Đám Thần Chủ Phổ Ai hủy diệt luôn thông đạo không gian, rốt cuộc bất luận bất kỳ việc gì phát sinh trong Tế Tháp đã bị hủy hoại. Họ bây giờ chỉ biết dốc lòng bồi dưỡng ra những cường giả đời sau cho tộc quần.
Còn trong Tế Tháp.
Tử Chung Vương vóc người nhỏ gầy, khuôn mặt tướng mạo có vẻ dữ tợn, ngoài thân thoáng có một tầng chuông ảnh màu tím. Uy áp vô hình tràn ngập, đang nhìn như đóng đinh vào bóng người phía trước.
La Phong hai cánh khẽ vỗ rất tự nhiên, cười cười nhìn Tử Chung Vương.
Nói về hình thể, trong vô số tộc quần vũ trụ mênh mông, La Phong xem như có hình thể rất bình thường. Nhưng Tử Chung Vương vẻn vẹn chỉ cao có một thước sáu, lại nhỏ gầy, nên La Phong chiếm được một chút ưu thế.
- Ta đã coi thường ngươi rồi.
Tử Chung Vương khàn giọng nói.
- Ta cũng không ngờ ngươi âm hiểm như vậy.
La Phong nói khẽ.
- Bảo tàng vốn là của ta, không ngờ cuối cùng lại bị ngươi tìm được, e rằng ngươi cũng cướp đoạt được không ít bảo vật của Thương Kim Vương sau khi chết phải không?
Hai móng phủ kín lân giáp của Tử Chung Vương xiết chặt, hiển nhiên đang sôi gan bầm ruột. Dù là ai đi nữa, rõ ràng đã có cơ hội tìm được bảo vật phủ kín cả một con đường, cuối cùng lại tìm được một xe tải, còn phần gấp trăm lần kia lại bị đối thủ lấy mất, ai mà không nổi điên chứ!
- Vốn là của ngươi à?
La Phong châm chọc cười nói:
- Trong đó có bảo vật của Hổ Thích Vương, hữu Dạ Thần Vương, cả của Băng Nhận, Thương Kim Vương nữa! Bảo tàng Tế Tháp vốn là của tộc quần nguyên dân cư trên Diễm Tế đại lục! Sao lại của ngươi được?
- Trong chiến đấu, ta là người thắng cuối cùng, tự nhiên phải thuộc về ta.
Tử Chung Vương hừ lạnh.
- Trận chiến đấu tranh đoạt, mọi người lần lượt ngã xuống, chỉ còn lại có hai người còn sống.
La Phong nhẹ giọng cười nói:
- Trận đại chiến đấu này, ai có thể sống sót là người thắng, hơn nữa ta mới là người thắng chính thức.
- Âm hiểm.
Tử Chung Vương nghiến răng.
Hắn thiêu đốt Bất Hủ thần thể, mất một viên Hỏa Thần Nguyên Tinh, mới tiêu diệt được Thương Kim Vương. Cuối cùng đại bộ phận bảo tàng lại lọt vào tay La Phong.
- Ngươi cũng không kém.
- Đầu tiên là che dấu thực lực, rõ ràng có thực lực đối phó với ta, nhưng lại thà thiêu đốt Bất Hủ thần thể để che dấu mình. Làm tên Thương Kim Vương mạnh nhất phải lao lên chiến đấu với chúng ta. Dạ Thần Vương chết, Băng Nhận chết, Hổ Thích Vương chết, thậm chí vào lúc cuối cùng ngươi còn gào lên bảo ta liều mạng! Hiển nhiên ngươi đã tính toán, để bốn người chúng ta tiêu hao thực lực của Thương Kim Vương, cuối cùng ngươi mới hạ sát thủ.
La Phong nhẹ giọng nói:
- Nói về mức âm hiểm độc ác, ta làm sao bằng ngươi. Chỉ là ta có thể bình tĩnh hơn thôi!
- Cạc cạc…
Tử Chung Vương phát ra tiếng cười chói tai.
- Nói hay lắm. Nói về thủ đoạn ta trên hẳn ngươi. Chỉ là ngươi có thủ đoạn bảo vệ tính mạng, ẩn nấp mạnh hơn ta.
- Nhưng!
- Bảo vật cuối cùng vẫn là của ta!
Thanh âm Tử Chung Vương còn đang vang vọng trong thông đạo, thì một chiếc chuông tím đã khuếch trương mạnh ra, trùm thẳng về phía La Phong.
La Phong khi Tử Chung Vương vừa động, hai cánh hắn lập tức vỗ mạnh, thi triển Tam Chấn Xuyên Toa vũ trụ.
Veo!
Tốc độ trong nháy mắt tăng vọt, vút một tiếng, tiến vào một thông đạo quanh co bên cạnh, nhanh chóng theo thông đạo chạy mất.
- Đừng chạy!
Ngoài thân Tử Chung Vương thoáng có chuông ảnh, liều mạng đuổi theo sau.
Xoát! Xoát!
Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng không ngừng kéo ra. Đến cả cường giả phong Vương cực hạn Thương Kim Vương trong loại thông đạo quanh co như thế này cũng chỉ có thể dựa vào các thủ đoạn khác để cản trở làm ảnh hưởng tốc độ La Phong, chứ đừng nói Tử Chung Vương thực lực kém hơn nhiều, hắn căn bản không thể ngăn cản được La Phong… trong nháy mắt khoảng cách đã bị hoàn toàn kéo ra rất xa.
Mắt thường nhìn không thấy, cũng không thể thăm dò.
- Khốn khϊếp.
Trong mắt Tử Chung Vương đầy vẻ phẫn nộ, không cam lòng
- Nhất định phải gϊếŧ ngươi, nhất định phải gϊếŧ ngươi.
Lần này La Phong chiếm được đại bộ phận bảo tàng, hơn nữa lại biết đại bí mật về Tử Chung Vương - Một chiếc chuông cổ thần bí.
Hai điểm này cũng đủ làm Tử Chung Vương phải gϊếŧ La Phong.
"Không tiếc tất cả, phải gϊếŧ hắn."
"Át chủ bài cường đại là loại vũ khí bí mật. Một khi tất cả cường giả đều biết ta có chuông cổ, vậy sẽ đề phòng ta. Hơn nữa một vài siêu tồn tại rất có thể xuống tay với ta, đoạt bảo vật của ta."
"Phải mau mau gϊếŧ hắn."
"Đuổi theo."
Tử Chung Vương kiên nhẫn đuổi theo phía sau. Hắn rõ ràng nhìn không thấy La Phong, cũng chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía cửa ra Tế Tháp.
Bay ra khỏi thông đạo khu hạch tâm, xuyên qua khu cư trú bình thường, cuối cùng xuyên qua cửa vào Tế Tháp, rốt cục cũng ra khỏi Tế Tháp.
"Ra ngoài rồi. " La Phong nhìn bốn phía, hàng loạt những mô đất, không khỏi khẽ mỉm cười.
"Đừng truy ta quá thảm chứ."
"Trong Tế Tháp căn bản không có cách nào thi triển chiến lực mạnh nhất của ta, quá khó chịu. Hành lang rộng nhất cũng chỉ một km, thân thể khổng lồ của Kim Giác Cự Thú lọt vào đó như bị bó giò. " La Phong nhếch mép cười, lập tức hoán đổi thân thể. Không đến nửa giây, trong khu đất bừa bãi này chợt xuất hiện một con thú khổng lồ.
Nó có thân hình khổng lồ dài trên một trăm km, toàn thân kim sắc, đôi chân đầy móng vuốt rất to, có một đôi cánh kim sắc trải ra, đôi mắt màu vàng sậm.
- Rống…
Trong lỗ mũi phun ra luồng khí lưu nóng rực.
"Sau khi tìm được Vương Giáp, trước giờ còn chưa chính thức đại chiến bao giờ. Tử Chung Vương là lần đầu tiên. " Kim Giác Cự Thú chiếm giữ vùng đất vô tận. Những mô đất dễ dàng bị đè bẹp. Đối với Kim Giác Cự Thú cường đại thì những vùng đất mấp mô như thế nào không khác gì lực cản của không khí trên Địa Cầu.
Kim Giác Cự Thú chiếm giữ cả khu vực, nhìn xuống dưới, như một người khổng lồ dán mắt vào một tổ kiến, chờ những con kiến be bé ra ngoài.
"Nhân loại này thực lực khá là yếu, chắc không biết thuấn di. Chỉ cần tới ngoài Tế Tháp, một khi bị ta phát hiện, hắn sẽ trốn không thoát. Ta lại có thể thuấn di!"
"Nhân loại, ngươi trốn không thoát đâu! " Tử Chung Vương hóa thành một luồng hào quang rốt cục từ cửa vào Tế Tháp bay ra.
Vèo!
Vừa bay ra, Tử Chung Vương điên cuồng đưa thần lực Bất Hủ và sát khí tràn ngập khắp nơi, muốn dò xét cả bốn phương tám hướng. Cũng lập tức mở máy thăm dò dò xét, rồi phóng thích luôn cả khu vực quy luật. Tóm lại, Tử Chung Vương đem tất cả các phương pháp thi triển hết ra, muốn trước hết tìm cho được nhân loại Dương.
- A!
Tử Chung Vương kinh ngạc nhìn con vật khổng lồ trước mắt.
Kim Giác Cự Thú độ cao trên tám mươi km. Hai người hình thể rất đối lập, tương tự như người bình thường trên Địa Cầu nhìn thấy một hòn núi cao hơn cả dãy Himalaya mười lần.
"Tên gia hỏa to thế. Quái thú gì thế? Yêu tộc? Tinh Không Cự Thú? " Tử Chung Vương khó chịu nghi hoặc.
- Rống!
Kim Giác Cự Thú luôn ngồi đó lặng lẽ chờ đợi. Vừa nhìn thấy Tử Chung Vương xuất hiện, liền không chút do dự vung móng chân phải của nó lên. Móng chân phải nhờ có Thú Thần Biến, Huyết Lạc lực khu động biến hóa, do đó có vẻ to dễ sợ. So với tỉ lệ móng chân phải bình thường của thân thể Kim Giác Cự Thú phải to hơn gần gấp đôi. Bàn chân lại có theo những móng vuốt khổng lồ giống như những lưỡi dao sắc, quá dữ tợn.
- Veo!
Một trảo xuất ra!
Không gian sụp đổ, những mô đất trong nháy mắt bắn vào không gian loạn lưu. Kim Giác Cự Thú, Tử Chung Vương cũng đều tiến vào kẽ hở không gian.
Bành…
Một bên thuần túy cố tình chờ đợi, một bên vừa ra ngoài.
Có lẽ cũng muốn lấy cứng chọi cứng để so sánh thực lực của nhau. Tóm lại, ở tư thế rất gần, một cú đánh đập thẳng vào người Tử Chung Vương.
- Ầm ầm…
Bên trong kẽ hở không gian, trong không gian loạn lưu vô tận, Tử Chung Vương vẫn đứng vững.
- Rống…
Kim Giác Cự Thú phi hành ép tới.
"Quái thú đáng sợ thật!"
"Lại có chiến lực phong Vương đỉnh cao! " Tử Chung Vương chấn động.
Rào!
Kim Giác Cự Thú hình thể khổng lồ, lại có Vương Giáp phụ thân, vỗ hai cánh là tốc độ còn nhanh hơn mấy lần bản tôn người Địa Cầu. Tử Chung Vương khống chế ba cái chuông lửa, hình thành biển lửa vô tận tựa hồ lảo đảo, hoàn toàn bị con sông bạc dài chói mắt phá tan.
"Tốc độ còn đáng sợ hơn cả nhân loại Dương đó! " Tử Chung Vương vẻn vẹn chỉ hai lần giao thủ, đã hoàn toàn thua sút.
"Ta ở trạng thái đỉnh cao, cũng không chiếm được chút ưu thế nào so với con quái thú này."
"Còn lúc bên trong Tế Tháp, Bất Hủ thần thể của ta đã bị hao tổn nghiêm trọng, thực lực không tới một nửa. " Tử Chung Vương vừa gấp vừa giận.
Hắn không muốn đánh với con quái thú này, chỉ muốn tìm được La Phong.
"Chuyện gì thế. Nhân loại đó chạy trốn tới đâu rồi. Sao lại đột nhiên xuất hiện một con quái thú như vậy. Đúng… quái thú này và Ngân Dực Vương trong truyền thuyết rất tương tự. Kích cỡ thân thể, đỉnh đầu có vương miện, móng vuốt thô chắc, đôi cánh. Cái duy nhất khác nhau là màu sắc. Lúc trước toàn thân màu bạc, bây giờ toàn thân kim sắc. Biến ảo màu sắc ngoài thân cũng rất dễ dàng. Nhất định hẳn là Ngân Dực Vương. Ngân Dực Vương thuộc trận doanh nhân loại. Dương nhất định là nhân loại, rất có thể là Dương mời bằng hữu tới."
"Khốn khϊếp!"
"Quả nhiên đúng là loại tình huống gay go nhất mà ta đoán. Hắn vừa ra khỏi Tế Tháp mời cường giả cùng trận doanh tới! Con quái thú kim sắc này e rằng là tên tới sớm nhất. Rất có thể còn có các cường giả khác sẽ tới. " Tử Chung Vương nghĩ đến đây, mặc dù không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể bỏ chạy.
Xoát!
Thuấn di, trực tiếp hư không tiêu thất.
Khi Tử Chung Vương vừa biến mất, Kim Giác Cự Thú cũng biến mất, sau đó bản tôn người Địa Cầu hiện thân.
"Ừm… " La Phong khẽ gật đầu." Không hề nghi vấn, Kim Giác Cự Thú có chiến lực phong Vương đỉnh cao. Mặc dù về mặt cảm ngộ quy luật hơi kém, nhưng độ phù hợp với quy luật vũ trụ lại tăng vọt thập bội, cùng với tuyệt học đỉnh cao tự nghĩ ra đền bù chỗ yếu, nên ta có chiến lực phong Vương đỉnh cao chính thức."
"Nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng."
"Cường giả phong Vương đỉnh cao thật sự, hoặc là sở trường thuấn di, hoặc là giỏi về Thời Gian Tạm Đình. Tóm lại bình thường đều có năng lực cường đại về quy luật nào đó. " La Phong thầm nói: " Xem ra còn phải nâng cao nữa. Thực lực ta còn chưa đủ."
Kim Giác Cự Thú chiến lực rất mạnh, dù cho không có cách nào thuấn di, cũng không có cách nào thi triển ra Thời Gian Tạm Đình. Thuấn di và Thời Gian Tạm Đình là những tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng trong việc tu luyện quy luật Không Gian hoặc quy luật Thời Gian.
La Phong thiếu một tuyệt chiêu.
Nhưng cũng hơn ở chỗ là năng lực bảo vệ tính mạng của giao cho Thí Ngô Vũ Dực, Vương Giáp.
- Vèo!
La Phong hóa thành một luồng lưu quang màu bạc, nhanh chóng ly khai kẽ hở không gian, trở lại Diễm Tế đại lục, đáp một chiếc phi thuyền vũ trụ bảo trì tốc độ cận ánh sáng di chuyển trong không trung Diễm Tế đại lục…
Trên bầu trời ở một nơi rất xa trên vùng đất băng tuyết thuộc Diễm Tế đại lục.
"Nhân loại!"
"Nhân loại! " Tử Chung Vương toàn thân lân giáp, khuôn mặt dữ tợn hai đấm nắm chặt, khí tức năng lượng cường đại làm không gian xung quanh xé rách ra. Sóng xung kích cường đại làm vùng đất băng tuyết trên phía dưới vạn km đều nhấc lên một cơn lốc.
"Đoạt đi vô số bảo vật vốn nên thuộc về ta, còn cả bảo tàng Tế Tháp!"
"Lại biết bí mật của ta."
"Ta… nhất định phải gϊếŧ ngươi, nhất định phải gϊếŧ ngươi. " Trong mắt Tử Chung Vương lóe ra những tia âm lãnh, lóe lên lệ mang, tựa hồ đang nghĩ ra những âm mưu kế hoạch đối phó với La Phong.
----- o O o -----