói ngay:
– Trên lầu có một nhã gian, xin theo ta.
– Chậc chậc, nhã gian à, ta chưa từng tới đó bao giờ. Ta cũng chỉ dẫn bạn gái ta nơi này tiêu xài xa xỉ vài lần, vẫn chỉ ở đại sảnh thôi.
Ngụy Văn đi cùng La Phong dọc theo thang lầu lên trên.
– Bạn gái? Lúc ăn tết không nghe ngươi nói, chắc chưa bao lâu à.
La Phong dò hỏi.
Hai người vào một nhã gian lịch sự trên lầu, cầm menu nhanh chóng gọi một vài món ăn và một thùng bia. Sau khi buông menu xuống, Ngụy Văn cười nói:
– Lúc Tết, ta vẫn chưa hoàn toàn có quan hệ rõ ràng với bạn gái, cũng chỉ sau tết, lúc vừa mới khai giảng, mới rõ ràng hơn!
– Chúc mừng chúc mừng.
La Phong không kìm được vỗ tay cười nói:
– Lên trường quân đội chưa tới một năm, đã tán được bạn gái rồi, lợi hại!
– Cũng là vận khí tốt thôi. Bạn gái ta ở trường sư phạm bên cạnh.
Ngụy Văn mở nắp bia
– Ngươi cũng biết, trường quân đội chúng ta cực nhiều nam sinh, nữ sinh ít thấy ớn. Mất cân bằng nam nữ trầm trọng.
– Do đó, ngươi tìm ở bên ngoài à?
La Phong không khỏi nở nụ cười.
– Nào, chúng ta cụng một cái.
Ngụy Văn cầm chai bia lên.
La Phong cũng cầm một chai bia, uống vài ngụm.
– La Phong, tán bạn gái không phải là một việc dễ dàng gì.
Ngụy Văn không kìm được lại ngẩng đầu nốc bia nừng ực, da mặt đã hơi đỏ, hắn lắc đầu thở dài
– Bây giờ cạnh tranh giữa người và người ghê lắm. So bì xem mình có bạn gái không , rồi còn so bạn gái có đẹp không. Việc này vẫn chỉ là việc nhỏ! Quan trọng nhất chính là… không khí!
– Không khí?
La Phong hơi nghi hoặc
– Tỷ như ta và bạn gái ra ngoài ăn cơm, nếu không tìm được một nơi ăn cơm tốt một chút, bạn gái ta tính tình cũng tốt, nàng cũng chẳng nói gì. Nhưng… đám nữ sinh khác sẽ thọc mạch đủ đường.
Ngụy Văn lắc đầu nói:
– Ngươi không biết chứ, đám nữ sinh đó vẫn so kè với nhau, còn ghê gớm hơn cả đám nam sinh chúng ta nhiều!
– Bạn trai của cô này là hài tử của một nhà có tiền. Bạn trai cô kia là học viên cao cấp của Vũ Quán. Bạn trai như thế nào, cả đám đều so bì!
– Cho dù bạn gái ta không quan tâm, nhưng khi ta ra ngoài ăn cơm với nàng, cũng phải đưa nàng tới chỗ tốt một chút.
Ngụy Văn bất lực lắc đầu.
La Phong giật mình.
Không lên đại học, nên La Phong thật sự không hiểu. Lúc trong trường trung học, cũng đã có một vài nữ sinh so bì với nhau rồi.
– Ngươi cũng biết ăn uống ở ngoài rất tốn tiền. Hơn nữa ta cũng thỉnh thoảng mua quà cho bạn gái. Mới một tháng, mà hơn bốn ngàn rồi.
Ngụy Văn ngẩng đầu uống sạch chia bia, mắt hơi ửng đỏ
– Có đôi khi ăn uống lại nhờ bạn gái trả tiền.
La Phong khẽ cau mày.
– Ta và bạn gái ta, đều là xuất thân nhà bình thường, ở phòng thuê rẻ tiền. Có thể có được bao nhiêu chứ! Do đó bây giờ ta phải dạy kèm, nhưng tiếc là ta không phải là học viên cao cấp của Vũ Quán, việc dạy kèm kiếm tiền cũng không nhiều lắm.
Ngụy Văn lắc đầu:
– Ta xem như nhìn thấu nhân sinh trên đời rồi, chỉ là cố giữ mặt mũi thôi!
La Phong thầm than.
Điều kiện kinh tế nhà Ngụy Văn tốt hơn nhà mình một chút. Lúc trước còn học trung học sơ cấp, trung học phổ thông, đều giúp đỡ mình.
– Chỉ một tháng, ta xem như đã hết tiền rồi.
– Tổng kết lại, có hai điểm!
– Xã hội này là người đạp lên người. Nhà ngươi có điều kiện, có tiền, sẽ luôn luôn có mấy người hầu hạ ở đại học, còn có cả những nữ sinh vùi đầu vào cho ngươi ôm! Nếu có thực lực mạnh, đã là 'vũ giả” rồi, cũng được người ta tôn kính! Một vài người có bối cảnh lớn, càng có không ít học sinh nguyện ý theo sau, hy vọng sau này người ta giúp hắn một tay!
– Tiền, quyền, thực lực!
– Có người thành công có địa vị, có người bối cảnh nắm quyền lực, cũng có địa vị. Vũ giả, tự nhiên cũng có địa vị.
Ngụy Văn lại mở một chai khác
– Do đó nói, thế giới này rất đơn giản, mọi người tự nhiên tôn kính những người có địa vị cao, xem thường người địa vị thấp.
La Phong không khỏi gật gật đầu.
Nhiều năm như vậy, La Phong luôn cảm thấy Ngụy Văn rất thông minh, lời nói rất đơn giản, rất thô tục, nhưng cũng đã thấu cả xã hội.
– Người có tiền sau này mà hết tiền, coi như tiêu.
– Người có quyền, khi không còn chức vị, cũng sẽ không còn quyền nữa.
– Quyền lực và thực lực, nếu từ ngoài mà có rồi cũng sẽ mất đi. Vũ lực tự thân mới là thực tế nhất. Do đó ta có kết luận cuối cùng: vũ lực tự thân! Ngươi xem vũ giả, cho dù là vũ giả tàn tật, vẫn có đủ vũ lực, sau này có thể làm sư phụ của vũ quán.
Ngụy Văn cười
– Cuộc tình này cũng khiến cho ta càng có ý nghĩ kiên định. Nhất định phải trở thành vũ giả!
– Năm nay ta có thể trở thành 'Học viên cao cấp của Vũ Quán” rồi. Hy vọng trước khi tốt nghiệp trường quân đội, có thể trở thành một vũ giả chính thức!
Ngụy Văn giơ chai bia lên
– Nào, chúng ta cạn.
La Phong nhìn Ngụy Văn không có vẻ gì say, nên cũng yên tâm.
– Nào, cạn!
La Phong giơ chai bia lên.
Hai huynh đệ vừa nói chuyện vừa uống, ăn uống xong, hai người lại kêu một bình trà, ngồi đó nói chuyện phiếm, cho đến bốn giờ buổi chiều, La Phong mới tiễn Ngụy Văn về ký túc xá.
Ngoài khu ký túc xá.
– Dọc theo đường này, qua hai cái đèn đường, ngươi có thể thấy khu trường đại học Giang Nam rồi.
Ngụy Văn chỉ vào con đường nói.
– Ừm.
La Phong nói rồi móc điện thoại ra.
– Gọi điện thoại cho Từ Hân à?
Ngụy Văn chế nhạo.
Đột nhiên… Ngụy Văn cảm giác thấy điện thoại di động mình rung động, không khỏi lấy điện thoại di động ra, thì thầm:
– E rằng là bạn gái ta rủ ta cùng ăn cơm chiều. Chà, lại tốn tiền rồi.
Vừa mở điện thoại di động ra, lại thấy là một SMS…
– Tài khoản số 0306 của ngươi, vào ngày 21 lúc 16: 51, giao dịch liên ngân hàng thu vào sáu trăm vạn đồng, số dư sáu trăm vạn. Giao dịch ngân hàng
– Sáu… sáu… sáu trăm vạn?
Ngụy Văn trợn tròn mắt.
Lúc này đối với hắn, đây là một con số thiên văn.
– Ai cho ta tiền thế?
Ngụy Văn cơ hồ trong nháy mắt đã nghĩ tới một người, chính là La Phong bên cạnh hắn! Giữa thân thích bằng hữu, e rằng cũng chỉ có La Phong có thể bỏ ra số tiền như vậy mà mặt không đổi sắc.
– La Phong, là ngươi à…
Ngụy Văn ngẩng đầu nhìn La Phong.
La Phong đưa tay đặt lên vai Ngụy Văn:
– A Văn, đã muốn làm vũ giả, ngươi phải toàn tâm mà cố gắng, đừng lãng phí thời gian dạy thêm nữa. Khoản này coi như tiền mừng của ta, chúc mừng ngươi lần đầu tiên chính thức yêu đương, sau này ta xem mấy đứa bạn của bạn gái ngươi còn dám nói gì nữa. Nam nhân mà, trước mặt phụ nữ phải ngẩng cao đầu lên.
Mắt Ngụy Văn không khỏi hơi đỏ lên.
– Mẹ kiếp, không thể nào, ngươi chẳng lẽ muốn khóc à?
La Phong trợn tròn mắt, giống như nhìn thấy việc gì rất kỳ quái.
– Khóc cái rắm, ngươi đó.
Ngụy Văn không khỏi nở nụ cười.
Khoản tiền này đích xác chẳng là gì với La Phong cả, tùy tiện săn gϊếŧ một con quái thú chiến tướng trung cấp, cái giá cũng trên ngàn vạn rồi.
– Thôi, ta đi đại học Giang Nam đây.
La Phong vẫy tay, rồi đi dọc theo con đường tới đại học Giang Nam.
Ngụy Văn nhìn thông báo sms về số dư, nhìn con số sáu trăm vạn kinh người đó mà vẫn cảm thấy tất cả như đang trong mơ. Mấy hôm trước hắn còn vì việc yêu yêu đương mà lo lắng. Bề ngoài thì ra vẻ tươi cười, nhưng bên trong thì ngầm sầu muộn. Không ngờ quay đi quay lại, hắn đã thu được một khoản tiền khổng lổ rồi.
—– o O o —–